Hoàng Anh ôm lấy thi thể của Thục Nghi, vẫn chưa hết bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng đáng sợ vừa rồi. Nàng ta lay cơ thể Thục Nghi một hồi, nhận thấy người trong lòng đã mất đi hơi ấm, mới đau đớn gào lên.
Hoàng Anh và Thục Nghi không giết chết lẫn nhau, nhưng cuối cùng ả vẫn chết, cơ thể biến thành máu, chẳng còn hình thù của con người nữa. Vô Ảnh vội vàng ôm lấy Hoàng Anh và đặt đầu nàng tựa lên ngực mình, muốn an ủi nàng, muốn ôm lấy đau thương của nàng.
Hoàng Anh khiếp đảm nói:
“Nguyên Sâm quá độc ác. Thục Nghi là người của lão ta mà lão lại ra tay tàn độc như thế. Lão đáng chết một ngàn lần. Em hy vọng Huyết Yêu có thể giết chết lão.”
Hoàng Anh cùng Vô Ảnh chôn thi thể Thục Nghi gần đó. Họ không thể tổ chức đám tang cho ả, thời gian của họ đã trôi quá lâu và họ cần đến chổ Huyết Yêu nhanh nhất có thể.
Hoàng Anh nhất định sẽ quay trở lại, làm đám tang cho bạn mình. Sau đấy… Vừa nghĩ đến đây ả nhìn sang Vô Ảnh, thấy anh đang cặm cụi lắp lại hố, ả nén bi thương, không dám thở mạnh, cũng chẳng dám nhìn anh thêm phút giây nào nữa.
Nhưng ký ức là thứ có thể khiến con người ta đắm chìm đến mức quên đi thực tại. Năm mười ba tuổi, Hoàng Anh không chỉ gặp được Y Nguyên mà còn gặp gỡ một người khác. Người đó chính là thiếu niên Hữu Lực, vẫn còn đang tập tành làm thần tiên dưới sự giúp đỡ của Thủy vương – người sau này đã nhận Hữu Lực làm con rể của ông. Mãi về sau khi anh trở nên cứng cáp mới cho anh đến trường học của thần tiên, lúc này Hữu Lực mới trở thành bạn bè thân thiết với Huyết Yêu.
Đoạn trước khi Hữu Lực đến trường học hành, anh có đến làng của Hoàng Anh trọ một thời gian. Hoàng Anh và Thục Nghi hay ra vào làng mua thức ăn và xem lễ hội. Vì thế hai người luôn luôn nghe người ta đồn thổi về tướng mạo của chàng trai có tên Hữu Lực, người mới vừa chuyển về làng gần đây.
Nghe những cô gái trong làng rù rì to nhỏ với nhau rằng Hữu Lực đã hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ nhờ khuôn mặt tuấn tú, lẫn tính tình hào sảng, phóng khoáng và tốt bụng của chàng. Không ai biết chàng từ đâu đến, cũng không thấy cha mẹ thân sinh đâu cả, chỉ biết chàng đang ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Lâm – gia đình giàu nhất làng.
Ngay cả Hoàng Anh khi nghe đến danh của chàng thôi đã động tâm rồi. Ả chưa bao giờ nhìn thấy chàng trai nào quá tuấn tú cả, ngoại trừ cái gã Lâm Giang, công tử giàu nhất cái làng này ra. Vì thế ả rất tò mò, muốn nhìn thấy chàng.
Hoàng Anh vừa đúng mười ba tuổi, ở độ tuổi này khi ấy không phải là một cô nhóc tỳ mới dậy thì như bây giờ. Thời của ả, một cô nương đến mười lăm, mười sáu đã có thể lấy chồng được rồi. Chuyện một cô gái ở tuổi mười ba động tâm với một chàng trai mình thích cũng chẳng có gì xấu hổ cả.
