Thần Chiến là một biến số, Thời Không đại thần nói vậy khiến mấy thiên giai cao thủ đến sau cả kinh. Ông không phải là người đầu tiên nói thế, không ít thiên giai cao thủ từ đệ tam giới quay về, năm xưa ở trong thế giới xám xịt như lao lung đó, họ được nghe đại hung nhân Huyền Hoàng nói vậy.
Biến số, thật ra là biến số như thế nào? Nhưng người khác đều không biết.
Dao động kinh hồn liên tục từ hắc ám đại lục truyền lại, lục hồn thiên nữ đã tới, ngần này cường giả tụ lại một nơi, bọn U La vương sao dám áp sát, sớm đã thoái lui hết. Hôm nay bọn Hỗn Độn tử bị thần niệm của Thần Chiến lừa gạt, dù uất ức nhưng sau này có hối cũng không kịp, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp.
Dao động năng lượng rung lên, lại có một nhóm cao thủ không dưới trăm người đến nơi. Trong đó gồm thiên giai cao thủ ở hắc ám đại lục, cả những hồng hoang cao thủ tu luyện trong hỗn độn, sau khi Thời Không đại thần quay về, họ được triệu hoán, đại bộ phận tụ về Thần Phong học viện.
“Làm cho gọn, trực tiếp đánh đến hỗn độn cổ địa là xong.” Quân vương Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao, sát khí lẫm liệt. Trăm năm nay, y đã hoàn toàn đột phá đỉnh cao năm xưa, công lực lên thêm một tầng. Hiện tại, áp lực với chúng nhân cực lớn, mỗi người đều bức bách bản thân đột phá, không ít người chọn cấm kị chi pháp không đột phá được sẽ tử vong. Ai cũng biết đại chiến trong tương lai, chỉ người công lực cao tuyệt mới sống sót, nếu giữ nguyên cảnh giới, họ ắt là nhóm đầu tiên mất mạng. Ai cũng hiểu tương lai tuyệt đại đa số họ sẽ chết, đại chiến trong tương lai sẽ thảm liệt nhất.
“Hiện tại đánh tới…” Thời Không đại thần cũng lay động, nhưng sau cùng nhẫn nại được: “Hỗn độn tộc không chỉ đơn giản có bát đại vương hầu. Chúng ta đối phó tám người đó không thành vấn đề nhưng để vạn vô nhất thất vẫn chưa được.”
“Mời Nhân vương ra.” Thủ mộ lão nhân lên tiếng.
Mời Nhân vương ra, lúc Thần Chiến có nói thế, nhưng Nhân vương mà xuất hiện ắt Hỗn Độn vương biến mất đã lâu cũng xuất hiện.
“Mời Nhân vương ra.”
“Nhất định mời Nhân vương ra.”
Năm hài tử của Thần Nam cùng kêu vang, trừ hai họa hại Tác Tác và Huyền Huyền con nhỏ, thực lực của Long Nhi, Không Không, Y Y dần đạt đến giai đoạn đỉnh cao, là một trong những chiến lực mạnh nhất phe Thái cổ thần.
“Lẽ nào thật sự phải đại quyết chiến?” Thời Không đại thần lẩm bẩm.
“Sợ cái gì, vừa nãy Thần Chiến không phải đã nói rồi sao, những người bước lên Thông thiên chi lộ sẽ về, sớm giải quyết ẩn hoạn này, chúng ta mới có thể cùng nhau tiến lên Thiên đạo.” Hắc Khởi dẫn đầu phải chủ chiến.
“Ồ, lãnh tĩnh chút đi.” Thời Không đại thần nói: “Nên tìm hồn cuối cùng của Thất Tuyệt thiên nữ hoặc đợi Thần gia lão ma vương xuất quan, thêm nữa, đợi Thần gia bát hồn trong thần ma đồ khôi phục, thực lực của chúng ta sẽ tăng hẳn.”
Chúng nhân không hiểu lắm về pháp tắc của Thần gia bát hồn nhưng ấn tượng rất sâu với sức mạnh của Thất Tuyệt thiên nữ hoặc Thần gia lão ma vương, hai người chưa đạt đến đỉnh cao cũng đấu ngang với Hỗn Độn vương hầu, nếu khôi phục hoàn toàn, chưa biết chừng sẽ chống nổi cả Hỗn Độn vương chưa từng xuất hiện cũng nên. Họ đều là nhân vật cùng thời kỳ với Nhân vương, dù không sánh được nhưng chắc không kém bao nhiêu.
