Lâm Canh tiếp tục truy xét: “Vào đêm nạn nhân gặp chuyện, anh đang ở đâu?”
“Anh muốn hỏi đêm ngày 14 hay đêm ngày 15?”
Thời điểm nạn nhân thiệt mạng là 3 giờ sáng ngày 15.
“Tất nhiên là đêm ngày 14 rồi.”
“Tôi ở trên trường.”
“Không về nhà à?”
“Trường học có việc mà.”
Lâm Canh cau mày, khó chịu, người đàn ông này chỉ hỏi gì đáp nấy mà không hề nhiều lời.
Có lẽ Thi Dịch (*) cũng biết nếu mình cứ trả lời như vậy sẽ chỉ khiến cảnh sát nhắm vào mình nhiều hơn, nên anh ta đành giải thích thêm: “Hai hôm trước, ở trường có bài khảo sát chất lượng, do lớp tôi dạy chỉ đạt 80% nên nhà trường không hài lòng, vì vậy bắt buộc phải tăng tiết. Vốn dĩ 10 giờ là đã xong giờ tự học của học sinh khối 12, nhưng hôm đó tôi còn việc chưa xong, nên mới ở lại văn phòng cả đêm.”
Nếu ở tỉnh thành khác nổi danh nhờ kinh tế, hoặc cảnh sắc, thì nơi đây lại nổi tiếng nhờ giáo dục.
Lâm Canh biết Thi Dịch đang dạy ở trường trung học thực nghiệm trọng điểm, điểm số của ngôi trường này cao tới nỗi những ai mắc chứng sợ độ cao sẽ không dám hỏi đến. Tỷ lệ đậu vào Thanh Hoa và Bắc Đại hoàn toàn áp đảo tất cả các trường còn lại trong thành phố.
Vì thế, chuyện giáo viên phải bận rộn tới khuya cũng dễ hiểu.
“Có ai làm chứng không?”
“Không, buổi tối thì chỉ có tiết tự học mới có giáo viên thôi, dạy xong thì nhiều người đâu có quay lại văn phòng mà về nhà luôn. Nếu cần bằng chứng, thì bảo vệ hay đi kiểm tra mấy dãy phòng học vào khoảng 10 giờ tới 11 giờ tối để đóng cửa các kiểu, anh ta có thể chứng minh lúc đó tôi đang ở trường.”
Im lặng một hồi, Thi Dịch nói tiếp: “Đương nhiên, bảo vệ không thể cam đoan tôi luôn ở trường trong khoảng thời gian đó, tóm lại tôi đâu thể cứ nằm trong tầm mắt anh ta được. Nhưng khoảng thời gian đó với khoảng thời gian xảy ra vụ án lại không liên quan gì nhau, nên cũng chẳng quan trọng lắm.”
Nhiếp Tùng buông bút, nhướng mày: “Làm sao anh biết thời gian xảy ra vụ án?”
“Thì lúc các anh khiêng thi thể đi, tôi cũng có mặt mà, vết hoen tử thi còn chưa lan rộng và tình trạng co cứng tử thi chỉ xảy ra ở vài bộ phận. Do đó, thời gian tử vong sẽ không quá sáu tiếng, mà lúc đó là 7 giờ sáng, vậy thì hẳn là vụ án xảy ra sau 12 giờ khuya. Mà lúc 12 giờ khuya, tôi đang ngủ trên ghế tựa ở văn phòng.”
“Nếu không thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm thì anh khó mà thoát khỏi diện tình nghi.”
“Hết cách rồi.” Sau một màn nói chuyện dài hơi, dường như Thi Dịch lại rơi vào trạng thái im lặng, không nói năng gì nữa.
“Anh đang bất hợp tác với chúng tôi đấy.”
“Không phải bổn phận, cũng chả liên quan gì tôi.” Thi Dịch thờ ơ đến độ khiến Lâm Canh khó chịu.
“Thầy Thi là giáo viên dạy toán nhỉ, thế anh có thích học trò của mình không?” Lâm Canh thình lình đổi chủ đề.
Thi Dịch không ngờ Lâm Canh đột nhiên hỏi câu này, biểu cảm hờ hững thoáng chút do dự: “Cũng tàm tạm.”
“Thầy Thi còn trẻ tuổi vậy mà dạy lớp 12 rồi, chắc là căng thẳng lắm ha?”
“… Không hẳn.”
“8 giờ sáng đã phải lên trường, tới 10 giờ tối mới được tan làm, cuối tuần cũng khó mà nghỉ ngơi, lại thêm áp lực điểm số, lỡ mà gặp phải học trò khó quản thì… Vậy mà không quá căng thẳng, thì xem ra thầy Thi thực sự rất thích toán học.”
Trước khi Thi Dịch lên tiếng, Lâm Canh đã tiếp tục: “Nhưng môn toán cấp ba dạo này toàn rập khuôn cả, cứ theo công thức mà làm, nào có mới mẻ gì. Dù thích toán học tới đâu, tôi e niềm yêu thích ấy cũng sẽ bị mài mòn.”
