CHƯƠNG 41
Điện thoại di động của Lý Thành lại vang lên, lão nhị của nhà họ Lý ấp a ấp úng nói: “Ba, đoàn xe của Thần chủ quay…quay về rồi, nói…”
Lý Thành cau mày, nghiêm nghị nói: “Nói!”
Lão nhị nhà họ Lý hít một hơi thật sâu, ngập ngừng nói: “Thần chủ nói người nhà họ Lý đều là một lũ heo ngu ngốc, không bằng heo chó, có mắt không tròng, không xứng cho ngài tới.”
Nghe xong lời này, Lý Thành tức giận đến mức suýt không thở nổi, ném điện thoại xuống đất: “Vương Bác Thần, thằng nghiệt chủng này, làm Thần chủ tức giận bỏ đi, hủy đi cơ hội của nhà họ Lý, tao sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh!! ”
Đám người trong nhà họ Lý ngây như phỗng.
Sau đó phản ứng lại, Thần Chủ hẳn là đã biết chuyện Vương Bác Thần mặc đồ tang vào nhà họ Lý.
Một đại nhân vật như Thần chủ, nể mặt nhà họ Lý, nhưng lại gặp cảnh khóc tang, đây chính là sự mạo phạm to lớn!!
Cho nên, mới quay về giữa chừng.
Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai là hôn lễ của Thần chủ, chuẩn bị 3000 tỷ , và bảo vật gia tộc để tạ tội với Thần chủ.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, sự trì trệ trong lòng của Vương Bác Thần đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Vương Bác Thần ôm chặt linh vị của mẹ, giống như khi anh cùng mẹ lưu lạc trên đường phố Kinh Đô năm đó, mẹ anh cũng ôm chặt lấy anh.
Anh sáp mặt lên linh vị, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, một tháng sau, con sẽ để đám người Lý Thành quỳ trước mộ mẹ sám hối!”
Sau khi sắp xếp xong linh vị của mẹ, Vương Bác Thần trở về nhà.
Dù mẹ vợ có oán giận anh, dù mẹ vợ có muốn dùng dao làm bếp để chặt anh ra, thì anh cũng có thể hiểu!
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không rời đi.
Lúc này, cơn tức giận của mẹ vợ hẳn đã bớt đi một chút, Vương Bác Thần đứng ở cửa hít sâu một hơi, bước vào.
Dao Dao dán băng gạt trên mặt đang ngồi trên ghế sofa cũ xem “Gấu Boonie”, sau khi nhìn thấy Vương Bác Thần, trong mắt lập tức lóe lên một vầng sáng, gọi: “Bà ngoại ơi, mẹ ơi, Vương Bác Thần đến rồi.”
Trần Ngọc lao ra khỏi phòng bếp, chỉ vào mũi Vương Bác Thần mắng: “Tạp chủng, đồ vô tâm, cậu đến đây làm gì, cút ngay, cậu không được chào đón ở đây!”
“Mẹ.”
Triệu Thanh Hà buồn bã gọi một tiếng.
Trần Ngọc tức giận gào lên: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không có chí khí như con chứ, con đã quên những ủy khuất mình đã chịu trong mấy năm qua rồi sao? Con còn muốn bị cậu ta làm tổn thương thêm một lần nữa sao!!”
“Mẹ, anh ấy, anh ấy cũng có nỗi khổ, con, con không trách anh ấy.”
Triệu Thanh Hà chua xót nói.
Dao Dao nhỏ tiếng nói: “Bà ngoại, đừng đuổi Vương Bác Thần đi, được không? Cháu không thích ông ấy, chỉ cảm thấy ông ấy thật đáng thương.”
Trần Ngọc tức giận nói: “Vương Bác Thần cũng là để cháu gọi sao! Cho dù cậu ta có là tên khốn, thì cũng là ba cháu, ai dạy cháu gọi thẳng tên vậy!”
Dao Dao bĩu môi không nói gì, bé rất muốn gọi ba, nhưng, bé không gọi được.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!