Hai phút sau, Lâm Canh mở cửa văn phòng và đi ra, nghiêm mặt thông báo: “Khưu Diêu vừa gọi tới, nói rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, có khả năng nạn nhân không phải vì nguyên nhân tự nhiên mà mất mạng. Cậu Tùng, mau điều tra bối cảnh của nạn nhân đi. Còn Vệ Anh thì đi theo tôi.”
Nhiếp Tùng vừa ăn một đũa mì tôm, vừa đáp: “Được!”
Lâm Canh dẫn Vệ Anh đến nhà xác, thì thấy Khưu Diêu đang mặc áo blouse trắng, đích thân chỉ dạy những thực tập sinh của mình. Nhìn thấy Lâm Canh, anh ta lập tức vẫy tay và trình bản báo cáo sơ lược kết quả nghiệm thi.
“Tôi đã tiến hành kiểm tra cân bằng kiềm toan, phát hiện đường hô hấp của anh ta bị kiềm hoá.”
Bị kiềm hoá tức là lúc sinh thời, người quá cố đã hít phải thứ không nên hít.
“Do chất kiềm mạnh à?” Lâm Canh thắc mắc.
“Nếu là chất kiềm mạnh thì dễ quá rồi.” Khưu Diêu trả lời. “Là chất kiềm yếu, liều lượng còn không đủ gây chết người.”
Lâm Canh nhanh tay lật báo cáo: “Nguyên nhân tử vong cụ thể là gì?”
Khưu Diêu lắc đầu: “Phải giải phẫu mới biết được và muốn khám nghiệm tử thì thì cần người nhà đồng ý.”
Sau khi tan sở, Lâm Canh lái xe tới nhà cục trưởng Cận.
Tưởng đâu vừa mở cửa sẽ được móng vuốt thần sầu của con mèo quýt nghênh đón, nhưng khi đẩy cửa ra, đến cả lông mèo cũng chẳng thấy đâu. Nghe cục trưởng Cận nói là con mèo này khá hoang dã và rất thích chạy loạn. Lòng vòng trong nhà mãi mà không thấy bóng dáng nó đâu, lại thấy cửa sổ bị mở bung ra, Lâm Canh đoán rằng nó đã đi dạo loanh quanh rồi.
Lâm Canh mở tủ lạnh, chợt phát hiện có vô số vết cào. Chà, anh bạn này được đấy, xem ra nó đói quá mới muốn tự mở tủ lạnh, nhưng bất thành. Phải nói con mèo này thành tinh thật rồi, bỏ đói một hai hôm cũng không chết được.
Lâm Canh đổ vừa đủ lượng thức ăn vào bát cho mèo, sau đó khoá cửa và đi xuống.
Cục trưởng Cận sống ở tầng 20, dưới 3 tầng là nơi người quá cố sinh sống.
Lâm Canh đứng trong thang máy, tưởng tượng xem lúc đó người đã khuất trông như thế nào và ấn nút tầng 17.
Cái chung cư này cũng được vài năm rồi, thang máy cũng tương đối cũ kỹ, lâu lâu lại kêu cót két, còn tốc độ thì chậm cực kỳ.
Thang máy hơi lắc lư khi đến tầng 17, trước mắt là một hành lang nhỏ, mỗi bên hành lang gồm bốn căn hộ. Nhà của nạn nhân ở gần thang máy nhất, địa chỉ là B17-1
Sáng sớm hôm nay, nạn nhân đã mệt mỏi mở cửa, sau đó ngáp ngắn ngáp dài rồi khoá lại, và đi thẳng vào thang máy ở bên cạnh. Sau khi đi vào, thấy trong thang có báo nên đã nhặt lên xem qua. Lúc thang máy xuống tới tầng một, anh ta vừa đọc báo vừa bước ra ngoài, nhưng mới đi được một đoạn đã ngã vật xuống đất.
Đây là những gì Lâm Canh tưởng tượng ra dựa trên hình ảnh trong camera giám sát.
Vậy thì, nạn nhân đã hít phải khí kiềm trước khi rời nhà hay là hít phải ngay trong thang mấy?
Trong lúc anh nghĩ ngợi, cửa thang bên cạnh liền mở ra.
Có một người đàn ông từ trong bước ra ngoài.