Thi Dịch nhíu mày: “Hình như nó đâu có liên quan đến vụ án này.”
“Ừ thì không có.” Lâm Canh nói: “Nhưng nếu không phải giáo viên toán, thì chúng tôi muốn hỏi vì sao anh lại quen thuộc với tử thi và có thể lập luận khéo léo tới vậy.”
“Lý do cá nhân thôi.” Thi Dịch trả lời. “Chẳng liên quan tới vụ án.”
Lâm Canh cảm thấy Thi Dịch khá giống thú mỏ vịt châu Úc, nhìn thì có vẻ hiền lành, vô hại, nhưng thực chất lại miệng lưỡi sắc sảo, thủ đoạn tàn nhẫn, anh ta hoàn toàn né tránh được những điểm trọng yếu mà mình không muốn nói.
Lâm Canh nghiến răng, bỗng dưng muốn đấm anh ta một cái, nhưng không bộc lộ ra ngoài: “Vậy mối quan hệ giữa anh và Tô Dao là gì?”
“Ai cơ?”
Nhiếp Tùng bật cười trước sự giả vờ của Thi Dịch, Tô Dao là ai à? Vì Tô Dao, người quá cố đã gây sự hết lần này đến lần khác. Thế mà anh ta lại hùng hồn hỏi rằng Tô Dao là ai?
Hiển nhiên Lâm Canh là tay lão làng nên không hề có ý cười nhạo, lại còn nghiêm túc trả lời: “Là vợ cũ của nạn nhân.”
Nhiếp Tùng thầm nghĩ xem anh ta sẽ diễn thế nào.
Thi Dịch hơi cúi đầu, không biết cố ý hay vô tình mà né tránh ánh mắt của Lâm Canh, sau đó thẳng thừng thừa nhận: “À.”
Nhiếp Tùng cầm bút, chuẩn bị ghi chép lời khai của Thi Dịch, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có gì để ghi vào.
Anh ta ngước lên, thấy người trước mặt không định nói gì thêm, nên anh ta đặt bút xuống và nói: “Anh có thể hợp tác chút được không? Hiện tại anh đang là nghi phạm, nếu không đưa ra bằng chứng có ích thì bọn tôi hoàn toàn tống giam anh được đấy.”
“Tôi không có nhân chứng, cũng chẳng giết người thì hẳn nhiên sẽ không có bằng chứng nào. Mấy anh muốn tôi khai gì chứ?”
“Anh và Tô Dao có quan hệ thế nào. Làm sao hai người quen biết nhau?”
“Tôi có thân thiết với cô ta đâu.” Đây là lời mào đầu cho câu chuyện của Thi Dịch, sau một hồi im lặng, anh ta từ tốn nói:
“Lần đầu gặp nhau là khi tôi mới dọn đến, cô ấy đã nhiệt tình giúp đỡ tôi chuyện này chuyện nọ, còn kêu tôi gọi cô ấy là Dao. Mặc dù chưa bao giờ tôi gọi cô ấy như thế, nhưng tôi biết mỗi cái tên này thôi, còn họ tên đầy đủ thì tôi quan tâm làm gì.”
“Sau này, có lần bị đánh nên cô ấy đã chạy tới gõ cửa phòng tôi rồi khóc lóc, thấy chồng cô ấy định đuổi theo, nên tôi mới lập tức mở cửa cho cô ấy vào, đồng thời khoá trái cửa. Người quá cố tính tình nóng nảy, liên tục đập cửa, còn mắng chửi nữa. Đại để thì chuyện mấy anh cho rằng tôi và người quá cố lời qua tiếng lại là như vậy đó.”
“Chuyện này đã xảy ra vài lần rồi, tôi thì chưa từng bận tâm chuyện riêng nhà người ta, cứ cô ấy gõ cửa thì tôi mời vào thôi, còn chồng cô ấy thế nào thì tôi không quan tâm, hỏi han làm gì. Bởi vậy, không hề có chuyện tôi gây thù chuốc oán với người quá cố.”
Lâm Canh thắc mắc: “Bạo lực gia đình thường xuyên xảy ra, sao Tô Dao không báo cảnh sát, sao lại không ly hôn?”
“Có lần Dao trốn trong nhà tôi, thì được một người bạn luật sư tới đón. Lúc đó tôi vừa đi làm về, lại phải soạn giáo án nên không nghe hai người họ nói cái gì, nhưng có lẽ Tô Dao đang nói đến chuyện, nếu bây giờ ly hôn, cô ấy sẽ không được chia xu nào.”
Lâm Canh: “Tô Dao kết hôn với nạn nhân vì tài sản à?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Vậy anh có tới thăm mộ Tô Dao chưa?”