“Không được, không đợi được, phụ thân chúng ta ở Thập Phương tuyệt vực, vốn không chống nổi nữa, gia gia đã nói đi tìm Nhân vương, chúng ta cáo từ trước.” Bọn Long Nhi kiên quyết phản đối, muốn ra đi.
Cùng lúc, lục hồn thiên nữ lên tiếng: “Ta nghĩ nên mời Nhân vương, đệ thất hồn không phai muốn tìm là được, hiên tại lục hồn cũng đã tinh tiến, trăm năm bế quan khổ tu, lục hồn đã khác.”
Lục hồn thiên nữ hùng mạnh nói thế, cộng thêm phái chủ chiến nhất trí yêu cầu, Thời Không đại thần gật đầu: “Được, có thể mời Nhân vương, nhưng phải xem nàng ta khôi phục được bao nhiêu đã. Chúng ta cũng nên tính tới trường hợp xấu nhất, Nhân vương xuất thủ ắt Hỗn Độn vương cũng lôi đình xuất kích, lúc đó sẽ chết bao nhiêu người.”
Thủ mộ lão nhân và năm hài tử cùng vào cổ thiên lộ mời Nhân vương, Thời Không đại thần lên Thần gia Nguyệt lượng xem lão ma vương khôi phục được mấy phần.
Còn đệ thất hồn của Thất Tuyệt thiên nữ vẫn bặt tăm, tựa hò không tìm nổi nhưng Thời Không đại thần vẫn phái người đi tìm, bởi họ cần Thất Tuyệt thiên nữ thật mạnh.
Cổ thiên lộ đã đại biến dạng. Không Không, Tác Tác, Huyền Huyền, thủ mộ lão nhân từng đến, cứ ngỡ mình tìm nhần chỗ.
Mặt đất đầy hài cốt hiện tại ngập sinh cơ, cây cối xanh um, tử địa hoang lương, kinh rợn giờ là một biển cây xanh.
Nhưng quan sát kỹ vẫn nhận ra được rằng, dưới lớp dây leo xanh mướt còn không ít bạch cốt, bề mặt xanh om không che hết được tử vực.
Nhưng khiến tuyệt địa xuất hiện sinh cơ, Nhân vương quả thật pháp lực thông thiên.
Trước hắc ám đại hợp cốc xuất hiện một khu rừng ngập lục quang, tiên khí dày đặc, Nhân vương xếp bằng tĩnh tọa trước căn nhà tranh, dung nhan tuyệt mỹ phảng lặng như lòng giếng, không hề có dao động tình cảm, mắt nhắm chặt, an tĩnh cực độ. Một điểm bất diệt linh quang trên trán lan tràn như sóng nước, trùm kín toàn thân.
“Cô cô…” Long Nhi kinh ngạc, cậu vẫn chưa biết quan hệ giữa Vũ Hinh và Nhân vương.
Không Không biết rõ nhưng vẫn cùng Y Y gọi thật ngọt: “Cô cô…” Tất cả cùng quỳ xuống.
“Hả hả?” Tác Tác và Huyền Huyền đồng thời trừng mắt rồi lẩm bẩm: “Lão tổ tông là cái thế ma vương, gia gia là tuyệt đại thiên kiêu, cô cô là Nhân vương, sau này còn ai dám chạm vào chúng ta.” Hai tiểu bất điểm rúc rích bàn tán.
Thủ mộ lão nhân xuất ra một đạo tinh thần lạc ấn, trực tiếp truyền tin cho Nhân vương, hiện tại nàng ta không còn là thủy tinh khô lâu, lão buộc phải trịnh trọng hơn hẳn.
An tĩnh phi thường, một lúc sau, Nhân vương mở mắt, xạ ra thần quang chói lòa, mục quang cực kỳ bình hòa, làn moi đỏ khẽ động: “Ta biết rồi, các cháu đi trước, ta đến sau.”