Lâm Canh đang đứng trước cửa nhà người mất, nghe được tiếng động thì quay đầu lại, nhận ra đó là một người có quen biết.
Chính là người mà anh đã gặp ngay cửa thang máy sáng hôm nay, Thi Dịch.
Thi Dịch hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Canh, anh ta sửng sốt rồi mở miệng nhưng vì không biết tên họ của Lâm Canh nên chỉ gật đầu, đứng trước cửa thang máy.
Dù sao cũng chẳng thân quen gì, Lâm Canh gật đầu đáp lại rồi đi vào thang máy.
Còn Thi Dịch thì sải bước trên hành lang.
Ban đầu, Lâm Canh ấn nút đóng cửa, nhưng khi thang máy sắp khép lại, anh thình lình bước về trước.
Chồm hẳn nửa người ra ngoài thang.
Sau đó, anh thấy Thi Dịch đi về phái căn hộ trong cùng và lấy chìa khoá ra.
Đó là căn hộ B17-3
Lâm Canh vô thức nheo mắt, lui về sau một bước, đứng hẳn vào trong thang máy và nhớ lại lời nói ban sáng của Thi Dịch:
“Người đã khuất thì tôi từng gặp qua, nhưng sợ không giúp gì được cho các anh đâu.”
Khoảng 7 giờ sáng, mẹ của người đã khuất vội vàng bắt xe tới.
Trong khi đó, Lâm Canh đang đạp xe đạp công cộng mới mở của thành phố để tới cục cảnh sát, thì nhìn thấy một bà lão tóc bạc phơ ngồi một mình ngoài cửa.
Bây giờ đang là mùa đông, bà lão chỉ mặc độc một cái áo bông cũ mèm, gương mặt tiều tuỵ, bơ phờ, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm khoảng sân trống trước mắt. Hình như đang thẫn thờ.
Sau lưng bà ấy, một đồng nghiệp đã bưng trà nóng tới, khom người đưa cho. Nhưng bà lão xem chừng không để ý, giống như toàn bộ sức lực và linh hồn đều đã rời khỏi thân thể.
Người đồng nghiệp không biết phải làm gì, vẫn khom lưng khó xử, đáy mắt chợt bắt gặp Lâm Canh liền như thể thấy được cứu tinh, nên lập tức thẳng người, gọi lớn: “Đội trưởng Lâm!”
Lâm Canh dừng xe đạp, định lặng lẽ lặn mất thì cứng đờ người, trong lòng thầm mắng: “Được lắm, tháng này đừng mong có thưởng.”
Vừa mắng xong, khi xoay người sang đã lập tức treo lên người một nụ cười giả lả.
Người đồng nghiệp mới này không hiểu rõ ý tứ của Lâm Canh. Đây chính là nụ cười mà đội trưởng Lâm học hỏi từ cục trưởng Cận, giúp bày ra bộ mặt hiền lành, còn được gọi là “miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm” (*).
Tiếc thay, cục trưởng Cận là bậc thầy, còn Lâm Canh thì vẫn chưa học tới nơi tới chốn được.
Bởi vậy Vệ Anh và những đồng nghiệp trong cục đều biết được ý tứ thật sự từ biểu cảm của Lâm Canh, nhưng dĩ nhiên người mới tới thì làm sao biết được.
Giống như vừa uống thuốc định thần, vị đồng nghiệp họ Vũ vội vội vàng vàng, ân cần giới thiệu: “Đây là mẹ của Triển Khang Dụ – người vừa mất hôm qua, hôm nay bà ấy đi tới cùng con trai thứ của mình.”
Lâm Canh nhủ thầm rằng còn cần cậu phải nói à.
Ngay khi cậu lính mới này mời nước, Lâm Canh đã đoán được bà ấy là ai, nhưng anh không phải kiểu người hiền lành, dễ cảm thông gì cho cam.
Chính xác thì anh không phải một người kiên nhẫn. Ngoài công việc ra, anh chưa từng kiên nhẫn với bất cứ ai.
Bao gồm việc khuyên nhủ, an ủi gia đình nạn nhân.
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người mẹ này không hề gào khóc, chỉ im lặng ngồi bên ngoài cho tới khi con trai thứ của mình đi tới gần và lên tiếng:
“Con xem rồi, là anh hai thật.”
