Nguyên Sâm đang ngồi vắt chân chồng lên nhau, thuận tay ném đồ ăn vào miệng và nhai. Ngọc Điền đứng hầu bên cạnh, vừa mới rót chút trà ra ly cho Nguyên Sâm. Cả hai đều trông vô cùng vui vẻ, có thể thấy rõ chút dương dương tự đắc hiển hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo của lão.
Ngọc Điền dâng ly nước (bằng cả hai tay) cho Nguyên Sâm. Lão cầm lấy một cách tự nhiên, sẵn tiện ra dầu cho gã đi về phía sau lưng của mình. Ngọc Điền hiểu ý của chủ nhân, lập tức vòng qua sau lưng và bắt đầu xoa bóp cho lão.
Ngọc Điền tặc lưỡi rồi nói:
“Chủ nhân đúng là liệu sự như thần. Thuộc hạ không còn từ nào có thể khen ngợi ngài nữa.”
Nguyên Sâm nhướng mày, dĩ nhiên lão đồng ý với Ngọc Điền rằng không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự thông minh của lão nữa. Lão cười nói:
“Huyết Yêu nó tưởng nó thông minh, nhưng nó quên lão già này sống ngần ấy năm, đôi mắt lão già này còn tinh tường lắm. Một Cố Nhi làm sao qua mặt được ta.”
Nguyên Sâm đã nghi ngờ Cố Nhi từ lâu, chỉ là lão không thèm biểu hiện gì thôi. Lão có khả năng đọc được ký ức của người khác, và Cố Nhi không thể trở thành ngoại lệ. Khi lão đọc vài ký ức mà ả đã trải qua trên Thiên giới, lão thấy vài ký ức bị nhòe đi và không rõ ràng lắm, giống như đã bị ai đó can thiệp.
Nguyên Sâm phát hiện Huyết Yêu luôn đi trước lão một bước, hoặc hắn giữ một bà đồng thấy trước từng nước đi của lão, hoặc hắn đặt một nội gián ở bên cạnh lão. Mà cái thứ hai có vẻ hợp lý hơn, bởi vì trừ Lưu Kỵ ra chẳng còn người nào có thể tiên tri cái chết nữa.
Còn Lưu Kỵ thì có bao giờ xuất hiện trên đời này đâu. Có khi chẳng có tên điên nào là Lưu Kỵ cả, tất cả những trò tiên đoán tương lai đều từ miệng Huyết Yêu mà ra. Cái thằng nhóc xảo trá đó, dám chính hắn là người đứng sau giật dây lắm.
Lão đã quan sát tất cả những tay thuộc hạ ở cạnh mình, bao gồm cả chuyện lén lút cho người giám sát chúng. Chỉ có hành tung của Cố Nhi dạo này có điều kỳ quặc. Một khi ả biết được thông tin mật của lão, thể nào cũng biến mất một cách bất thường mà lão có soi rọi vào não bộ của ả cũng chẳng thể nào thấy được điều gì khả nghi cả. Chính vì thế mới đáng nghi.
Lần Cố Nhi đi cùng quỷ kiếm cũng vậy, những ký ức vụn vặt, bóp méo, đôi khi lão cảm thấy bị tổn thương nguyên khí khi cố đào sâu vào nhìn kỹ nó, lão đã tin tưởng một lần nữa: Mình đã nghi ngờ đúng. Chỉ là lão không ngờ Cố Nhi phản bội lão mà thôi.
Nguyên Sâm cần biết Cố Nhi hiện giờ đang làm việc cho ai, vì cái gì mà ả lại phản bội lão – người đã giúp đỡ ả khi ả sa cơ nhất (có thể ả đã quên những việc mà lão giúp đỡ ả trước đây). Không khó để lão nghĩ ra cái tên đứng đằng sau ả là ai, người duy nhất có thể phá vỡ cái năng lực đọc được ký ức của lão không ai khác ngoài thần giữ của Huyết Yêu đâu.
Huyết Yêu đã dùng thứ gì đó (có thể là hắn đã ém bùa chúa lên người Cố Nhi) ép ả phản bội lại lão đây mà. Lão nghi hắn đã dùng lời thề không thể bội, nên ả mới răm rắp nghe theo hắn như thế. Dù vậy, lão vẫn tức giận, vẫn muốn trừng phạt ả một chút.
Có thể ngay cả đến Cố Nhi cũng không nhận ra rằng Nguyên Sâm đã không hề bàn kế hoạch trước mặt ả. Lời đề nghị được đi cùng Cố Nhi của quỷ kiếm hóa ra rất giống tâm nguyện của lão. Khi ả biến đi rồi thì lão lập tức triệu tập cuộc hợp cấp cao, chỉ những thuộc hạ thân tín ucar lão mà thôi.
