Nishina nói có thứ muốn cho anh xem, nên đã ra khỏi phòng khách một lúc rồi mới trở lại, hai tay bê một hộp chữ nhật dài
khoảng 30 centimet. Anh ta ngồi xuống ghế, đặt chiếc hộp lên bàn, cẩn
thận tỉ mỉ mở nắp hộp ra, rồi đẩy đến trước mặt Nakahara, “Anh nhìn vào
bên trong xem.”
Nakahara hơi nhướn người để nhìn cho rõ. Thứ đập vào mắt khiến anh ngạc nhiên. Trong chiếc hộp là một cái xẻng làm vườn cỡ nhỏ.
“Đây là…”
Đúng vậy, Nishina hơi hếch cằm về phía trước nói, “Nó chính là cái xẻng tôi đã dùng lúc ấy.”
“Anh vẫn giữ nó cho đến bây giờ à?”
“Vâng.”
“Tại sao, anh lại giữ lại thứ này…”
Nishina hơi cong khóe môi, nghiêng đầu.
“Vì sao nhỉ, tôi cũng không rõ. Tối hôm đó, sau khi đã về đến nhà,
tôi đã cất nó vào ngăn kéo bàn học của mình. Nó vốn là cái xẻng mẹ tôi
dùng để làm vườn, đáng lẽ tôi nên để nó lại chỗ cũ mới đúng. Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn giữ nó. Có lẽ vì tôi không muốn mẹ tôi chạm vào
một thứ đã trở nên nhơ nhuốc như nó.”
Nakahara một lần nữa nhìn vào trong hộp. Đó là một cái xẻng bằng kim
loại, chỉ phần chuôi cán có phủ sơn, những phần khác đều đã phủ đầy gỉ
sét. Anh thử tưởng tượng hình ảnh một cậu bé mười mấy tuổi, cầm cái xẻng này đào một cái hố trên nền đất trong biển rừng. Bên cạnh cậu ta có một cô bé khác, cô bé ấy vừa mới sinh ra một đứa nhỏ.
Nishina đậy nắp hộp lại, hít vào một hơi thật sâu.
“Tôi đã làm ra một chuyện dại dột. Cho dù có lấy cớ vì còn trẻ dại
không biết, thì việc tôi đã làm ra cũng không thể tha thứ. Lúc đó không
thiếu cách giải quyết thay vì hành động dại dột ấy. Đương nhiên, chuyện
quan hệ tình dục là một chuyện, đáng lẽ khi tôi biết cô ấy mang thai,
tôi nên thành thật nói với ba mẹ tôi và cô ấy. Ngày ấy, tôi lại chỉ sợ
những thứ nhỏ nhặt, rằng sẽ bị ba mẹ mắng, sẽ phải chia tay với cô ấy.
Thậm chí, tôi ngày ấy đã có cái suy nghĩ không chín chắn rằng nếu chuyện vỡ lở ra sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình.”
“Quả thực quá dại dột,” anh ta nhắc lại lời chính mình.
“Tôi đã gặp một người bạn học cùng khóa của cô Iguchi Saori ở
Fujinomiya.” Nakahara nói, “Người ấy nói, lúc đó trong trường cũng rộ
lên lời đồn đại là cô Iguchi mang thai.”
Nishina trừng lớn hai mắt ngạc nhiên, “Quả nhiên chuyện là như vậy,”
anh nhỏ giọng nói, “Tôi cũng đã nghĩ không thể che được mắt mọi người.
Nhưng sao mọi chuyện không vỡ lở ra nhỉ?”
“Chỉ một số người nhận ra, nếu chuyện vỡ lở có khi sẽ ảnh hưởng đến
thành tích của trường. Dù sao lúc đó cũng đang là mùa ôn thi mà.”
“À à. Hóa ra là vậy.”
“Người đó cũng nói, chủ nhiệm của cô Iguchi hình như cũng nhận ra.”
“Sao, thật vậy ư?”
“Người đó bảo rằng, giáo viên chủ nhiệm biết nhưng làm như khuất mắt
trông coi. Có thể thầy giáo đó không muốn xảy ra chuyện gì phiền phức.
Dù sao cũng là một thầy giáo mà.”
“… vậy ư?”
“Nếu như chuyện cô ấy mang thai bị lộ ra, có lẽ hai anh chị sẽ không
thể làm ra chuyện đó. Chính sự vô tâm của những người xung quanh đã đẩy
hai người đến bước đường này.”
Nishina dường như cũng nghĩ giống anh, chầm chậm gật đầu.
“Cô Iguchi Saori có nói, sau đó chưa đầy nửa năm hai người đã chia tay.”
Nishina gật đầu, nét mặt khổ sở.
“Tôi không thể đối diện với cô ấy như trước được nữa. Lẽ đương nhiên, chúng tôi cũng không quan hệ tình dục nữa. Bản thân tôi không dám chạm
vào cơ thể cô ấy thêm lần nào. Giữa hai chúng tôi cũng không còn đề tài
gì để nói chuyện.”