Mãi bây giờ bà lão mới hoàn hồn, đôi mắt khô rang không cách nào nhỏ một giọt nước mắt, phải mất hồi lâu để tiếp nhận và nuốt nước mắt vào trong. Sau đó, bà ấy được con trai thứ dìu đứng dậy.
Cậu Vũ thì thầm bên tai Lâm Canh: “Từ đầu tới cuối, mẹ của anh ta cứ như vậy, không chịu vào gặp con trai mình, có lẽ sợ sẽ thấy khó chịu trong lòng, nên thà ngồi ngoài đây hứng gió lạnh.”
Lâm Canh nhớ rõ quê quán của người mất không phải vùng này, đi xe đò cũng tốn hết hơn cả tiếng, sau đó lại chuyển xe, lòng và lòng vòng mới tới đây được thì cũng cần tới hai, ba tiếng đồng hồ, mà hiện tại chỉ mới hơn 8 giờ là cùng.
Lâm Canh quan sát dáng vẻ của bà lão, rõ ràng là mẹ con ruột. Nhưng nếu là mẹ con ruột, vì sao hôm qua lại miễn cưỡng tới đây nhận xác chứ?
Con trai thứ của bà ấy ăn mặc cũng giản dị lắm, Lâm Canh sực nhớ tới trang phục đắt tiền của người quá cố liền cảm thấy cả nhà họ thật kỳ quặc.
Lâm Canh đi lại, chào hỏi con trai thứ của bà lão: “Xin chào, tôi là người phụ trách vụ án này, Lâm Canh.”
“Xin chào, chào anh.” Người đàn ông rụt rè bắt tay Lâm Canh. “Tôi tên Triển Khang Lộc, là em trai của người đã khuất. Còn đây là mẹ của tôi.”
Lâm Canh không vòng vo mà nói thẳng vấn đề: “Không biết anh có biết rõ nguyên nhân tử vong của anh trai mình không. Suy đoán bước đầu của chúng tôi là chết vì tăng nhịp tim, nhưng chúng tôi muốn khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân tử vong cụ thể.”
Triển Khang Lộc chần chừ, gật gù rồi liếc sang mẹ mình và nói: “Hôm qua đã có người gọi báo cho chúng tôi, nhưng mẹ tôi muốn hỏi là liệu có thể không cần mổ xẻ thi thể của anh trai tôi không.”
Đây chính là có ý từ chối nghiệm thi. Có người bình thường nào không muốn biết nguyên nhân khiến người thân mình qua đời sao?
Đồng tử Lâm Canh thoáng hẹp lại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy giống hệt một con mèo đang cảnh giác cao độ.
Không rõ lý do gì, nhưng Triển Khang Lộc có cảm giác người trước mặt bỗng nhiên đổi khác, dù biểu cảm lại không có biến hoá nào… có thể chính vì vậy mà Triển Khang Lộc mới sợ hãi.
Còn chưa kịp lên tiếng đã bị Lâm Canh tiếp lời: “Mạng người quan trọng, chúng tôi muốn điều tra cho rõ. Tôi biết anh là người nhà, nên có thể kiêng kỵ động dao kéo vào người đã khuất, nhưng chỉ có lấy lại công bằng cho người chết thì anh ta mới yên giấc ngàn thu được.”
Tuy đang khuyên giải, nhưng Lâm Canh tạo cho người ta cảm giác kiên quyết, sắc bén.
Triển Khang Lộc nhất thời không biết nói gì, thoáng ngừng lại rồi chậm rãi trả lời: “Thật ra, tim của anh tôi vốn không tốt, hồi trước bác sĩ còn nói là…”
“Chúng tôi tìm thấy chất gây chết người trong khoang mũi người quá cố.”Lâm Canh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Triển Khang Lộc mà không hề chớp mắt. “Cho nên mới yêu cầu khám nghiệm tử thi.”
“Hả?!” Triển Khang Lộc kinh ngạc ngước nhìn.
Vẻ bàng hoàng của anh ta không phải giả bộ.
Mẹ anh ta cũng sững sờ nhìn Lâm Canh, nước mắt dồn nén nửa ngày trời ào ào rớt xuống.
Tiếng gào khóc vang vọng từ cửa cục cảnh sát.
Chú thích:
(*) 笑面虎 = tiếu diện hổ: người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.