Nguyên Sâm đưa chuỗi hạt cho quỷ kiếm, một mặt vờ như muốn giúp nó khôi phục lại cơ thể của Trúc Chi, một mặt muốn xem thử Cố Nhi sẽ làm gì với chuỗi hạt. Quả nhiên giác quan của lão đã đúng, chỉ mười phút sau khi chuỗi hạt được giao cho quỷ kiếm, Cố Nhi đã trộm nó đi.
Nguyên Sâm cáu tiết hỏi Ngọc Điền:
“Đã bắt nó giam lại rồi chứ?”
Ngọc Điền phải ngừng đồng tác vài giây để trả lời Nguyên Sâm:
“Đã rồi, thưa chủ nhân. Ả có vẻ kêu gào thảm thiết nói mình bị oan. Thuộc hạ đã giam ả cũng với Hoàng Anh, chỉ đợi ngài xét xử thôi.”
Nguyên Sâm lạnh lùng:
“Đối với những kẻ phản bội, ngươi còn chờ phải phải hỏi ta hay sao?”
Ngọc Điền cúi đầu rất cung kính mà đáp:
“Vậy thuộc hạ sẽ lập tức tử hình ả.”
Nguyên Sâm lên tiếng ngăn cản bước chân của Ngọc Điền:
“Khoan đã. Đừng vội giết nó bây giờ, Huyết Yêu vẫn chưa biết ta đã nắm được đuôi của nó. Cứ đợi ta thả Hắc Nương ra bên ngoài vui chơi, sau đó giết con bé vẫn chưa muộn.”
Ngọc Điền chuẩn bị lui ra thì bị Nguyên Sâm gọi ngược trở lại. Gã trông hơi thiểu não, nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ chờ lệnh của lão. Lão nói, như chỉ vừa nhớ ra chuyện chính thôi:
“Thu Thuyền đã về chưa? Ta đã bắt nó đi theo đuôi Cố Nhi, nhưng sao nó chưa về.”
Ngọc Điền đáp:
“Đang ở ngoài đợi ngài triệu vào.”
Nguyên Sâm phủi tay bảo Ngọc Điền:
“Kêu nó vào đây nhanh.”
Người được gọi là Thu Thuyền là một cô gái có nét mặt khả ái, mặc một bộ tứ thân màu vàng, sợi dây đai lưng màu tím trong bắt mắt. Ả lả lướt đi vào, tay chạm lên vai Ngọc Điền một cái thâm tình thay cho lời chào hỏi. Ngọc Điền cũng gật đầu đáp lễ.
Nguyên Sâm dùng thần lực đẩy ghế về phía ả, hơi trịnh trọng mời ả ngồi, có lẽ đây là người duy nhất mà lão đối xử rất khách sáo như thế. Ngọc Điền cũng hơi sợ người phụ nữ trước mặt, nhìn cái vẻ đáng yêu của ả như thế thôi, thực chất ả rất hung hăng và tàn bạo.
Thu Thuyền ngồi xuống, chóng cầm lên thành ghế và nói:
“Nữ đã theo dõi quan sát hồi lâu, rất tiếc những chuyện trước đó, hay việc Cố Nhi gặp ai nữ không nhìn thấy, chỉ thấy ả đang đóng cánh cổng lại mà thôi. Tức là sâu chuỗi kia đích thực là thứ mở được cánh cổng.”
Nguyên Sâm thì thào:
“Ngươi đã tráo sâu chuỗi khác cho nó rồi chứ?”
Thu Thuyền nói giọng ngọt ngào:
“Đích thực đã tráo. Thứ đó chắc chắn đã được chuyển giao cho Huyết Yêu và nữ tin rằng hắn sẽ ngạc nhiên lắm.”
Nguyên Sâm cười khì khì, rõ rất là vui khi nghe chuyện đó. Cố Nhi đã lén tráo sâu chuỗi thật với sâu chuỗi giả sau khi mở thử cánh cổng cõi Vô Định. Ả đưa sâu chuỗi giả cho lão, còn cái thật đã đưa lại cho Huyết Yêu. Làm sao mà lão không nhận ra cái thứ mình đã chính tay phù phép cho nó chứ. Ả tưởng ả đã làm tốt, nhưng xem ra ả còn phải học thêm một khóa lừa lộc khác cao tay hơn.
Nguyên Sâm đã cho Thu Thuyền theo đuôi ả, nhưng Thu Thuyền mất khá nhiều thời gian mới tìm ra Cố Nhi. Nó chỉ nhìn thấy Cố Nhi đang đóng cánh cổng lại mà không thấy những gì xảy ra trước đó. Hẳn là Cố Nhi đã mở cánh cổng kia ra vì lý do nào đó. Huyết Yêu đã giao cho nó nhiệm vụ gì nhỉ? Lão rất tò mò muốn biết.