“Anh nói cũng đúng. Cô Iguchi đã kể với tôi rằng, đó là kết thúc
đương nhiên, bởi mối dây kết nối giữa hai người đã bị chôn vùi trong đất rồi.”
Dường như những lời đó không khác gì dao găm cứa lên lồng ngực, trong một khoảnh khắc Nishina nhắm mắt lại chịu đựng.
“Sau khi chia tay, anh đã sống thế nào?” Nakahara hỏi, “Như tôi biết, anh đã lựa chọn và tiến bước trên con đường sự nghiệp khá thành công.
Anh cũng có một gia đình yên ấm như bây giờ. Chuyện xảy ra 21 năm trước
không để lại vết thương hay tổn hại gì với anh sao?”
Nishina vẫn nhíu mày, nghiêng nhẹ đầu, mắt nhìn xuống dưới.
“Tôi không thể quên được chuyện ngày hôm đó. Nó vẫn hiện hữu trong
đầu tôi, mỗi ngày tôi chỉ nghĩ, mình phải làm gì để chuộc tội. Tôi học
nhi khoa cũng vì muốn có thể cứu được nhiều hơn những sinh mệnh nhỏ bé
sắp lìa xa cõi đời.”
Nakahara gật gù, “Ra vậy. Đàn ông và đàn bà thực sự khác nhau.” Anh nói, “Dù sao người sinh ra đứa bé cũng là người phụ nữ mà.”
“Saori thì sao?” Nishina ngập ngừng nói, “Cô ấy dường như vẫn bị dằn vặt.”
“Đúng thế. Khi nãy tôi cũng có nói rồi, suốt 21 năm trời, không ngày
nào cô ấy không đau khổ. Cô ấy đã từng tự sát không thành nhiều lần. Như trong tạp chí cũng đã viết, cô ấy không hề có được cuộc sống an ổn. Hôn nhân đổ vỡ, người cha ruột thịt duy nhất cũng ra đi vì một tai nạn đáng tiếc. Cô ấy không ngừng nghĩ, những bất hạnh đó chính là quả báo từ
chuyện đã xảy ra.”
“Và chị Hamaoka Sayoko đã đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ấy phải không ạ?”
Nakahara vẫn nhìn thẳng vào người đối diện, gật đầu:
“Sau khi nghe được câu chuyện của cô Iguchi, Sayoko đã khuyên cô ấy
đi đầu thú. Cho dù đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, thì hành
vi đó vẫn là hành vi giết người. Cô ấy nói rằng, nếu không thẳng thắn
đối diện với tội ác của mình, cả đời này sẽ không thể thanh thản. Hình
như cô Iguchi cũng nghĩ vậy. Nhưng cô Iguchi nói rằng, nếu cô ấy đầu thú mọi chuyện, anh Nishina Fumiya cũng sẽ trở thành đồng phạm, cũng phải
đền tội. Cô ấy không thể tự tiện đi đến đồn cảnh sát đầu thú. Sau đó,
Sayoko làm những gì, có lẽ anh biết rõ hơn tôi chứ.”
Nishina lồng hai bàn tay vào nhau, đặt trên bàn, nét mặt trở nên ôn hòa.
“Đúng như những gì anh suy đoán. Chị Hamaoka đã đến Phòng tư vấn y tế cho trẻ em chỗ tôi làm việc. Theo nguyên tắc, chúng tôi yêu cầu khách
hàng đăng ký trước, nhưng cũng có khi có khách hàng đến mà không có đặt
lịch. Như anh từng nói, bác sĩ phụ trách hôm đó chính là tôi. Hôm đó có
khoảng mười người, và người cuối cùng bước vào phòng tư vấn… chính là
chị Hamaoka.”
“Ý anh cô ấy giả làm khách hàng đến xin tư vấn à?”
“Vâng. Khi tôi hỏi con chị gặp vấn đề gì về sức khỏe, thì chị Hamaoka nói rằng chị ấy muốn hỏi cho con một người bạn, chứ không phải con chị. Tôi đã hỏi vậy vì sao người bạn của chị không tự đến, thì chị Hamaoka
vừa trả lời rằng người bạn đó gặp một vài chuyện riêng tư nên không thể
đến được, vừa lấy ra một tờ giấy nhớ. Trên đó có ghi tên một người. Chắc anh cũng đoán được đó là tên ai. Chính là cái tên Iguchi Saori. Chị
Hamaoka đã nói, chị ấy có chuyện muốn trao đổi với tôi về đứa trẻ mà cô
gái này sinh ra.”
Nakahara nhìn người đàn ông có nước da hơi ngăm đen trước mặt, “Chắc lúc đó anh ngạc nhiên lắm?”
“Trong một khắc, tôi như ngừng thở.” Nishina gượng gạo cười, “Đầu óc
hoàn toàn trống rỗng, tôi không biết mình nên trả lời chị ấy thế nào.
