Thần Ma Thiên Tôn

Chương 38: Ngân Trì phu nhân



Ninh Tiểu Xuyên đánh một chiếc xe ngựa chở “tiền lẻ”, tiến về phía nội thành, định mua một viên Trung Cấp đan.

Để đảm bảo có đủ tài chính, hắn còn cắt một nhánh cây Huyết Thiềm Mộc, đại khái nặng 50 cân, bị hắn bọc trong một miếng vải đen lớn, ném vào xe ngựa.

Nửa canh giờ sau, hắn đã đánh xe tiến vào nội thành.

Ninh Tiểu Xuyên không lập tức đến phòng đấu giá mà đi tới Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, dự định đi lãnh khoản tiền được cấp hàng tháng.

– Ninh Tiểu Xuyên.

Tiếng gọi của nữ tử từ sau lưng hắn vang lên, thanh âm thanh nhã dễ nghe, hàm chứa giai điệu du dương.

Ninh Tiểu Xuyên xoay người lại, liền thấy có một nữ tử đứng cách mình không xa. Nử tử đó mặc áo xanh, cây trâm cài trên tóc cũng màu xanh, bên hông đeo ngọc bội, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, da trắng mịn màng. Điểm đặc biệt nhất ở nàng chính là đôi mắt lấp lánh như viên ngọc, thập phần dụ hoặc.

Nàng đứng dưới cây quế, lá thu cuốn bay qua tà váy xanh, khí chất càng thêm trang nhã mà cao quý.

Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên liền lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói:

– Ngự chấp sự, đã lâu không gặp.

Hắn không biết thân phận của Ngự Thiến Thiến, chỉ cho rằng nàng là chấp sự của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng.

Ngự Thiến Thiến cười ngọt ngào, đáp:

– Mấy ngày trước, ta đã tới Kiếm Các Hầu Phủ tìm ngươi. Nhưng hộ vệ trong Hầu Phủ lại nói ngươi không sống ở Hầu Phủ nữa, rốt cuộc là vì sao?

Ngự Thiến Thiến là thiên chi kiều nữ của Vương Phủ, tất nhiên hiểu rõ việc một con cháu đích tôn không được ở lại trong Hầu Phủ đại biểu cho điều gì. Nó đại biểu cho việc người đó đã hoàn toàn mất đi tư cách trở thành người thừa kế của Hầu Phủ, trở thành người bị Hầu Phủ lãng quên.

Trong lòng nàng rất hiếu kỳ, nhân tài kiệt xuất như Ninh Tiểu Xuyên, lẽ ra phải được Kiếm Các Hầu Phủ dốc lòng bồi dưỡng mới đúng, tại sao lại bị lãng quên như thế?

Nếu như Kiếm Các Hầu Phủ muốn che giấu thiên tư của hắn từ sau khi sinh ra, đáng lẽ phải tuyên bố với mọi người về bệnh tật của hắn mới đúng. Sao lại có thể an bài hắn ra khỏi Hầu Phủ được, việc này quả thật không hợp lẽ thường mà.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên thoáng đổi, nói:

– Ngươi đã nói chuyện ta trở thành Dưỡng Tâm Sư với người của Kiếm Các Hầu Phủ rồi?

Ngự Thiến Thiến đáp:

– Chuyện này thì chưa, ta nghe tin ngươi không trở về Kiếm Các Hầu Phủ nữa, thế là ta liền ra về. Về phần nguyên nhân đến tìm ngươi, ta không hề nhắc đến nửa chữ. Đúng rồi, bây giờ ngươi sống ở đâu? Tiền lương hàng tháng, ta sẽ phái người đưa tới cho ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên thở phào, cùng Ngự Thiến Thiến đi vào trong Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, chợt cười nói:

– Nam Sơn Tập, Hải Đường trang viên. Nếu Ngự chấp sự có thời gian thì nhớ phải tới nhà ta làm khách nhé.

– Chờ khi nào có thời gian, ta nhất định sẽ tới trao đổi với người về phương diện Dưỡng Tâm thuật.

Ngự Thiến Thiến dẫn Ninh Tiểu Xuyên đi nhận lương của tháng này. Trên đường đi, tất cả mọi người gặp nàng đều cung kính dị thường, rất nhiều thị nữ từ xa thấy nàng thì đã quỳ xuống ở hai bên đường.

Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy lương tháng trong một chiếc rương nhỏ, mở ra thoáng nhìn một cái, sau đó lại hỏi:

– Sao lại nhiều như vậy? Không phải lương tháng của Dưỡng Tâm Sư sơ cấp chỉ là 50 vạn đồng tiền nhỏ thôi sao?

Trong rương có 50 thỏi bạc lớn, giá trị ước chừng 500 vạn đồng tiền nhỏ, so với lương của Dưỡng Tâm Sư sơ cấp thì cao gấp mười lần.

Ngự Thiến Thiến hé miệng cười, nói:

– Đây là ý của Điện chủ, ngài nói Ninh công tử có tiềm lực trở thành Dưỡng Tâm Sư trung cấp, là tuyệt thế thiên tài. Tất nhiên có tư cách được lãnh lương tháng của Dưỡng Tâm Sư trung cấp. Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng ta đối đãi với thiên tài, trước giờ đều như vậy, tuyệt đối không tiếc lòng tài bồi.

Ninh Tiểu Xuyên đậy hòm lại, nói:

– Vậy ta phải cảm ơn Điện chủ rồi.

Theo lời Mộ Dung Vô Song từng nói, người giàu hơn mình đều là vương bát đản.

Hắn đang thiếu tiền, đương nhiên sẽ không khách khí.

Có thêm 500 vạn đồng tiền nhỏ, Ninh Tiểu Xuyên càng yên tâm hơn khi nghĩ về Trung Cấp đan.

Ngự Thiến Thiến sau khi biết được Ninh Tiểu Xuyên muốn mua sắm Trung Cấp đan, thì lập tức giới thiệu phòng đấu giá Kim Bằng cho hắn.

Đây cũng là sản nghiệp thuộc về tài phiệt Kim Bằng, Dưỡng Tâm Sư của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, một khi luyện chế ra Trung Cấp đan, đều được gửi bán tại phòng đấu giá Kim Bằng.

Lúc Ngự Thiến Thiến và Ninh Tiểu Xuyên sắp tới phòng đấu giá Kim Bằng, chợt có tiếng ồn ào từ phía trước cửa lớn truyền đến:

– Đường đường là Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, vậy mà lại bán Huyền dược giả, rõ là làm mất mặt của một trong ba đại Dưỡng Tâm Điện mà. Điện chủ của nhà các ngươi không ra giải thích rõ chuyện này là không xong đâu.

Vẻ mặt Ngự Thiến Thiến lập tức trầm xuống, bước nhanh ra ngoài. Nàng đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào đám người hỗn loạn bên dưới, lạnh lùng hỏi:

– Xảy ra chuyện gì?

Chấp sự thứ sáu của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng tiến lên, cung kính cúi đầu chào Ngự Thiến Thiến, nói:

– Là Ngân Trì phu nhân. Bà ta cho rằng vừa rồi mình đã mua phải Huyền dược giả ở chỗ Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng chúng ta.

Ngự Thiến Thiến cau mày, nói:

– Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng sao lại bán Huyền dược giả được chứ? Không đúng, Ngân Trì phu nhân là Dưỡng Tâm Sư trung cấp của Dưỡng Tâm Điện Đế Quốc. Nàng ta không mua Huyền dược của Dưỡng Tâm Điện Đế Quốc, lại chạy đến Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng làm gì? Rõ ràng là nàng ta đến đây kiếm chuyện, không thể để nàng đi bịa chuyện lung tung thế này được.

Vị chấp sự thứ sáu nói:

– Ta cũng biết Ngân Trì phu nhân tới bịa chuyện, nhưng lại không tìm được lời nào phản bác. Dược khí và Huyền khí bên trong gốc Huyết Thạch Huyền Thảo tứ phẩm tự nhiên biến mất, biến thành cây cỏ tầm thường. Trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại chuyện như vậy. Quỷ dị, quỷ dị đến mức lố bịch.

Ninh Tiểu Xuyên đứng cách đó không xa, nhìn qua vị chấp sự thứ sáu và Ngự Thiến Thiến.

