Sáng hôm sau, Thiên Tỉ đã dậy tự lúc nào. Anh lại ghế sofa, ngồi kếbên nó. Đôi mắt sưng lên, đôi môi lâu lâu lại mím lại, tay ôm chặt chiếc gối. Chắc hẳn tối qua nó khóc nhiều lắm. Thiên vuốt nhẹ tóc nó, nhẹnhàng hôn lên má nó rồi khẽ mỉm cười.
Anh đi vô bếp, đeo chiếc tạp đề mà thường ngày bà nó hay đeo. Nấu một bữa sáng thật ngon cho nó.
Hơn 8h nó mới giật mình thức dậy, những tia nắng xen qua tấm rèn rọi vàomắt nó, nó nheo mắt, lấy tay che mặt lại. Cựa quậy không chịu thức,nhưng nó cũng chịu thua. Nó ngồi dậy, mặt tựa vào cái gối, với tay lấycái điện thoại.
– ” Con với Thiên Tỉ ở nhà nhớ khoá cửacẩn thận. Ông bà qua nhà bà ba ăn giỗ, mốt về. Hôm qua bà quên nói vớicon, bà về sẽ mang theo quà cho con ! Yêu con ! ” – Tin nhắn của bà nónhắn từ tối hôm qua
– Haizzzz ! – Nó thở dài.
Nó nhìn lên lầu, nghĩ anh vẫn còn ngủ trên đó nên nó không lên. Nó đi vàonhà bếp định rửa mặt, thì thấy cả bàn thức ăn ở trên bàn, kèm theo mộtmẩu giấy đặt dưới quả táo. Đôi mắt nó ngạc nhiên, đi lại bàn, lấy mẩugiấy.
– Sau này có cãi nhau thì em cứ ngủ trong phòng ! Anh sẽ ra sofa ! – Lời nói đầy ấm áp của anh bạn lạnh lùng
Vừa đọc, môi nó vừa mỉm cười, hạnh phúc. Nó xếp tờ giấy cẩn thận, rồi chovào túi. Ngồi xuống bàn ăn một cách vui vẻ. Ăn xong, nó đi lên lầu kímThiên, chạy qua phòng ông bà nó, phòng chứa đồ, phòng tập cũng khôngthấy anh đâu. Nó chạy vội ra cửa, lập tức in lên mắt nó một bóng dángcao ráo của một người con trai. Có lẽ đang nhìn xa xăm về phía chân trời nào đó. Nó rón rén đi lại phía anh, dịu dành dang rộng tay ôm lấy anhtừ phía sau. Anh giật người, quay lại nhìn nó.
– Em xin lỗi ! – Nó nói nhanh
– Tại sao phải xin lỗi ? – Anh nhìn nó
– Em cảm thấy mình cũng có lỗi . . . – Nó nhìn anh với đôi mắt động lòng người
– Anh cũng vậy. Xin lỗi em ! – Anh nói xong, liền cởi áo khoác, khoác lên vai nó
– Ơ . . . – Nó co người lại
– Em không thấy gió biển à. Mặc vào đi, mắc công lại bệnh !
– Vậy anh không lạnh hã ?
– Lạnh. – Thiên trả lời
– Anh mặc vào đi ! – Nó vội vàng kéo cái áo xuống
– Em cứ mặc đi. Ôm em cũng đủ ấm rồi ! – Tỉ kéo nó lại, ôm sau lưng nó
Cãi nhau rồi làm hoà, làm hoà rồi cãi nhau là điều không thể thiếu của bắtkì cặp đôi nào. Nhưng điều đó không là gì, chỉ cần họ yêu nhau, hiểunhau thì mọi hiểu lầm, cãi vã cuối cùnh cũng sẽ được giải quyết. Nó vàanh cũng vậy, một người nhịn, một người nhường.
– Em hỏi anh chuyện này, anh không được trả lời không sao hay không có gì nha ! – Nó nằm trêm đùi anh
– Um. – Anh trả lời, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú vào quyển sách
– Tại sao hôm qua anh lại như vậy ?
– Vì ghen ! – Anh trả lời ngắn gọn
– Anh ghen à ? Với Ranz à ? – Miệng nó mỉm mỉm
– Um.
– Sao anh lại ghen với Ranz không biết. Cậu ấy là bạn thân của em thôi mà !
– Anh không thích người con trai nào thân thiết với em hơn anh ! Hiểu chưa
– Vậy ba và ông em anh cũng ghét hã ?
– Em nghiêm túc tí đi. – Anh nhìn nó
– Anh bỏ quyển sách xuống trước đi . – Nó phồng má
– Rồi . – Anh để quyển sách lên bàn
– Nói chuyện cộc lốc ! – Nó bĩu môi
– Thưa em, anh đã bỏ quyển sách xuống rồi ! – Anh nhìn
– Um. Anh ngoan ! – Nó với tay, xoa xoa đầu anh giống xoa đầu mấy đứa bé
– Tự nhiên . . . – Thiên lấy hai tay bóp má nó, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hồng của nó.
– Nụ hôn đầu của ngày hôm này ! – Nó giơ một ngón tay, miệng cười
– Nụ hôn thứ hai !