Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 418: Nguy Kịch



Trước đó chỉ vài phút, Hắc Ma nghe được Y Nguyên gọi mình, thì rất lo lắng. Y Nguyên vốn dĩ đã trao hẳn quyền sử dụng thanh kiếm cho huyết mạch cuối cùng của gã và chính thanh quỷ kiếm cũng chọn Trúc Chi là chủ nhân của mình. Nhưng hôm nay Y Nguyên lại đột nhiên triệu hồi nó, có thể chủ nhân cũ của nó đang gặp rắc rối bên trong cõi vô định, cần tới quỷ kiếm mới có thể chiến thắng chăng.

Trúc Chi nằm trong vòng tay Lý Ngôn đột nhiên mở to mắt. Cô nhảy ra khỏi vòng tay của nó khi cả hai đang dừng lại trên một tảng đá lớn bên bờ biển. Một mình cô đang đi về phía trước, cách xa Lý Ngôn mười bước chân.

Lý Ngôn hoang mang nhìn Trúc Chi đang tự bắt mạch cho mình, đôi mắt của cô cứ u ám nhìn ra biển cả xa xăm. Những đợt sóng ập vào bờ, nó không thấy được màu xanh của biển do trời quá tối, nó chỉ ngửi được trong gió mùi hương của biển, mùi hương của máu trên người Trúc Chi. Nó thầm tặc lưỡi, chẳng hiểu nên làm gì trong hoàn cảnh này, cũng không biết có nên tiến lên xem cô thế nào hay không.

Không hiểu tại sao Lý Ngôn luôn tưởng tượng Trúc Chi sẽ nhảy xuống biển bất cứ lúc nào. Chắc có lẽ vì cô cứ lắc lư cái đầu như một kẻ điên loạn, hoặc có lẽ cô đang tự lẩm bẩm một mình một cách kì lạ, mà nó lại chẳng hiểu một chút gì về những điều cô đang nói cả. Vì thế nó đứng thật gần cô và sẵn sàng lao vào cứu lấy cô bằng mọi giá.

Hình như Trúc Chi nói, giọng có chút mệt mỏi vì gắng sức:

“Nếu đó là chuyện cần thì chị cứ làm. Có thể Thủy Hà và Y Nguyên đang gặp nguy hiểm, nên Quỷ vương mới gọi chị.”

Trúc Chi tự mình trả lời câu nói của chính, giọng hơi khàn hơn ban nảy:

“Ta phải được sự cho phép của chủ nhân mới rời đi.”

Hình như Trúc Chi đang quá sức chịu đựng, có lẽ do cơ thể vẫn chưa ổn định và cơn gió mạnh bạo hơn, thẳng tấp ập vào cơ thể cô khiến nó lung lay. Lý Ngôn vội đỡ lấy cô, lại nghe cô gằn từng chữ một:

“Ta cho phép.”

Lại có một giọng nói khàn khàn vang lên:

“Nhưng thuộc hạ không thể rời bỏ chủ nhân, ngài đang rất yếu, nếu ta rời đi cơ thể này sẽ không trụ được đến chổ Huyết Yêu mất.”

“Sẽ được.”

Trúc Chi bỗng dưng im lặng, không nói tiếp. Lý Ngôn không dám nói ra cảm tưởng khi chứng kiến cô đang tự nói tự trả lời, nó nên ngậm chặt miệng lại thì hơn. Dù trong lòng nó đang thầm nghĩ: Trúc Chi bị điên.

Bàn tay của Trúc Chi bất chợt níu lấy cánh tay của Lý Ngôn và cắm mạnh năm ngón tay trên đó thật mạnh, như thể cô đang nói chuyện với nó chứ không phải nói với ai đó khác. Nó nghe cô thì thào nói:

“Nghe này, nếu họ xảy ra chuyện gì em sẽ đau lòng. Ngay cả chính chị cũng không muốn Y Nguyên gặp chuyện đúng chứ? Hắc Ma, làm ơn đi đi, đi nhanh về nhanh. Lý Ngôn sẽ đưa em đến chổ an toàn.”

Lý Ngôn nhìn thấy vài nét đắn đo trên khuôn mặt Trúc Chi, hình như nghi ngờ nó không thể bảo vệ cô. Nó đoán cô đang lựa chọn giữa việc rời đi và ở lại. Nó không hiểu cô đang nói chuyện với ai, có lẽ một linh hồn nào đó tên Hắc Ma đang nấp bên trong người của cô. Và linh hồn ấy muốn đi cứu ai đó tên Y Nguyên – một cái tên rất quen tai mà nó không tài nào nghĩ ra là của ai.