Vị chấp sự thứ sáu nói:

– Ta cũng biết Ngân Trì phu nhân tới bịa chuyện, nhưng lại không tìm được lời nào phản bác. Dược khí và Huyền khí bên trong gốc Huyết Thạch Huyền Thảo tứ phẩm tự nhiên biến mất, biến thành cây cỏ tầm thường. Trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại chuyện như vậy. Quỷ dị, quỷ dị đến mức lố bịch.

Ninh Tiểu Xuyên đứng cách đó không xa, nhìn qua vị chấp sự thứ sáu và Ngự Thiến Thiến.

Số lần hắn tới Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng cũng không ít, đương nhiên biết thân phận và địa vị của vị chấp sự thứ sáu này tại Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng. Không ngờ y lại hành lễ trước một nữ chấp sự trẻ tuổi, điều này khiến Ninh Tiểu Xuyên chợt nảy sinh hoài nghi đối với thân phận của Ngự Thiến Thiến.

Đồng thời, Ninh Tiểu Xuyên cũng thoáng liếc nhìn bên dưới cầu thang.

Ở đó có một chiếc xe ngựa to lớn mà hoa lệ của Hoàng gia đang đỗ ở bên dưới, giống như một tòa cung điện thu nhỏ đang ngự trị trên một chiếc xa giá (*) đẹp đẽ. Cho dù mười người cùng ngồi trên xe, cũng không hề có cảm giác chen chúc.

(*) xe ngựa của hoàng gia

Ở nội thành, Vương Hầu rất nhiều, phú nhân dày đặc, ngọa hổ tàng long.

Các đại nhân vật đều có xa giá của riêng mình, đều ưa thích kiểu cách trang trí hoa lệ, ganh đua lẫn nhau. Khung xe càng được thiết kế rộng lớn hơn, thậm có liễn (*) của Vương Hầu còn rộng như một tòa cung điện, cần đến 108 Võ giả cùng khiêng mới di chuyển được.

(*) xe kéo, xe vua ngồi

Cỗ xe trước mắt cũng tương đối khiến người ta phải rung động. Xe do mười tám đầu Huyền thú nhất phẩm kéo, chủng loại của mỗi đầu Huyền thú đều khác nhau, nhưng lại có cùng một màu lông trắng thuần tinh khiết.

Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân của cỗ xa giá này, nhất định là một nhân vật không tầm thường.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía nữ tử đứng bên cạnh xa giá. Đó là một phu nhân cao quý, quần áo trên người cực kỳ hoa mỹ, trang sức Huyền thạch, đai lưng thanh kim, trên người không có chỗ nào che giấu được sự lộng lẫy giàu có của nàng.

Đó chính là Ngân Trì phu nhân.

Ngân Trì phu nhân là thê tử của Tề Thiên Hầu quá cố. Hơn mười năm trước, nàng là mỹ nhân nổi danh Hoàng thành, tao nhã mà kiều mị, phong hoa tuyệt đại. Thanh danh của nàng vang khắp thiên hạ, không biết bao nhiêu con tim đã chết trong hi vọng được ôm ấp nàng mà không thành.

Nhưng không ai ngờ rằng, cuối cùng nàng lại gả cho vị Tề Thiên Hầu lúc đó đã gần đất xa trời. Sau đó nàng còn sinh hạ cho Tề Thiên Hầu một trai một gái.

Mười năm trước, Tề Thiên Hầu chết, trước khi rời bỏ trần gian, Tề Thiên Hầu đã truyền tước vị cho con trai của mình và Ngân Trì phu nhân.

Lúc đó, tiểu Thiên Hầu chỉ mới hai tuổi.

Thoạt nhìn, chủ nhân hiện tại của Tề Thiên Hầu Phủ chính là tiểu Thiên Hầu mười hai tuổi, nhưng tất cả đều biết, người nắm quyền trong Hầu Phủ, lại là Ngân Trì phu nhân.

Nữ tử này có thể dùng thân phận nữ nhi mà khuất phục cả Hầu Phủ, trở thành người đứng đầu Hầu Phủ, chỉ từ điểm này cũng đủ nhìn ra được bản lĩnh của nữ tử đó.