“Đâu có.” Thi Dịch nói: “Cùng lắm thì tôi có đi ngang qua một lần. Đó là nghĩa trang mà, tôi đi viếng người quen, rồi có thấy người mất… à anh ta đang đứng nói chuyện trước bia mộ.”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng anh ta nhìn thấy, chả biết đầu óc bị làm sao mà lại hung dữ với tôi, còn cầm gạch định đánh tôi nữa, may là có người canh mộ phát hiện, can ngăn. Chuyện sau đó như các anh đã biết rồi đấy. Mọi thứ chỉ có vậy thôi.”
Lâm Canh đặc biệt chú ý lời anh ta vừa nói “Chuyện sau đó như các anh đã biết rồi đấy.”
Anh thầm giả định Thi Dịch không biết chuyện cảnh sát biết anh ta có tới nghĩa trang, nên anh đã không nói gì nhiều.
Xưa nay cảnh sát tra án không bao giờ gióng trống khua chiêng, vậy thì rốt cuộc làm sao Thi Dịch biết chuyện cảnh sát đã xác nhận anh ta từng đi tới nghĩa trang? Hay là chỉ qua câu hỏi vừa rồi, anh ta mới sinh nghi.
Do đó, anh ta đã tìm cớ thoái thác, Lâm Canh tự mình đánh giá, hóa ra người này đang giải thích rành mạch từng việc có dính dáng tới mình và không nói lời dư thừa.
Lâm Canh thoáng cảm nhận được anh ta vốn dĩ biết rõ nhiều chuyện, hoàn toàn có thể nói ra nhưng chỉ cần một câu tôi không quan tâm, tôi không biết là phũ sạch hết thảy.
Lâm Canh chỉ đành đích thân hỏi tiếp: “Tô Dao trốn ở nhà anh lúc nào, ở bao lâu và đi về thế nào?”
“Cả trưa, cả tối.”
Được lắm, vẫn không nhiều lời.
“Vậy cô ta đi về thế nào?” Lâm Canh truy hỏi tới cùng. (**)
Lần này, Thi Dịch hơi chần chừ, có vẻ khó nói: “Cô ấy à, sau khi chồng cô ấy bỏ đi, phần lớn thời gian tôi đều ở phòng làm việc. Còn cô ấy ngồi một mình trong phòng khách.”
“Ngồi cả đêm luôn à?”
Thi Dịch mím môi thành một đường, quyết tâm im lặng đến cùng.
Nhiếp Tùng bật cười, người này thật sự khá thú vị đó.
“Giả sử, cứ cho là hai người trai đơn gái chiếc nhưng không xảy ra chuyện gì…” Nhiếp Tùng nhịn cười, hỏi tiếp: “Nhưng với loại tình huống này, anh nghĩ nạn nhân sẽ không tức giận với anh à?”
“Thực lòng thì tôi đâu ngờ cô ấy không chịu đi, tôi có bảo là chờ thêm một lát thì cô ấy có thể đi rồi, tôi thực sự không nghĩ là cô ấy sẽ ngủ lại ở phòng khách nhà tôi.”
“Vậy là, sang hôm sau, xém nữa gặp chuyện đổ máu hả?” Tuy Nhiếp Tùng đang nghi vấn, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khẳng định.
Thi Dịch lần nữa im lặng lâu thật lâu: “Những lần sau, tôi bảo cô ấy liên hệ với bạn mình đi, đừng có ở cả đêm trong nhà tôi nữa. Chỉ vậy thôi.”
“Người bạn luật sư của cô ấy à? Là nam hay nữ vậy?”
“Là nam.”
“Lần nào cũng là anh ta à?”
“… Lần nào cũng thế.” Thi Dịch ngập ngừng. Nói tới đây, ánh mắt anh ta như thể đang xem xét gì đó, giống như chìm vào khoảng không, mặc kệ tất cả thế giới ngoài kia.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta lóe lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Mối quan hệ của bọn họ tốt lắm à?” Lâm Canh tra hỏi.
“Không rõ nữa.” Thi Dịch lấy lại tỉnh táo, lần thứ n tránh né vấn đề.
Đi vào phòng giám sát, Lâm Canh lên tiếng hỏi: “Mọi người nghĩ sao?”
Vệ Anh nói: “Anh ta rất bình tĩnh, trước khi trả lời câu hỏi, anh ta đều sẽ cân nhắc kỹ. Tôi không biết đây là thói quen ăn nói của anh ta, hay vì bị chúng ta hỏi nên mới thế. Tóm lại, dù lời nói hay biểu cảm, anh ta đều kiểm soát tốt tới mức tôi không thể phân rõ thật giả.”
“Sau màn thẩm vấn này, tôi chỉ có một kết luận.” Vệ Anh nói tiếp. “Nếu anh ta là hung thủ, nhất định đã chuẩn bị rất chu toàn. E là chúng ta sẽ khó mà tìm ra bằng chứng.”
Chú thích:
(*) Raw để 林庚 = Lâm Canh, nhưng theo mạch truyện thì chỗ này phải là Thi Dịch mới đúng, có lẽ tác giả ghi nhầm =)))))
(**) 打破砂锅问到底 = Đả phá sa oa vấn đáo để: Đập vỡ nồi đất, hỏi đến cùng.