Thu Thuyền nói:
“Thuộc hạ rất tò mò. Chuỗi hạt mà Cố Nhi cầm đi chỉ đơn giản là một chuỗi hạt giả thôi sao?”
Nguyên Sâm đắc ý:
“Đâu có, ngay cả chuỗi hạt giúp quỷ kiếm lấy lại sức mạnh ta cũng đã lén lút giở trò bên trong. Quỷ kiếm thật sự là người của Huyết Yêu, coi như ta đã gửi cho hắn một món quà. Ngươi nghĩ sao mà ta lại cho nó dễ dàng rời đi như thế chứ?”
Nguyên Sâm đích thị không bị những lời ủy mỵ của Quỷ kiếm dối gạt. Đúng thật là lão thích nó, nhưng sự thích thú của lão làm sao đủ lớn để đánh đổi nhiều thứ khác, trong đó có cả kế hoạch lớn lao mà lão đã vạch ra (cái kế hoạch tẩm máu trần gian và cả Tam giới).
Nguyên Sâm nhận ra quỷ kiếm thật sự cần chuỗi hạt để mà hồi sinh hắc phù dung. Lão đã nhìn thấy rõ ràng bông hoa đó rơi rụng và như đã tàn. Còn Trúc Chi không thể nào kháng cự lại độc trùng tam và cả những lần mất đi thần khí, linh hồn con bé nhất định bị tổn hại rất nhiều. Phải chăng quỷ kiếm muốn dùng chuỗi hạt kia giúp đỡ Trúc Chi sống lại?
Nguyên Sâm không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, lão đã đồng ý cho quỷ kiếm mượn chuỗi hạt và lão phải hành động thật nhanh mới được. Lão đã lén bỏ thêm một chút máu của mình lên sâu chuỗi, điều này sẽ không làm thay đổi quyền năng của sâu chuỗi, nhưng nó có thể làm biến đổi khả năng chữa lành dành cho tiểu ma vương.
Nó có thể giúp Trúc Chi sống lại trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng rồi cô sẽ phải hứng chịu mọi thứ tệ hại, trong đó có cả việc sẽ trở thành cổ máy giết người cho lão. Ít ai biết Nguyên Sâm rất giỏi trong khoảng thôi miên người khác, Y Lân và Y Nguyên đã từng bị lão thôi miên, nếu không phải lần đó quỷ kiếm nhập xác Y Nguyên thì lão đã biến gã thành thú cưng của mình rồi.
Nguyên Sâm đã đọc được ở đâu đó một thông tin quan trọng. Rằng có thể ngăn quỷ kiếm nhập xác chủ nhân nếu hạ độc nó, hoặc lão cứ việc cướp lấy quyền năng của thanh kiếm vào tay mình. Nhưng như thế lại khiến Huyết Yêu phát giác sớm chuyện lão đã làm. Vì thế lão đành phải hạ độc quỷ kiếm thôi, như vậy sau này Trúc Chi có lên cơn điên thì cũng chẳng có ai giúp được nó và lão sẽ dùng con bé giết chết Huyết Yêu.
Nguyên Sâm vừa nghĩ lại vừa mở miệng cười khà khà, nụ cười độc ác hòa vào không khí khiến nó bốc lên một mùi hôi thối như mùi xác chết. Ngọc Điền biết mùi vị này nghĩa là gì, chủ nhân của gã đang hưng phấn và thời cơ đã đến rất gần.
Ngọc Điền tiến lên một bước rồi nói:
“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì thưa chủ nhân? Kế hoạch của chúng ta khi nào mới bắt đầu?”
Nguyên Sâm vui vẻ nói:
“Bắt đầu ngay luôn đi, ta đã ngóng chờ ngày này quá lâu rồi. Ta sẽ thân chính đi mở cảnh cổng trước đây. Những người còn lại chia nhau ra hành động theo kế hoạch.”
Trúc Chi và Huyết Yêu trở về nhà của hắn, mọi người đã tập hợp đông đủ, ngay cả Vô Ảnh cũng đã tỉnh táo trở lại. Mọi người ai cũng vui vẻ chào đón Trúc Chi, Thanh Lâm có vẻ muốn chạy tới ôm cô, nhưng Huyết Yêu vẫn còn chưa buông cái nắm tay kia ra và nó sợ hắn sẽ biến nó thành thằn lằn nếu như nó dám phá bỉnh sự thân mật hiếm hoi kia.
Vô Ảnh nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của Huyết Yêu khiến hắn có chút không tự nhiên, hắn thả tay Trúc Chi ra trước. Hắn đi đến ngồi vào vị trí “chủ xị” và vỗ tay ba cái, Triều Nghê từ đâu xuất hiện với khây trà trên tay. Nó dùng thần lực chuyền ly trà (còn bốc lên hơi nóng) cho mỗi người trong phòng.