Mặc dù Ngân Trì phu nhân đã sinh hạ một trai một gái, nhưng thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như một thiên kim tiểu thư giàu có, mắt ngọc mày ngài, tóc xanh như thác nước, đôi môi vũ mị, đầy đặn mà thướt tha.

Hơn nữa, so với những thiên kim tiểu thư trẻ tuổi, thì nàng còn trang nhã, quyết rũ, mê hồn hơn. Nét đẹp thành thục trưởng thành, nhưng vẫn trong sáng, e ấp nụ cười duyên. Nàng thuộc loại vưu vật đẹp đến mức có thể quyến rũ mê hoặc bất kỳ nam nhân nào.

Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng bên cạnh Ngân Trì phu nhân, dáng vẻ sáng sủa anh tuấn, mi mục như tranh vẽ, trong mắt thi thoảng lại toát lên khí khái hào hùng.

Ánh mắt Ngân Trì phu nhân nhìn hắn sóng sánh như làn thu thủy, long lanh như làn nước, chỉ cần là người khéo quan sát, liền có thể nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người.

Dáng người nàng đầy đặn gợi cảm, làn da như tuyết trắng, mỗi một cái nhíu mày hay nụ cười, cũng đều ẩn chứa khí chất mê người, khiến cho đám Võ giả xung quanh đều rạo rực không chịu nổi, nhiều người thậm chí còn không dám nghĩ tới nàng.

Ngân Trì phu nhân dịu dàng cười, nói:

– Thiến Thiến, Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng cũng được coi là một trong ba đại Dưỡng Tâm Điện của Ngọc Lam Đế quốc, không ngờ lại bán Huyền dược giả, làm sao bây giờ, chuyện này rất bất lợi đối với thanh danh của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng đấy.

Đôi mắt nàng híp lại như vầng trăng khuyết, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ.

Nhiều Võ giả đã tập trung lại xung quanh, trong đó còn có không ít khách quen của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng.

Việc bán Huyền dược giả sẽ đả kích rất lớn đến thanh danh của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như vậy mà dần tổn hại đến thanh danh, sau này còn ai dám tới Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng để mua Huyền dược nữa? Còn ai dám bán Huyền dược cho Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng đây?

Huống chi, lúc này lại có rất nhiều người vây xem như vậy, nếu không xử lý tốt, sẽ khiến cho Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng bị hai đại Dưỡng Tâm Điện khác chèn ép đến mức không thể gượng dậy nổi.

– Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng nhất định phải trả lời cho ra lẽ. Nơi này chính là Tổng điện, Tổng điện mà còn bán Huyền dược giả thì đoán chừng những phân điện càng bết bát không chịu nổi rồi.

– Thực sự nghi ngờ trình độ Dưỡng Tâm Sư của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, không ngờ thu mua Huyền dược giả mà cũng không biết. Xem ra say này có mua Huyền dịch, Huyền đan, cũng không thể mua ở Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng được.

– Gần đây ta mới luyện thành Dưỡng Tâm đỉnh, vốn định nương nhờ Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, bây giờ xem ra phải suy nghĩ kỹ lại rồi.

Ngân Trì phu nhân lắng nghe tiếng nghị luận của những người xung quanh, nét cười vũ mị lại lộ ra trên gương mặt tuyệt mỹ.

Nàng đến có chuẩn bị, thảo nào ngay cả chấp sự thứ sáu vốn lịch duyệt phong phú, cũng cảm thấy khó giải quyết.

Ngự Thiến Thiến cau mày, chợt hỏi Ngân Trì phu nhân:

– Có thể đưa gốc Huyền dược giả đó cho ta xem một chút được không?

Ngân Trì phu nhân tỏ ra rất độ lượng, dịu dàng vẫy vẫy tay, nói:

– Tiêu Ly, đưa gốc Huyết Thành Huyền Thảo tứ phẩm ra cho Thiến Thiến Quận chúa. Không đúng… phải nói là một gốc cỏ dại không đáng một đồng mới đúng.

Thiếu niên tuấn tú đứng cạnh Ngân Trì phu nhân liền khẽ nhếch miệng cười, trong tiếng cười có chút mỉa mai, sau đó đưa cái hộp đựng Huyền dược cho Ngự Thiến Thiến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.