Đây là thứ nhất từ khi biến hóa khỏi lốt thủy tinh khô lâu, Nhân vương lên tiếng, một lá cờ rách nát từ sau lưng nàng từ từ nổi lên, trùm kín tinh huy mông lung. Nàng điểm tay, nửa lá Hồng Hoang Kỳ bay vào tay Long Nhi: “Các cháu cắm lá cờ này vào hỗn độn, trên đó có tinh thần lạc ấn của ta, để xem Hỗn Độn vương quay về chưa.”
Long Nhi cung kính tiếp lấy lá cờ, Huyền Huyền và Tác Tác lại ấp úng: “Nhân vương cô cô, tuy chúng ta không phải gặp nhau lần đầu nhưng… cô cô còn chưa tặng lễ vật.”
Thủ mộ lão nhân trừng mắt, hiện tại Nhân vương không còn là thủy tinh khô lâu, vô hình trung phát ra áp lực không phải hư giả, tuy nhìn tường hòa vô cùng nhưng tuyệt không dung thứ cho ai mạo phạm.
Không Không và Y Y vội kéo hai vì sao họa hại ra sau lưng.
Bất quá, Nhân vương không động nộ, thần thái bình tĩnh phảng phất nụ cười, tay phải giơ lên, ngọc chỉ điểm tới.
“A a, chúng cháu không cần nữa.” Hai vì sao họa hại tựa hồ cảm giác tình huống không ổn nên quay đầu chạy.
Nhưng hai dải hào quang vẫn đánh trúng, tức thì thân thể chúng cháy rực lên như ngọn đuốc, hào quang chói lọi.
“Ta chỉ làm được thế, để tiềm năng sớm bạo phát hơn.” Nhân vương nói đoạn quay sang nói với Long Nhi, Không Không, Y Y: “Các cháu rất mạnh, ta không làm được gì, con đường sau này phải dựa vào chính mình.”
Thủ mộ lão nhân và năm hài tử rời cổ thiên lộ, lập tức cắm lá cờ vào thiên ngoại hỗn độn. Lá cờ vừa tiến vào hỗn độn liên khuếch trương vô hạn, cán biến thành thông thiên chi trụ, mặt lá cờ trải ra như núi non, rung lên phần phật, áp lực kinh nhân xuyên vào vùng sâu hỗn độn.
Không hề có hủy diệt khí tức, hỗn độn hải cũng sụp đổ, trong hỗn độn cổ địa xa lắc, mấy đại vương hầu đều biến sắc.
“Nhân vương…”
“Quả nhiên là Nhân vương.”
“Sao nàng ta lại xuất hiện?”
Thời Không đại thần cũng từ Thần gia Nguyệt lượng quay về Thần Phong học viện, cảm thụ khí tức của Nhân vương phát ra từ Hồng Hoang Kỳ, thở dài: “Tuy chưa hòn toàn phục nguyên nhưng cũng đủ mạnh rồi.”
Cùng lúc, một cỗ dao động kỳ dị truyền lan, không chỉ trong hỗn độn hải và khắp cả hắc ám đại lục khiến ai cũng cảm nhận được.
“Đây là…” Thủ mộ lão nhân kinh ngạc: “Là tin tức thời gian thác loạn” Quay sang nhìn Thời Không đại thần: “Chuyện gì vậy, ngươi tinh thông thời gian pháp tắc, mau tìm hiểu xem chuyện gì.”
Không cần lão nhắc, Thời Không đại thần đã nhắm mắt, lặng lẽ cảm thụ sức mạnh thời gian thác loạn
“Từ Thái cổ xa xưa truyền lại.” Thời Không đại thần mờ bừng mắt, phát ra hào quang sáng chói, hiển nhiên tâm thần chấn động.
“Đại hủy diệt xảy ra, mọi thứ trong quá khứ bị cách đoạn mà ngươi vẫn tra thám được sao?” Thủ mộ lão nhân hỏi.
“Có thể nhưng rất khó.” Thời Không đại thần nhìn lên vô tận hư không, song mục trở thành trống rộng cực độ, phảng phất xuyên về cổ lão quá khứ, cơ hồ đang chú thị một người.
“Ngươi thấy gì?” Thủ mộ lão nhân kinh ngạc hỏi.
“Ta thấy cách đoạn Thái cổ!” Lời Thời Không đại thần buông ra khiến mọi thiên giai cao thủ trong Thần Phong học viện đều dậy sóng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!