Tất cả đều bất động nhìn cánh cổng đang từ từ xê dịch, rất nhỏ. Ngay cả Nguyên Sâm cũng chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến lằn chắn kìa quái phía bên kia nữa. Lão đang bận hồi hộp xem thử Huyết Yêu tại sao muốn mở cảnh cổng, trong khi trước đó hắn buộc Cố Nhi ngăn cản Bảo Bảo cho bằng được. Tên tóc đỏ quá là kì lạ nha.
Bên kia Linh Đàm và một người nữa – Thủy vương đang tích cực tạo lằn chắn bằng nước khổng lồ. Huyết Yêu đã nhờ họ làm việc này, hình như muốn ngăn chặn đám quái vật có thể thoát ra từ cổng vô định ra bên ngoài trần gian.
Tiểu Bạch được Huyết Yêu giao cho việc hộ tống Linh Đàm và cả Thủy vương đến cõi vô định. Chuyện cụ thể đã được hắn viết trong hai bức thư dài, vì không còn thời gian tìm gặp hai người ấy. Tiểu Bạch vừa gặp cha của mình đã đưa ngay cho cha một bức thư. Bên trong viết gì Tiểu Bạch không biết, chỉ biết sau khi hai người gặp được Thủy vương thì Linh Đàm và ông ấy bắt đầu rù rì chuyện gì đó, mà nó nghe chẳng hiểu gì cả.
Linh Đàm nói:
“Huyết Yêu muốn chúng ta tạo một lằn chắn khổng lồ. Với sức mạnh của thuồng luồng tinh và thủy khí của ông, chúng ta nhất định có thể ngăn được lũ quái vật đó gây hại cho nhân gian.”
Thủy vương gật gù cái đầu. Lão nói thêm:
“Tên đó mặc dù có ý đồ riêng tư trong chuyện mở cõi vô định, nhưng hắn vẫn một mực bảo vệ an toàn cho con người. Đủ có thể thấy hắn chu đáo và tinh tế cỡ nào. Rất hiếm khi thấy một thần tiên nào nhìn xa trông rộng như hắn. Hắn đã trù tính được tất cả, đúng không?”
Linh Đàm mỉm cười. Gã cũng rất đồng tình với Thủy vương, rằng Huyết Yêu thông minh và luôn nghĩ kế sách vẹn toàn nhất. Gã còn chưa bao giờ thấy hắn thua thiệt trong khoảng nào cả. Đối với một tên quỷ quyệt như Nguyên Sâm, gã đối phó không nổi, cũng trả thù không nổi. Vậy thì gã sẽ giao cái mạng này cho hắn, còn hắn sẽ hạ Nguyên Sâm giúp gã.
Thủy vương đồng ý đi cùng Linh Đàm một phần vì muốn trả ơn Huyết Yêu đã yêu thương cháu ngoại của ông, phần cũng vì không muốn đám quái vật chạy thoát cõi vô định tràn xuống hãm hại con người. Tuy ông không còn tham gia vào chuyện của Tam giới, nhưng rõ ràng ông cũng như Huyết Yêu, cũng mủi lòng nếu con người bị giết hại. Rõ là tên tóc đỏ bắt được điểm này của ông, vì thế mới viết bức thư ủy mỵ như thế gửi cho ông.
Thủy vương không hy vọng vì lấy được đóa huyết linh cứu Trúc Chi mà con người gặp nạn. Nếu Thiên tử truy ra ngọn ngành thì con bé nhất định chịu hình phạt tàn khốc mà đến Huyết Yêu cũng chẳng cứu nổi.
Tiểu Bạch, Thủy vương và Linh Đàm đến gần cõi vô định thì bắt gặp Nhất Uy cũng đang đến đây. Tiểu Bạch ôm lấy Nhất Uy một cái thân tình, rồi hỏi cậu vài chuyện xảy ra trong khi nó đi làm nhiệm vụ tối mật.