Vô Ảnh nhấp một ngụm trà một cách từ tốn, rồi quay sang hỏi Trúc Chi trước tiên:
“Em cảm thấy trong người thế nào?”
Trúc Chi thành thật nói:
“Em bị hạ trùng tam độc, nhưng em kháng được cái độc ấy, dù mất thời gian một chút. Em vẫn khỏe re, em đã trốn khỏi nơi ở của Nguyên Sâm rồi.”
Vô Ảnh vẫn còn một thắc mắc nhưng lại không dám hỏi trực tiếp Trúc Chi trước mặt mọi người, vể cái người đã bị Thục Nghi bắt đi ấy. Ấy vậy mà Trúc Chi dường như đọc được suy nghĩ của anh, cô nói:
“Chị Hoàng Anh không sao. Chị ấy bị giam lại trong ngục tối và nếu như anh muốn cứu chị ấy, em sẽ đưa địa chỉ. Chúng ta có tay trong, em sẽ nhờ chị ấy giúp anh.”
Vô Ảnh xua tay nói:
“Ai thèm cứu người đàn bà đó. Dù sao cô ta cũng tình nguyện đi vào đó đúng chứ? Anh đã nghe anh Yêu nói. Có phải cô ta thật sự hy sinh tánh mạng vì anh đâu. Cô ta làm anh day dứt mấy tiếng đồng hồ. Anh còn tưởng cổ ngủm củ tỏi rồi.”
Huyết Yêu quả nhiên đã phổ cập thông tin cho tất cả mọi người, những người trung thành với hắn và hắn biết họ có quyền biết được tất cả kế hoạch của hắn cùng Hắc Ma. Sau đó hắn mới đến gặp Trúc Chi. Tức là tất cả đều biết mục đích sau cùng của họ là hạ đám lâu la của Nguyên Sâm và cắt đứt sợi nghiệt duyên cứu tính mạng của Trúc Chi.
Huyết Yêu chỉ giấu hành tung của hai kẻ đã vào cõi Vô định là ai, tránh cho Vô Ảnh phát rồ lên khi biết Thủy Hà cùng Y Nguyên đang sánh bước cùng nhau. Chuyện Thủy Hà còn sống hắn sẽ tôn trọng ý nguyện của Thủy Hà, rằng đừng bao giờ nói với Hữu Lực nàng còn sống cho đến khi thời điểm thích hợp.
Trúc Chi không thèm tin những gì Vô Ảnh nói đâu. Cô biết anh rất quan tâm Hoàng Anh là đằng khác. Nhưng cô giả vờ không để ý mấy lời xạo kê của Vô Ảnh, mà lái theo anh. Cô hờ hững:
“Nguyên Sâm thể nào cũng giết chị ấy sớm thôi, chỉ không biết lão đang chờ cái gì.”
Trúc Chi thấy Vô Ảnh đang nhúc nhích không yên, anh cựa quậy rất khó chịu và bộ dáng đó lập tức lọt vào mắt Thanh Lâm. Nó thúc cùi chỏ vào be sườn của Nhất Uy khiến cậu trừng mắt cảnh cáo. Nhưng Nhất Uy bị cái nụ cười “tao biết tỏng ổng nghĩ gì” của Thanh Lâm làm cho bật cười theo.
Huyết Yêu lấy hộp trầm hương mà Hoàng Anh đã đưa cho hắn trước đó và ném vào người Vô Ảnh. Hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch không quan tâm gì đến Hoàng Anh của Vô Ảnh. Hắn giải thích:
“Hoàng Anh nhờ ta đưa cho đệ cái này. Cô ta nói nếu cô ta chết thì hãy mở ra xem.”
Vô Ảnh nắm chặt chiếc hộp trong tay. Anh trở nên trầm mặt và cái sự suy tư kia ảnh hưởng luôn cho những người còn lại. Nếu không phải nhìn thấy bộ mặt thảm sầu kia của anh thì Thanh Lâm còn muốn anh mở chiếc hộp ra ngay trước mặt mọi người. Còn Thiên Thanh cũng nghẹn lại câu chọc ghẹo Vô Ảnh trong cuống họng.
Trúc Chi đột nhiên cảm thấy khó chịu ở bụng, cô muốn nôn quá. Cô rời khỏi vị trí và vào phòng vệ sinh một lát. Vừa đóng cửa lại, cô đã nôn thóc nôn tháo, như đang nôn tất cả những gì có trong dạ dày ra ngoài. Nhưng cô kinh hoàng nhận ra thứ mà cô nôn ra lại toàn máu tươi.