Thần Khống Thiên Hạ

Chương 89: Nhị Giai U Văn Báo



– Ta có một cái hảo chủ ý!

Lăng Tiếu trầm tư một chút nói.

Ba người đều đem con mắt phóng tới trên người Lăng Tiếu, đợi lời nói kế tiếp của hắn.

Lăng Tiếu thản nhiên nói:

– Ta hấp dẫn tiến công của U Văn Báo, Độc Ưng nhân cơ hội ở trên vể thương cũ của nó bổ thêm một kích, như vậy không sợ nó còn có thể chạy trốn.

Phó Trữ cùng Phó Duy nghe xong lời của Lăng Tiếu không khỏi đứng thẳng lên, nghĩ thầm:

– Thiếu gia này xem ra chưa từng vào đời, mình mới là thực lực trung giai Huyền Giả, có tư cách hấp dẫn công kích của U Văn Báo sao? Chỉ sợ bị một trảo của U Văn Báo liền chết rồi.

Độc Ưng ngược lại là đối với kiến nghị của Lăng Tiếu vô cùng động tâm, hắn nhưng là được chứng kiến thủ đoạn của Lăng Tiếu, chỉ là hấp dẫn tiến công của U Văn Báo hẳn là không có chuyện gì. Bất quá hắn vẫn là muốn cố tình quan tâm nói:

– Thiếu gia, đây có thể hay không quá mạo hiểm rồi?

Lăng Tiếu không đáp lại Độc Ưng, mà là nghiền ngẫm nhìn Phó Trữ cùng Phó Duy nói:

– Hai vị, các ngươi chỉ đường, hai người chúng ta đánh chết, da báo cùng răng nanh thuộc về chúng ta, còn lại đều thuộc về các ngươi thì như thế nào?

Ai cũng biết U Văn Báo đáng giá nhất là da báo cùng răng nanh, Lăng Tiếu mở miệng liền muốn hai thứ này, đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ không đáp ứng, nhưng mà Phó Trữ cùng Phó Duy không có lựa chọn khác, những vật khác cũng có thể bán được không ít kim tệ, thử nghĩ xem cũng cảm thấy có lời, dù sao bọn họ không phải động thủ.

Một đêm rất nhanh qua đi, Lăng Tiếu rốt cục đặt chân đến ngoại vi của Hoang Tùng sơn mạch.

Hoang Tùng sơn mạch, núi non liên miên không biết mấy ngàn dặm, cây cối xanh um một mảnh, cỏ dại giống như lưỡi hái lần lượt giao thoa tung hoành, hoa dại không biết tên tranh nhau nở rộ, hương thơm bốn phía, khiến cho tinh thần người ta chấn động.

Lăng Tiếu cùng Độc Ưng đi theo Phó Trữ cùng Phó Duy, trên đường thỉnh thoảng chạy ra vài con dã thú, những dã thú này ngay cả cấp bậc cũng không có, đối với bọn họ căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, bọn họ cũng lười đánh chết những dã thú những dã thú có giá trị không cao này.

Từ điểm xuất phát đến chỗ bọn hắn bây giờ đã đi hơn một canh giờ rồi.

Lăng Tiếu có chút nhịn không được hỏi:

– Còn bao lâu mới đến nơi?

Phó Trữ thật thà nói:

– Còn nửa canh giờ, chỗ kia có chút bí mật, chỉ có một con đường nhỏ thông qua, hiếm có dấu hiệu của con người, lần trước chúng ta cũng chỉ là ngộ nhập trong đó, cuối cùng lúc trốn ra, trên đường đi có để lại dấu hiệu.

Nghe Phó Trữ giải thích, Lăng Tiếu không nói gì thêm mà à cảnh giác chú ý đến bốn phía, hắn cảm giác trên đường đi quá mức bình tĩnh, không phải nói là Hoang Tùng sơn mạch thường có linh thú lui tới sao, làm sao đến hiện tại một con cũng không thấy, đây lộ ra vẻ có chút quỷ ý.

Ngay cả Độc Ưng cũng nhận ra không ổn, sau đó cấp cho Lăng Tiếu một cái ảnh mắt, chỉ có Phó Trữ cùng Phó Duy không biết chút nào mà dẫn đường ở phía trước.

Hai người đi tiếp một hồi, bỗng nhiên Lăng Tiếu kinh quát một tiếng:

– Có biến!

Tất cả mọi người đề phòng lên.

– Hống!

Một đạo thú rống vang lên, một con Kiếm Xỉ Hổ từ trong bụi cỏ chui ra.

– Còn tưởng rằng là cái gì, chẳng qua là một con dã thú.

Phó Duy khinh thường nói, trọng đao trong tay nghênh đón Kiếm Xỉ Hổ đánh tới.

Ngờ đâu Kiếm Xỉ Hổ căn bản không có đánh về phía bọn họ, chỉ là quay đầu bỏ chạy, bộ dáng hết sức chật vật.

– Mẹ kiếp, dã thú nhát gan!

