Thần Tượng Lòng Tôi – TFBoys

Chương 48: Chiếc ván - mau nhảy xuống đi



– Anh không ngủ à ? – Nó giật mình, đứng dậy

– Ờ . . . – Anh cũng bật dậy, đi thẳng vào nhà tắm

Nó còn đứng ngơ ra đó một lúc rồi mới chạy xuống bếp, phụ nội.

– Thiên Tỉ đâu sao không kêu thằng bé xuống ăn ? – Nội nó quay sang hỏi

– Dạ ? Thiên Thiên đang tắm . . .

– Um. Thằng bé đẹp trai quá ! – Nội nó cười cười nhìn nó

– Sao nội không khen cháu mình ? – Nó ghen tị

– Ta khen cháu rể ta không được à ? – Bà chọc nó

– Nội . . . Đã cưới đâu . . . – Nó vừa quay lại nói, tay bưng cái đĩa

– Đổ bây giờ ! Thì nội nói vậy thôi – Bà cười

– Ông ơi dô ăn sáng ! – Bà nó la lên

– Tui dô liền ! – Ông nó ngồi ngoài đọc báo cũng la lên trả lời bà nó

Ông bà nó bên nhau cũng hơn 50 năm rồi. Tình yêu của ông bà nó lâu lâu cũng làm nó cảm động. Nó chỉ ao ước khi già mình cũng có một người chồng như thế. Nó đứng mỉm cười nhìn hai ông bà gọi nhau ăn sáng. Rồi đi lên lầukêu Thiên Tỉ xuống.

– Thiên Tỉ năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? – Ông nó hỏi

– Dạ 23

– Lớn hơn Giao Giao một tuổi . Nhà cháu làm nghề gì ?

– Ba cháu kinh doanh, còn mẹ ở nhà nội trợ ạ – Thiên nhanh nhảu trả lời

– Còn cháu ? – Ông rõ biết nghề của Thiên mà còn ráng hỏi

– Dạ cháu là ca sỹ !

– Ông cho thằng nhỏ ăn. Hỏi hoài – Bà quay sang khều tay ông

– Tui hỏi có chút xíu !

– Dạ không sao đâu bà. – Tỉ mỉm cười

– Ông cứ hỏi đi ạ. Anh ấy vẫn ăn bình thường à – Nó cười

– * Liếc * – Thiên bặm môi, liếc nó

– Thôi con ăn xong rồi, tí con lên trường nha nội – Nó ăn xong, chạy cái vèo lên phòng bỏ Thiên ở dưới

Sau khi trả lời vài chục câu hỏi chút xíu của ông . . . bà nó thì anh cũngđược đi lên lầu. Thiên Tỉ lết lên lầu, mở cửa ra. Nhào thẳng lên cáinệm.

– Aizzz ! Thua luôn – Nó bực mình, quay sang liếc anh

– Anh còn chưa tính sổ việc em bỏ anh hồi nãy ! – Dương Dương lấy điện thoại ra bấm

– Mà ông em có hỏi gì anh không ? – Nó tò mò, nhích nhích lại

– Em nghĩ có không ? – Anh nhìn nó rồi nhìn vào điện thoại

– Chắc có . . . – Nó ngẫm nghĩ

– Vậy sao còn hỏi !

– Ờ . . . – Nó nói xong lấy tay chọt vô trò chơi anh đanh chơi rồi lăn qua bên góc nằm

– Aizzz ! – Anh xoay ngang thì nó đã nằm tuốt bên kia rồi

– Hahahaa . . . – Nó nằm cười

– Mà này ! – Nằm được một lúc, tự nhiên ngồi dậy

– Gì ? – Anh nhìn nó

– Đi lên trường với em không ?

– Làm gì ?

– Thì nói với giáo sư em về Bắc Kinh – Nó đứng buộc tóc

– Thôi làm biếng lắm .

– Đi đi đi . . . Đi mà – Nó kéo tay anh, làm nũng

– Từ từ ! – Anh nhăn mặt

– Xớ ! Anh không đi em cũng rủ người khác đi

– Nói gì đấy ? – Thiên kề sát mặt nó

– Nói gì đâu. – Nó lúng túng

Nó xách cái ván trượt đặt ra đường. Hơn một năm rồi nó không dùng đến cáiván này. Nó vừa trượt, tay kia vịnh anh. Từ nhà đến trường đại học củanó mất khoảng 10 phút đi bộ. Vì vậy mỗi ngày nó thường đi bôi đếntrường.

– Em trượt được rồi nè ! – Nó vui vẻ buông tay anh ra

– Nhìn đằng trước kìa ! – Thiên đi đằng sau nói

Chiếc ván trượt xuống dốc, tốc độ ngày càng nhanh làm nó không kiểm soátđược, nó loạn choạng, bặm môi. Thiên Tỉ đi đằng sau, thấy nó lạng lạngliền hoảng hồn chạy lại nó.

– Mau nhảy xuống đi ! – Anh la lên, chạy thật nhanh lại nó

– Em . . . Aaaaaaa – Nó la lên


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.