Hoàng Anh nhớ rõ ràng cái hôm mình gặp gỡ Hữu Lực lần đầu tiên. Chàng đã cưỡi ngựa đi qua khu rừng nơi mà ả sinh sống. Chẳng may con ngựa bị thương nặng, nên chàng đã dừng chân một chút. Còn túp lều nhỏ trong rừng (nhà của Hoàng Anh) chỉ còn một mình ả, Thục Nghi và sư phụ đã đi ra ngoài chợ tìm đồ ăn, Hữu Lực đi đến bên cạnh nàng và nói:
“Tại hạ có thể nghỉ chân ở đây một chút hay không? Sơn Hà của tại hạ, ý tại hạ là con ngựa của tại hạ bị thương…”
Hoàng Anh ngước mặt lên và bị khuôn mặt của Hữu Lực đánh choáng. Ả há mồm chữ a, rồi lại chữ o, dĩ nhiên đang cảm thán trước dung nhan tuấn mỹ của chàng. Mãi cho đến khi chàng ho húng hắng, coi bộ đang ra hiệu cho ả biết mình là người chứ không phải yêu ma quỷ quái thì ả mới hoàn hồn.
Hoàng Anh đứng bật dậy thật nhanh và hành động đó khiến đầu của ả đụng vào cằm của Hữu Lực khiến chàng choáng váng, mãi mới đứng vững được. Ả gãi đầu, gãi tai, miệng thì nói:
“Xin lỗi…”
Hữu Lực xua tay nói:
“Tại hạ không sao. Là do tại hạ đường đột vào nhà cô nương trước. Đầu của cô nương ổn chứ? Bởi vì cằm của tại hạ khỏe lắm.”
Hoàng Anh biết tỏng chàng trai này nói xạo. Nếu như cằm của chàng khỏe như lời chàng nói thì nó đâu sưng lên và đỏ như thế kia. Nhưng ả biết và không huỵch toẹt chuyện này ra. Cứ coi như cằm của chàng ấy khỏe thật đi.
Hoàng Anh vội vàng rót cho Hữu Lực một ly trà nóng, coi như xin lỗi vì hành động vừa rồi, cũng mời chàng ngồi nghỉ ngơi một chút, chờ cho đến khi con ngựa khi khỏe lại. Con ngựa có tên “Sơn Hà” kia đã được chàng đắp thuốc và nó nằm im không kêu ca một tiếng nào cả. Quả là một con ngựa ngoan.
Hữu Lực thấy không khí quá im lặng, nên quyết định phá tan không khí này bằng cách chủ động bắt chuyện trước:
“Nhà chỉ có một mình cô nương thôi ư?”
Hoàng Anh nói mà không nhìn Hữu Lực:
“Ta sống cùng chị gái và sư phụ. Hai người đã đi ra ngoài rồi, chắc là vào làng mua thức ăn.”
“Cô nương không sợ ta là kẻ gian hay sao? Cô nương chân yếu tay mềm thì nên cẩn thận một chút. Lỡ như ta là kẻ xấu, thừa cơ nhà không có ai mà gây nguy hiểm cho cô nương, thì nguy to.”
Hoàng Anh trả lời đầy bình tĩnh:
“Ta không sợ. Ta chấp hết đám trai làng, trừ Lâm Giang ra.”
“Ta biết Lâm Giang. Huynh ấy rất giỏi.”
“Công tử không phải là người ở đây, đúng không? Ta hầu như nhớ hết mặt mũi của mọi người.”
Hữu Lực gật đầu, rồi nở một nụ cười đẹp mê ly, khiến trái tim của Hoàng Anh đập bưng bưng, ả xấu hổ và cúi mặt xuống, che giấu dáng vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ. Ả nghe Hữu Lực “a” lên một tiếng mới ngẫng đầu nhìn chàng.
Hữu Lực lúc này đã đứng lên, cúi đầu và chấp hai tay trước mặt. Chàng nói:
“Tại hạ vừa mới đến làng này không lâu, là bạn của Lâm Giang. Cô nương cứ gọi tại hạ là Hữu Lực.”
