– Giao Giao ! – Mẹ nó kêu
– Dạ ! – Nó giật mình
– Con mang tô súp này qua nhà bác Dịch dùm mẹ được không ?
– Vâng ~
– [ Tớ bận công chuyện rồi. Có gì mai mốt nói nha ] – Nó nhân cơ hội chuồng lẹ
Nó bưng tô súp qua nhà Thiên Tỉ rồi đi về. Nó có ngó vào nhà, hình như Thiên Thiên chưa về. Nên nó về luôn.
– Thiên Thiên up weibo á ? – Nó vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm
– ” Nếu tôi nói tôi đã yêu một cô gái, các bạn có ủng hộ tôi và cô ấy không ? ” – Lời trên weibo của Thiên kèm tấm hình nắm tay của hai đứa.
– ” Cô ấy có phải Âu Dương Na Na không ? “
– ” Cô ấy như thế nào ? “
– ” Chúng tôi ủng hộ cậu, nhưng cô ấy cũng phải hoàn hảo lắm nhỉ ? “
– ” Cho chúng tôi xem mặt điiiii “
– ” Gửi lời tới cô gái ấy dùm chúng tôi rằng : Tất cả chúng tôi giao tình yêu của mình cho cậu, hãy chăm sóc cho chúng cẩn thận nhé ! “
– . . .
Chỉ mới vài phút mà của trăm ngàn bình luận tò mò về nó. Phần lớn các Thiên Chỉ Hạc đều ủng hộ, tất cả đều muốn nhìn thấy mặt của cô gái mà Thiên Tổng nhắc đến. Hơn một giờ sau, anh phải bay về công ty để giải quyết chuyện đó . Đọc được tin trên weibo, nó không khỏi bất ngờ. Tại sao anh lại làm vậy ? Để công khai tình yêu của hai đứa, anh phải đặt cược cả sự nghiệp của bản thân mình. Một là tình yêu của tụi nó sẽ được chúc phúc, hai là cả tình yêu lẫn sự nghiệp của cả hai đều bị huỷ hoại.
– Thiên Tỉ đã về chưa bác ? – Nó hốt hoảng chạy qua nhà anh
– Thiên Thiên vừa mới đi Trùng Khánh rồi con !
Nó như chết đứng, nó đi được vài bước rồi ngồi bệt trước nhà. Nó ôm mặt khóc nức nở
– Tại sao lại nói ra chứ ? Ai mượn anh đi nói cho mọi người biết chứ ?
– Nhỡ có chuyện gì rồi sao ? Còn sự nghiệp của cậu thì sao ?
– Thiên Tỉ ơi là Thiên Tỉ ~ – Nó nói như tự trách mình
Trùng Khánh. Thiên Tỉ vừa bước xuống xe đã có cả đám phóng viên bao vây, hỏi đủ thứ chuyện. Anh phải nhờ tới sự can thiệp của bảo vệ mới vào được công ty. Thiên vừa vào công ty đã đi thẳng tới phòng chủ tịch.
– Chuyện này là sao ? – Ông giận dữ hét lên
– Mọi chuyện tôi sẽ gánh . . .
– Gánh là gánh thế nào ? Còn chưa tới một tuần nữa là concert rồi. Mà giờ cậu lại làm vậy ? Tôi thật không hiểu nỗi cậu đang nghĩ gì ? Cậu xem đây là một trò đùa sao ? – Ông nhẹ bớt giọng lại
– Tôi xin lỗi. Nhưng tôi đến đây không phải vì lí do buổi concert, mà là muốn nói với chủ tịch tôi sẽ công khai tình cảm của mình.
– Công khai tình cảm ? Cậu nghĩ bây giờ cậu giống như trước hã ? Lúc cậu nói ra điều đó cậu có nghĩ đến cái công ty này không ? Chuyện tình cảm đấy dẹp qua một bên đi. Cái cô gái gì của cậu, tôi cũng không cần biết. Cậu lo buổi họp báo cho ngày mai, tôi đã sắp xếp với phóng viên hết rồi, cứ nói là em cậu lấy máy cậu . . .
– Năm nay tôi đã 23 tuổi rồi, tôi cũng phải có quyền được yêu chứ. Với lại các Thiên Chỉ Hạc của tôi đều ủng hộ tôi, vậy tôi còn phải sợ điều gì nữa.Tôi sẽ làm theo ý của tôi còn buổi họp báo ngày mai tôi nhất định sẽ đến, chào ông ! – Anh cắt lời
– Cậu . . . ! – Chủ tịch đứng lên
– Thiên Tỉ ! – Thiên vừa mới bước ra khỏi phòng đã bị Tuấn Khải và Vương Nguyên lôi đi
– Hai người làm gì ở đây vậy ? – Anh nhìn hai người
– Anh mới là người hỏi em. Sao em lại vào phòng chủ tịch ? Ông ấy có nói gì em không ? – Tuấn Khải nghe tin liền chạy qua công ty
– Cô gái ấy có phải là Tiểu Giao không ? – Vương Nguyên cũng hỏi
– Hai người cứ bình tĩnh. – Tỉ kéo hai người ngồi xuống ghế
– Ông ấy đương nhiên là không cho em công khai tình cảm rồi, còn mở họp báo kêu em giải thích với mọi người là do em em làm – Anh nói tiếp
– Vậy rồi cậu tính làm gì ? Định cãi lời chủ tịch à ? – Nguyên Nguyên nói nhanh
– Không thì làm gì nữa bây giờ. Cũng đã tới bước này rồi . Tớ cũng không muốn Thiên Giao bị thiệt thòi . . .
– Ngày mai anh và Vương Nguyên sẽ đến giúp em. Yên tâm đi, có chuyện gì thì cả nhóm cùng gánh. Mà Giao Giao biết chuyện này chưa ?
– Vẫn chưa ạ. Em với cô ấy vừa mới cãi nhau
– Vậy ngày mai có cần kêu Thiên Giao tới không ? – Nguyên nói
– Thôi, đừng. Đợi thời cơ tốt thì tớ sẽ cho mọi người biết mặt cô ấy, còn bây giờ có lẽ không tiện.
– Thiên Tỉ nói đúng đấy. Em không xem mấy cái bình luận à ? Toàn nói chắc cô ấy hoàn hảo này hoàn hảo nọ. Lỡ đưa hình cô ấy cho họ xem, họ không vừa ý rồi lại nói nầy nói nọ nữa thì . . .
– Um ! – Vương Nguyên đáp
– Vậy tối nay em định ngủ đâu ? Hay là qua nhà anh ? – Tuấn Khải nói
– Em cũng không biết. Bên dưới còn nhiều phóng viên lắm – Tỉ kéo tấm màn ra coi
– Tối nay ngủ đây đi. Cả ba luôn, kiểu gì tụi mình ra cũng bị dí lại à – Vương Nguyên lên giọng
Tối hôm đó nó nhắn cho anh rất nhiều tin nhưng máy anh đang sạt pin nên không hay. Bây giờ mà mở weibo lên thì tràn lan tin tức về chuyện cô gái đã làm nam thần lạnh lùng như Thiên Tỉ phải đổ gục. Cả đêm nó chẳng chợp mắt được vì lo cho anh. Cuộc họp báo ngày mai sẽ diễn ra suôn sẻ chứ ? Nó, anh, Tuấn Khải, Vương Nguyên . . . Cũng đang đợi đến ngày mai.