Khi nó tưởng Trúc Chi sẽ buông nó ra thì cổ áo của nó lại bị cô túm chặt. Cô ghé miệng vào tai nó và nói, trong giọng nói có chút đe dọa rành rành:

“Nhóc con nghe kỹ lời ta dặn đây, Trúc Chi hiện giờ mất rất nhiều thần lực, không thể khôi phục trong ba ngày tới. Ngươi không được rời cô ấy nửa bước, mau chóng đưa cô ấy đến gặp Huyết Yêu. Hắn biết phải làm gì.”

Trúc Chi nói xong thì ngất xỉu. Thì ra Hắc Ma đã rời đi theo tiếng gọi của Y Nguyên. Trúc Chi vẫn luôn nhờ sức mạnh của thanh kiếm mà duy trì cho đến giờ. Lúc này khi linh hồn quỷ kiếm rời đi, cô đã ngắt lịm, đã không còn chút hơi sức nào chống chọi nữa.

Lý Ngôn biết Trúc Chi lúc này gặp nguy hiểm trùng trùng, tốt nhất nó nên nhanh chóng đưa cô đến gặp Huyết Yêu. Nghĩ là làm, Lý Ngôn biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Mất mười phút Lý Ngôn mới đưa Trúc Chi đến cõi vô định. Lúc này trận chiến đang diễn ra vô cùng căng thẳng: Huyết Yêu và Nguyên Sâm đang ép sát nhau phía bên trên, Nguyệt Trinh và Thu Thuyền, Cố Nhi và Bảo Bảo đang dằn co phía trước cánh cửa. Nó không thấy Tiểu Bạch và Linh Đàm đâu, có thể hai cha con đang có nhiệm vụ nào khác và chưa đến đây kịp.

Lý Ngôn nhìn Trúc Chi đang thiếp đi trong tay mình thầm nghĩ: Lúc này mà trường mặt ra thể nào chị Trúc Chi cũng gặp nguy hiểm. Vừa nghĩ xong, nó liền đưa Trúc Chi ra xa trận hỗn chiến, chực chờ bắt gặp ánh mắt của Huyết Yêu mà thông báo cho hắn những chuyện đã xảy ra.

Bên trong cõi vô định, Y Nguyên đang múa kiếm điêu luyện đến mức kẻ địch không kịp nhìn kỹ gã đã chết. Nhưng xui xẻo cho quỷ vương ở chổ: Kẻ địch vừa bị giết lại sống lại, còn trở nên điên cuồng hơn trước nhiều. Vì thế Y Nguyên lại bận rộn chém giết chúng mà vẫn chưa có cơ hội đến giúp Thủy Hà phá bỏ kết giới.

Du Hồn và Ưng Thụy đồng loạt bay xuống tiếp ứng. Dù sao cả hai cũng ở bên trong nhiều thời gian như vậy, đã quen với việc chém giết rồi. Du Hồn hét lên:

“Quỷ vương, mau đến giúp Thủy Hà phá kết giới. Tụi này sẽ cầm chân bọn chúng.”

Y Nguyên vừa bay không trung vừa chém một đường kiếm vào không khí, một chiêu này hất tung đám quái vật ngã về sau bảy tám thước. Khi thấy Du Hồn và Ưng Thụy đứng chắn trước mặt mình, gã mới bay đến chổ Thủy Hà, ôm lấy nàng cùng bay đến kết giới.

Y Nguyên một tay ôm Thủy Hà, một tay dùng quỷ kiếm đâm mạnh vào kết giới. Quả nhiên Ưng Thụy không sai, khi mũi kiếm vừa chạm vào kết giới, Y Nguyên cùng Thủy Hà nghe được tiếng nứt vỡ của thứ gì đó.

Y Nguyên nhận ra kết giới vô hình này thực chất chưa nguy cơ trùng trùng. Việc phá bỏ kết giới rất có thể kéo theo hệ lụy và quả nhiên gã đoán đúng. Mặc dù kết giới vô hình dưới con mắt của người khác, nhưng nó vẫn tồn tại. Quỷ kiếm đâm xuyên khiến nó vỡ vụn và sức mạnh của nó bị phá tan, khiến những mảnh vỡ bay ra khắp nơi như những mũi tên.