Hoàng Anh tròn mắt nhìn Hữu Lực, ấp a ấp úng không nói được lời nào ra hồn cả. Thì ra người trước mặt chính là Hữu Lực trong lời đồn, quả nhiên anh tuấn có thừa. Chẳng trách đám con gái trong làng lại mê muội chàng như thế.
Hoàng Anh reo lên:
“Ta biết công tử.”
Hữu Lực nhìn Hoàng Anh với ánh mắt không tin tưởng ả chút nào cả. Ả thấy tự ái của mình bị đụng chạm nên huỵch toẹt ra:
“Công tử rất nổi tiếng. Mọi người đang bàn tán về công tử. Ta nghe mà tò mò muốn chết đây này.”
Hữu Lực ngồi xuống ghế gỗ một lần nữa, tay chống cầm và nói:
“Cô nương thấy được ta rồi, cảm thấy thế nào?”
Hoàng Anh thành thật đáp:
“Ta chưa từng thấy ai tuấn tú như công tử. Ngay cả Lâm Giang kia cũng không bằng một góc chân của công tử.”
Hữu Lực cười lớn, cười đến chảy nước mắt. Đối với chàng, câu nói chân thật vừa rồi mà Hoàng Anh nói ra (cộng với khuôn mặt ngây ngô của ả) là một câu nói hài hước nhất mà chàng từng nghe. Chàng vừa cười vừa nói:
“Lâm Giang mà nghe được chắc tức chết.”
Nụ cười của Hữu Lực tựa như ánh trăng đêm rằm: Sáng và huyền dịu. Nó khiến trái tim của Hoàng Anh còn đập điên cuồng hơn ban nảy. Môi của ả bất giác cười theo.
Cuộc trò chuyện của họ không kéo dài được lâu. Hữu Lực phải đi rồi. Trước khi đi anh còn đưa cho ả một dải lụa dài hơn ba gang tay, rất đẹp, màu vàng, một vật mà các cô nương dùng làm dây cột tóc ngày xưa. Anh giải thích:
“Đây là quà mà ta nhận được trong đêm lễ hội đèn lồng. Là nam nhi, ta không cần sợi dây này. Ta thấy tóc cô nương cũng dài, không nên thả xuề xòa như thế. Ta muốn cảm ơn lòng tốt của cô nương. Cô nương cầm lấy đi.”
“Công tử tặng ta hay sao?”
Hữu Lực buông lời chọc ghẹo:
“Không lẽ ta nên đưa cho Sơn Hà cột đuôi tóc của nó ư?”
Hoàng Anh lục lọi một hồi lâu trong túi thơm của mình mới lấy ra một khăn tay màu trắng, bên trên có thêu một đường ngoằn ngoèo mà Hữu Lực nhìn mãi không ra hình thù của thứ gì, có lẽ đó là con đường làng trong mắt của cô gái nhỏ. Anh hỏi thẳng cô:
“Cái này là…?”
Hoàng Anh ngượng ngùng đáp:
“Cái đó là chiếc khăn mà ta đã tập thêu mấy ngày nay. Nó rất xấu ư?”
“Không. Không xấu. Có điều, con đường mà cô nương thêu hơi…”
Hoàng Anh cười và nói:
“Cái đó đâu phải con đường. Ta thêu một cây roi sắt đấy. Đó là vũ khí của ta ấy mà.”
Hữu Lực nắm chặt khăn tay một chút, anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Hoàng Anh, lại nhìn xuống chiếc khăn tay trong tay mình, mỉm cười, vội cất vào ngực áo. Hoàng Anh thấy Hữu Lực không có ý định trả lại chiếc khăn thì mừng thầm. Dĩ nhiên anh biết ý đồ khi ả đưa tặng chiếc khăn là gì mà, một người con gái tuổi mới lớn chỉ tặng khăn tay cho người mình thương thôi.