Phó Duy khó chịu mắng.

– Tê!

Lại là một đạo tê khiếu, một đạo hắc ảnh ở phụ cận Phó Duy đánh ra.

– Cẩn thận!

Lăng Tiếu lại một lần nữa kinh hô lên.

Lúc này trường kiếm của Độc Ưng hướng tới phương hướng kia đâm tới, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, trên trường kiếm còn lóe lên hỏa quang chí nhiệt.

– Phốc!

– Tê!

Một con đại xà dài gần tám thước từ trong bụi cỏ đánh ra, con rắn này toàn thân ngân bạch, nhẹ nhàng phát ra ngân sắc quang huy, thân rắn giống như cái thùng lớn ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, nó đưa thân thể dựng lên một phần ba, giương ra cái miệng to như cái bồn máu hướng Phó Duy táp tới, may là Độc Ưng xuất thủ kịp thời, một kiếm đâm vào thân rắn, khiến cho đại xà đau đớn bỏ qua công kích Phó Duy.

– Là Mãng Ngân Xà!

Phó Trữ ở một bên kinh hô một tiếng, cũng theo đó bạt kiếm xuất thủ.

Mãng Ngân Xà là nhất giai cao cấp linh thú, thực lực có thể so với cao giai Huyền Giả, ở trong cùng một cấp độ, võ giả nhân loại căn bản không phải là đối thủ của linh thú, linh thú có thân thể cường hãn, điểm này võ giả nhân loại là vĩnh viễn không có cách nào bằng được.

Mãng Ngân Xà bị đâm một kiếm, một cái lỗ lớn bị đánh ra, nhất thời thú tính nổi lên, bỏ qua Phó Duy, đuôi rắn khổng lồ hướng Độc Ưng quét tới, đồng thời hướng Phó Trữ phun ra một ngụm độc dịch.

Độc Ưng chính là trung giai Huyền Sĩ, một thân thực lực so với nhất giai cao cấp Mãng Ngân Xà thì cao hơn nhiều lắm, nhẹ nhàng quét ngang qua Mãng Ngân Xà, hỏa kiếm trong tay liên tục huy động mấy chục kiếm, mỗi một kiếm đều thế như chẻ tre bổ vào trên thân rắn.

– Tê!

Mãng Ngân Xà gặp phải một trận đánh đau, càng không ngừng phát ra tiếng tê minh, thân rắn càng không ngừng quay cuồng.

– Chịu chết đi!

Độc Ưng toàn thân tản ra sát khí, trường kiếm ngưng kết huyền lực cường đại, thân thể nhanh chóng lóe lên, trường kiếm trực tiếp lướt qua cổ của Mãng Ngân Xà.

Xà huyết văng khắp nơi, một cỗ mũi máu tươi khó chịu nồng đậm lan ra.

Phó Duy nhìn Mãng Ngân Xà bị chém ra làm hai nửa, trong lòng lau mồ hôi lạnh một cái, lúc này hướng về phía Độc Ưng không ngừng cảm ơn.

– Tranh thủ thời gian lên đường!

Lăng Tiếu ở một bên không có xuất thủ thúc giục.

Quả nhiên như hắn đoán, có chút linh thú cũng là vô cùng giảo hoạt, bọn chúng so sánh với nhân loại càng biết phục kích, chỉ cần nhìn đúng thời cơ sẽ cấp cho nhân loại một kích trí mạng. Mới vừa rồi nếu không phải con Kiếm Xỉ Hổ sợ hãi chạy ra, chỉ sợ Phó Duy sớm đã chết ở trong bụng rắn rồi.

– Làm sao còn chưa đi?

Lăng Tiếu đi hai bước, phát hiện không có ai đi theo, không khỏi nhíu mày hỏi.

– Thiếu gia, chúng ta trước tiên có thể thu thập tài liệu của con rắn này một chút, tối thiểu cũng đáng giá mấy trăm kim tệ!

Độc Ưng hồi đáp. Hắn nguyên vốn là mạo hiểm giả tự nhiên biết da rắn, gân rắn của nhất cấp cao giai Mãng Ngân Xà này có thể bán được không ít tiền, còn có mật rắn đáng giá nhất, nghe nói ă vào còn có công hiệu bổ huyết tráng dương.

Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Mãng Ngân Xà đã chết, bỗng nhiên nghĩ ra được một kế, lúc này gật đầu nói:

– Mật rắn thuộc về ta, những thứ khác các ngươi phân ra đi, đúng rồi, nhớ lưu lại một đoạn thịt rắn, ta giữ lại có việc cần dùng.

Phó Trữ cùng Phó Duy mừng rỡ, Phó Trữ xoa xoa đôi bàn tay nói:

– Đây là Độc Ưng đại nhân giết chết, vẫn là thuộc về Độc Ưng đại nhân đi!

– Nói cho ngươi liền cho ngươi, đừng dài dòng nữa!

Lăng Tiếu không tức giận nói.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.