22 tuổi, nó đủ trưởng thành để biết mình cần và phải làm những gì. Nó không còn là một đứa con nít, lúc nào cũng trốn tránh, chạy khỏi thực tại như trước nữa. Một cô gái xinh đẹp, thông minh và đủ quyến rũ trước người mình yêu. Nhưng đôi khi, nó vẫn ngốc ngếch và một chút bối rối khi đứng trước Thiên Thiên.
Còn Thiên Tỉ. Mười năm hẹn ước cũng đã gần tới, sự kiên trì của anh cũng đã được đền đáp. Concert 10 năm cuối cùng cũng sắp diễn ra.
– Em không định vào nhà à ? – Thiên Tỉ nói
– Ờ à . . . – Nó ấp úng
– Đi không nói một tiếng, về cũng vậy – Thiên Tỉ chăm chú vào điện thoại
– Em định tạo bất ngờ cho anh thôi mà . . . Ai ngờ – Nó dựa cằm vào cái gối
– Đồ kuma ngốc ! Em mà tạo bất ngờ gì . . . Toàn gây hại – Anh xoa đầu nó
– Aizzzz ! – Nó liếc anh, lấy tay vuốt vuốt tóc
– Em nghe ! – Thiên Tỉ trả lời điện thoại
– Mẹ em đi đâu rồi Nam Nam ? – Nó hỏi Nam Nam
– Mẹ em mới vừa ra ngoài . Chắc mua gì ý
– Giao Giao ! Đi với anh – Thiên Tỉ đứng lên, kéo tay nó
– Còn Nam Nam ? – Nó nhìn Tỉ
– Em lớn rồi mà ! Hai anh chị đi đi – Nam Nam phủi tay
– Um ! Vậy em ở nhà nha. Mẹ có hỏi thì nói anh đi tập
– Vâng !
Thiên nắm tay nó dẫn đi. Tới một quán nước gần Zaha Club
– Em ở đây đợi anh. Không được đi đâu biết chưa ? – Thiên dặn nó như dặn con nít
– Em biết rồi. Làm như em con nít không bằng – Nó bĩu môi, chống cằm nhìn ra cửa
– Anh giải quyết một số việc rồi ra ngay. Không đi lung tung đó – Thiên đi ra tới cửa còn ngoái lại nhìn nó
Thiên Tỉ đi được một lúc, không có gì làm, nó lấy điện thoại ra dọc
– Thiên Giao ? – Một giọng nam ngạc nhiên nói
– Cậu là . . . Nhật Nam ! – Nó mừng rỡ nhận ra cậu bạn
– Ồ ! Tưởng cậu quên tớ rồi chứ – Nhật Nam đeo cái kính cận đi lại
– Cậu bị cận khi nào thế ? – Nó mỉm cười
– Khoảng hai năm nay thôi ! Cậu về không nói tiếng nào hết vậy ?
– Tớ cũng mới về thôi. Mà dạo này cậu sống thế nào ? – Nó vẫn nở nụ cười
– Cũng bình thường thôi.
– Ờ . . .
– Còn cậu ? Sau đột nhiên về Bắc Kinh thế ?
– Tại nhớ nhà quá ý mà !
– Cậu không đi học hã ?
– Đương nhiên phải đi rồi. Nhưng trường tớ học không bắt buộc sinh viên phải đến lớp hằng ngày. Giáo viên đưa cho bọn tớ bài tập rồi tự làm, không hiểu gì thì nhắn tin hỏi. Đến hẹn nộp bài, vậy thôi.
– Vậy chắc cậu cúp học liên miên quá – Nhật Nam bật cười
– Làm gì có ! Khi nào bận tớ mới nghỉ thôi !
– Mà cậu học ngành gì ?
– Quản lí ! Mà nãy giờ là gì cậu hỏi tớ hoài thế ? Đến tớ hỏi cậu mới được
– Cậu cứ hỏi. Tớ sẽ trả lời tất
– Hỏi gì cậu cũng phải trả lời nhá – Nó bỏ ly nước xuống
– Ừm !
– Cậu có bạn gái chưa ? – Nó muốn chọc cậu, ai ngờ, nhờ câu nói của nó mà không khí có vẻ ngượng ngập hơn
– Chưa. Tớ vẫn đang đợi cô ấy ! – Nhật Nam nghiêm túc trả lời nó
– Làm gì cậu nghiêm túc thế ! Mà cô ấy là ai thế ?
– Cậu biết rõ cô ấy mà
– Tớ hã ? Cậu có nhầm không ? Tớ vừa mới trở về làm gì biết ai. Hay ý cậu là Anh Anh ? – Nó chợt nhớ ra cô bạn
– Cậu bệnh à.
– Vậy chớ ai ? Cậu gợi ý đi
– Cô ấy thông thạo ba thứ tiếng, học chung lớp 11 với tớ, lại còn làm học trò của tớ nữa, còn rất đáng yêu
– Cậu đang nói tớ hã ? – Nó ngạc nhiên tự chỉ mình
– Tớ đã đợi cô ấy 5 năm rồi. Cậu có thể chuyển lời với cô ấy là tớ yêu cô ấy có được không ? – Cậu cứ thế nố tiếp
– Tớ . . . Tớ . . . – Mặc nó đỏ lên.
– Rõ ràng người Nhật Nam nói là mình mà. Tại sao cậu ấy phải làm vậy ? – Nó tự nghĩ trong lòng
– Không có anh ở đây em liền hẹn hò với tình cũ à ? – Thiên Tỉ đứng ở cửa nhìn nó
– Cuối cùng bạn trai của cậu cũng tới. Không ngoài dự đoán của tớ mà – Nhật Nam nhìn nó
– Rốt cuộc là tình hình gì đây ? Ai cứu tôi ra khỏi chỗ này với – Nó ngồi im như tượng, gào khóc trong lòng.