Phải khó khăn lắm tôi mới mở miệng được, tôi hỏi chị ấy là ai.”
“Sayoko đã nói gì?”
“Chị ấy cho tôi xem danh thiếp, nói mình là người đang tư vấn cho Iguchi Saori.”
“Vậy, anh nói sao?”
“Lúc đó đầu óc tôi vẫn hỗn loạn. Sau khi tôi nhận lấy danh thiếp, cơ
thể tôi không thể cử động. Thế rồi chị Hamaoka đứng dậy, nói tôi hãy
liên lạc với chị ấy sau khi đã bình tâm, và cứ thế rời khỏi phòng tư
vấn. Phải một lúc rất lâu sau, tôi mới có thể đứng dậy khỏi ghế.”
“Anh đã chủ động liên lạc với cô ấy à?”
“Vâng,” Nishina đáp.
“Trước khi gặp chị Hamaoka, tôi đã suy nghĩ kĩ suốt một đêm. Dù sao
chị ấy cũng đã biết, tôi hiểu mình cần phải gặp người phụ nữ này. Ngay
ngày hôm sau, tôi đã gọi cho chị ấy, nhưng chính chị ấy đã nói mình muốn nói chuyện cẩn thận từ tốn với tôi. Vì thế, tôi mời chị ấy đến nhà, bởi tôi đã nghĩ, nếu tình huống xấu, tôi sẽ bảo Hanae cùng tham gia vào câu chuyện.”
“Lúc đó anh và cô ấy đã quyết định ngày giờ gặp mặt à?”
“Vâng, tôi hẹn chị ấy lúc 7 giờ tối hai ngày sau.”
“Vậy, anh có gặp cô ấy không?”
Nishina không trả lời ngay, hơi chớp mắt ngập ngừng, có vẻ như đang lựa chọn từ ngữ nào cho phải.
“Có chuyện gì đã xảy ra? Anh đã gặp Sayoko phải không, ở chính căn nhà này, hai ngày sau đó?”
Nishina hơi lắc đầu, “Không, tôi không gặp chị ấy.”
Sao, Nakahara vô thức thốt lên, “Tức là sao? Sayoko đã không đến à?”
“Không, chị Hamaoka có đến. Nhưng tôi lại có chuyện gấp. Hôm đó, tình trạng của một bệnh nhân của tôi biến chứng, nên tôi không thể rời bệnh
viện được,” nói rồi Nishina nhìn về phía Hanae vẫn im lặng cúi đầu lắng
nghe, “Những chuyện tiếp theo, em giải thích cho anh ấy thì hơn.”
Hanae hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn chồng. Thế rồi, cô hướng ánh mắt
rụt rè nhìn về phía Nakahara, rồi lại nhìn xuống, “Nhưng…”
“Anh cũng chỉ biết những chuyện xảy ra khi anh không ở nhà qua lời em kể. Chính em giải thích cho anh Nakahara đây thì hơn.”
Nhưng Hanae vẫn im lặng ngại ngần không muốn nói.
“Rút cục chuyện là thế nào?” Nakahara hỏi.
“Tôi đã nói cho vợ mình biết, ngày hôm sau lúc 7 giờ tối sẽ có một
người phụ nữ tên là Hamaoka đến nhà.” Nishina giải thích, “Sáng hôm đó,
tôi chỉ nói với cô ấy, người phụ nữ đó đến tìm tôi vì một chuyện tôi đã
làm trong quá khứ trẻ dại. Chuyện lớn như vậy, nên tôi cũng muốn cô ấy
chuẩn bị sẵn tinh thần trước. Nhưng, như tôi vừa nói, vì công việc nên
tôi không thể về nhà đúng giờ hẹn. Tôi cũng không mang theo danh thiếp
của chị Hamaoka đến bệnh viện, nên tôi chỉ gọi về nhà, nói Hanae chuyển
lời lại cho chị Hamaoka.”
Nishina quay sang nhìn vợ, “Những chuyện tiếp theo em nói đi. Dù em
có im lặng cũng vô ích thôi. Anh đã nói hết đến mức này rồi, em cũng
chuẩn bị tâm lý đi.”
Nakahara nhìn người phụ nữ mặt trắng bệch trước mặt. Cô hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào anh.
“Tôi ăn nói không được lưu loát rành rọt như chồng mình.” Cô nhỏ
giọng ngập ngừng nói, “Vậy nên, chắc anh sẽ thấy khó hiểu nhiều chỗ.
Nhưng tôi sẽ kể lại, anh có thể lắng nghe không?”
“Vâng, nếu có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hỏi lại.”
“Vậy, mong anh châm chước.”
Hanae ho nhẹ một tiếng, thầm thì kể lại.
Cô gái này vốn từ không nhiều, cách nói chuyện cũng không rõ ý, nhưng mỗi lúc khó hiểu Nakahara lại chen vào hỏi lại, nên anh cũng dần dần
mường tượng ra, cái đêm hôm đó, tại chính nơi này, đã xảy ra chuyện gì.