Y Nguyên chỉ kịp kêu lên:

“Cẩn thận.”

Sau đó, gã ôm lấy Thủy hà, xoay người lại và dùng lưng của mình đỡ lấy từng mảnh vỡ của kết giới. Vậy mà gã vẫn dùng hơi sức cuối cùng, ôm lấy Thủy Hà đáp xuống chiếc thuyền mà Nhậm Tuyền đang chèo tới. Y Nguyên bị thương nặng, máu trên miệng của gã trào ra, xụi lơ xuống thuyền.

Lúc nảy, khi kết giới vỡ tan, hai người không thể tránh kịp. Nếu gã không nhanh chóng đỡ lấy từng mảnh vỡ, thì Thủy Hà nhất định đã hứng trọn mọi thứ vì nàng khi ấy đang ở trước mặt của Quỷ vương.

Nhậm Tuyền đỡ lấy đầu của Y Nguyên, còn Thủy Hà đang run tay gỡ từng mảnh vỡ trên lưng của gã. Mỗi lần nàng rút ra một miếng thủy tinh, Y Nguyên lại ré lên đầy đau đớn. Nàng nhìn mà đau lòng. Nàng rất muốn an ủi gã, nhưng nàng không thể thốt lên được một lời nào êm tai cả.

Y Nguyên nói một cách khó nhọc:

“Thủy Hà, nàng mau vào bên trong hái đóa huyết linh. Ta không sao, thật đấy, người này sẽ giúp ta rút nó ra.”

Nhậm Tuyền gật đầu lia lịa, phụ họa cho lời của Y Nguyên. Thủy Hà thấy vậy mới chịu đứng lên, nàng cắn môi nhìn gã một lần nữa mới rời đi. Nàng bay về phía kết giới.

Nhưng Thủy Hà không biết Y Nguyên chỉ nói dối, muốn nàng yên tâm mà rời đi. Thực chất gã có sao và còn nguy hiểm là đằng khác. Gã níu lấy quần của Nhậm Tuyền và nói:

“Nếu ta không tỉnh lại, ngươi hãy giúp nàng ra khỏi đây. Ta biết Du Hồn yêu ngươi, cô ta sẽ nghe lời ngươi. Nàng ấy không đáng phải chết bên trong. Chỉ cần có thể bảo vệ nàng ấy cho đến khi Huyết Yêu mở cánh cửa là được. Giúp ta chuyển lời tới nàng: Kiếp này Y Nguyên nợ nàng quá nhiều, kiếp sau ta sẽ tiếp tục trả cho nàng.”

Nói xong, Y Nguyên nhắm mắt, không đợi được tiếng đồng ý của Nhậm Tuyền khiến anh ta hoang mang, chỉ ngồi bên cạnh Y Nguyên và đợi Thủy Hà quay trở lại. Anh ta cũng thầm hy vọng Thủy Hà có thể hái được đóa huyết linh trong kết giới kia.

Bên trong kết giới có một hồ nước lớn giống bên ngoài, chỉ có điều nước bên trong đỏ ngầu như máu. Bên giữa hồ quả nhiên có một thứ gì đó đang đung đưa. Đó chính là đóa huyết linh, nó mộc từ dưới đầy hồ máu, khống nhìn thấy rễ đâu, chỉ thấy một nhánh cây mỏng cấm xuống sân tận dưới đáy hồ.

Thủy Hà biến ra một con thuyền nhỏ. Lần này con thuyền trôi theo dòng nước nhờ thần lực của nàng, rất nhanh đã đến chổ huyết linh. Nàng đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới đến được chổ này, cũng coi như đã giúp Huyết Yêu hái được đóa hoa. Chỉ hy vọng không gặp thêm trắc trở nào nữa.

Trước mặt nàng là đóa hoa màu đỏ, tỏa ra làn khói cũng màu đỏ. Thủy Hà đã tưởng tượng vô số lần về hình ảnh của nó, rằng nó sẽ có rất nhiều cánh hoa, nở ra như những đóa mẫu đơn, chỉ khác màu. Nhưng đóa huyết linh trước mặt lại không hề có nhiều cánh hoa như tưởng tượng của nàng, nó giống như hình ảnh của năm ngón tay đang chụm đầu vào nhau, chưa nở ra.