Hữu Lực và Hoàng Anh nhìn nhau và bật cười. Hai người tạm biệt nhau. Anh còn hứa nhất định sẽ quay trở lại lần nữa. Nhưng Hoàng Anh chờ mãi chẳng thấy anh quay lại. Cho đến khi ả nghe được người ta đồn đãi rằng vị thiếu niên tuấn tú Hữu Lực đã rời khỏi làng từ lâu, mới thôi chờ đợi.
Năm đó cũng là năm sư phụ chết, Quỷ vương Y Nguyên cưu mang ả cùng Thục Nghi. Họ theo Y Nguyên rời khỏi làng và chưa bao giờ quay lại đó lần nữa.
Hoàng Anh đã quyết định quên đi mối tình đầu đầy thơ mộng ấy rồi. Vậy mà ả tình cờ nhận ra Hữu Lực khi chàng sáng vai cùng Thủy Hà công chúa dạo phố. Hoàng Anh lúc ấy đang cùng Y Nguyên bàn vài chuyện cũng trông thấy họ.
Hữu Lực đã trưởng thành hơn, da ngâm hơn, khuôn mặt nghiêm nghị hơn, nhưng vẻ tuấn mỹ vẫn còn. Trái tim của ả vẫn như vậy, vẫn như cô nương mười ba tuổi năm xưa vì nụ cười của chàng mà đập loạn nhịp.
Vô Ảnh phủi bụi trên tay và cất tiếng nói:
“Xong rồi.”
Hoàng Anh như bị kéo trở lại thực tại tàn khốc, đầu óc thôi trôi về những tháng ngày xưa. Ả phải đã quyết định chấm dứt mối tình đơn phương kéo dài ấy thời gian này.
Đáng lý ả nên quên đi ánh mắt đầy quan tâm, giọng nói đầy ấm áp (đến mức vẫn còn in hằn trong tâm trí của ả đến bây giờ), cả khuôn mặt sáng bừng sức sống của Hữu Lực khi ấy. Đáng lý khi nhận ra Hữu Lực đang sống bên trong cơ thể của Hiếu Minh, Hoàng Anh nên làm ngơ mới phải, không nên đến gần anh, càng đừng cùng anh làm nhiều chuyện đến thế.
Khoảng thời gian chung đụng với Vô Ảnh khiến ả nhớ lại ký ức ngọt ngào ngày xưa. Dù chỉ biết nhau vài phút, nhưng ả nhớ đến ngàn năm. Vì thế ả lại mơ tưởng, lại thầm hy vọng ả có thể thay thế Thủy Hà ở bên cạnh anh mãi mãi.
Hoàng Anh lảng tránh ánh mắt của Hữu Lực. Vô Ảnh cảm nhận Hoàng Anh đang né tránh mình. Khi anh đưa tay cho ả nắm lấy, ả lại hờ hửng tiến về phía trước một bước và chỉ lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Nói xong Hoàng Anh biến mất trước, Vô Ảnh biến mất sau. Hoàng Anh làm sao không né tránh Vô Ảnh khi biết được Thủy Hà có thể còn sống. Ả và anh là hai người của hai thế giới, ả là thuộc hạ của quỷ vương còn anh là một thần tiên. Một thần tiên tốt có thể có kết thúc đẹp với một người đã từng làm nhiều chuyện xấu như ả sao?
“Không.” Hoàng Anh tự mình trả lời cho câu hỏi của mình. Họ sẽ không có kết thúc tốt đẹp nào cả. Ả cũng không đành lòng khiến Vô Ảnh rơi vào tình cảnh khó xử khi đứng giữa Thủy Hà và hẹn ước với ả. Sau khi trận chiến trên cõi vô định kết thúc, có thể ả sẽ biến mất mãi mãi và không quay trở lại tam giới nữa. Ả đã tự mình quyết định như thế.