Thủy Hà hít một hơi thật sâu, rồi với tay chạm vào đóa hoa. Khi ngón tay của nàng chạm vào nó, nàng có thể cảm nhận được thần lực của nàng đang từ từ bị nó rút cạn. Nàng có chút sợ hãi, nhưng chẳng dám rút tay lại. Nàng nhớ rõ lời dặn của Huyết Yêu:

“Chỉ có công chúa mới hái được đóa hoa. Bởi vì công chúa là thần tiên thuần khiết, mang trong mình thủy khí của Thủy vương, lại chưa giết bất cứ một ai. Công chúa sẽ cảm thấy như sinh khí của mình bị nó rút cạn, nhưng đừng thả tay. Chỉ cần rút mạnh nó và thả vào bên trong hủ thủy tinh đựng máu của Y Nguyên là xong. Đóa hoa này sống nhờ máu của kẻ giết người.”

Thủy Hà cuối cùng cũng hái được huyết linh và đặt nó vào bên trong hủ thủy tinh chứa đầy máu của Y Nguyên, thứ mà Huyết yêu đã chuẩn bị trước đó. Nàng giấu nó vào trong tay áo, nơi đó đã được Huyết Yêu tạo riêng một kết giới vô hình dùng che giấu đóa hoa, có thể hắn sợ có người nào đấy cướp mất nó.

Thủy Hà làm xong thì bay ra ngoài. Náng đáp trên thuyền mà Nhậm Tuyền đang ngồi đợi. Nhậm Tuyền đã rút gần hết mảnh vỡ trên lưng Y Nguyên và gã thì đã ngất lịm đi từ bao giờ. Chờ nàng đã đứng vững trên chiếc thuyền, Nhậm Tuyền mới chèo thuyền trở lại đất liền.

Nhậm Tuyền đắn đo một hồi mới thuật lại những gì Y Nguyên đã nhờ mình chuyển lời cho nàng. Khi nói đến câu: Kiếp sau ta sẽ tiếp tục trả nợ cho nàng, chính anh ta cũng đau buồn. Anh ta lén nhìn phản ứng của Thủy Hà, chỉ thấy nàng đứng bất động ở đó, không nói gì cả.

Thủy Hà nhìn vào khuôn mặt tím tái của Y Nguyên, không biết nên mang cảm xúc gì. Y Nguyên đã làm nhục nàng, hại nàng không thể ở bên cạnh Hữu Lực, cũng hại nàng không còn mặt mũi nhìn ai cả, cũng chính gã là người đã đâm một nhát vào trái tim của nàng, khiến nàng suýt nữa chết đi.

Chính Y Nguyên cũng đã trả giá cho lỗi lầm của gã, như chính lời Huyết Yêu nói: dằn vặt cả đời vì giết người mình yêu, sống trong mặc cảm tội lỗi suốt mấy trăm năm. Nàng cũng tận mắt nhìn thấy gã đau khổ thế nào, điên loạn thế nào, cũng dằn vặt như thế nào. Tuy nhiên, nàng vẫn không cách nào tha thứ được cho gã.

Vậy mà hết lần này đến lần khác Y Nguyên đã cứu mạng nàng, bảo vệ cho nàng, chăm sóc nàng, dịu dàng với nàng, khiến bao ác cảm trong lòng nàng dần dần tiêu tan. Bàn tay nàng bất giác đặt trên gò má của gã, nhưng nó lạnh ngắt. Nàng lo lắng đưa mắt nhìn Nhậm Tuyền, chợt nhớ ra anh ta chỉ là con người bình thường, sẽ không biết được Y Nguyên bị làm sao.

Đột nhiên cánh tay Thủy hà bị Y Nguyên nắm lấy. Nàng giật mình nhìn gã, trên môi chợt nở nụ cười vui mừng (ngay cả Nhậm Tuyền cũng đứng bất động, hồi hộp nhìn Y Nguyên). Nàng nói:

“Ngươi tỉnh lại rồi sao?”

Y Nguyên mở miệng, giọng khàn đục:

“Ta không phải Y Nguyên. Ta là quỷ kiếm, ta chỉ có thể chiếm lấy cơ thể của chủ nhân trong vài phút. Vì hứng lấy mảnh vụn từ kết giới. Chủ nhân đã bị thương đến nội tạng, thần lực hao tổn nghiêm trọng, không cách nào tự chữa lành cho mình. Hiện giờ chủ nhân đang nguy kịch, rất suy yếu, lại không có chút ý niệm sống tiếp. Cứ tiếp tục như thế, ngài ấy sẽ chết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.