Nhất Uy kể cho Tiểu Bạch nghe vài chuyện, ngay cả chuyện Triều Nghê vì cứu mạng cậu mà bị thương (Tiểu Bạch liền suýt xoa khen ngợi Triều Nghê, lại còn nhấn mạnh nó rất yêu thương Nhất Uy nên mới không cần mạng sống như thế), hiện giờ đang nằm một mình tại nhà Huyết Yêu. Bác bảo vệ Ngư Lâm bị trúng âm tà độc, nhưng Tuấn Tú đã điều chế được loại dược giúp bác ấy cầm cự cho đến khi Huyết Yêu trở lại. Đáng lý cậu phải ở lại đấy trông coi Ngư Lâm và những người còn lại, nhưng bác ấy từ chối và bắt cậu về đây giúp sức cho Huyết Yêu.
Lôi Trí khi ấy cũng vừa về tới trường học, nó nói:
“Anh Ngư Lâm nói phải đó. Chuyện canh giữ quỷ môn quan cứ để anh và tụi Minh Nhựt lo đi. Em cứ đến cõi vô định, phòng trường hợp lũ quái vật có thể thoát ra ngoài và anh Huyết Yêu cần nhiều người hợp sức.”
Nhất Uy mới yên tâm rời đi. Linh Đàm ra dấu cho Nhất Uy bay lên lưng của mình. Và họ cùng nhau tới cõi vô định. Tiểu Bạch cùng Nhất Uy tiến vào trong trung tâm, còn Linh Đàm và Thủy vương ở bên ngoài lãnh nhiệm vụ cao cả khác.
Linh Đàm dùng sức mạnh của thuồng luồng tinh đã tạo ra một lằn chắn bằng nước cực mạnh, Thủy vương dùng thủy khí đóng băng chúng lại. Như vậy xung quanh cõi vô định đang bị bao vây bởi một bức tường bằng băng khổng lồ mà không cách nào vượt qua được, trừ phi Thủy vương thu lại thủy khí.
Bức tường cao chót vót, khi nó càng lúc càng tiến lên cao thì Nguyên Lực và Diệu Khang cũng bị đánh văng vào bên trong. Hai kẻ nghi ngờ nhìn nhau, lại nghi ngờ nhìn bức tường đang từ từ khép kín trên cao. Nguyên Lực liếc Diệu Khang một cái rồi mới rời đi, y hừ lạnh, coi bộ muốn tạm ngưng trận chiến, muốn tiến vào bên trong xem thử đang có chuyện gì xảy ra. Diệu Khang cũng lướt theo sau Nguyên Lực.
Tại trung tâm bức tường băng, ngay trước cổng vô định, mọi người đang nín thở chờ đợi. Hai phe phái lúc này quên luôn cả việc đánh nhau. Nguyên Lực và Diệu Khang tiến tới bên cạnh, một người thì đến bên cạnh chủ ngân Nguyên Sâm, người còn lại tiến lại gần Nguyệt Trinh.
Diệu Khang hỏi Nguyệt Trinh:
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Nguyệt Trinh thì thầm:
“Cánh cổng sắp mở ra rồi.”
Diệu Khang cũng hồi hộp nhìn về phía cánh cổng. Nó đang từ từ mở ra, Cố Nhi đang đu mình trên không, chỉ cần nghe hiệu lệnh của Huyết Yêu sẽ lập tức khóa cánh cổng lại bằng chuỗi hạt.
Bên trong cõi vô định, Y Nguyên nhận thấy cánh cổng đang từ từ mở ra liền ôm lấy Thủy Hà và ra hiệu cho những người còn lại (Du Hồn, Nhậm Tuyền và Ưng Thụy) chuẩn bị lao ra ngoài. Cánh cửa hé mở đủ vừa một người qua thì gã bay ra ngoài, ba người còn lại nối đuôi nhau cùng ra ngoài thành công.
Không may là những tên quái vật phía sau đã đuổi theo kịp và một vài tên đã xổng ra ngoài cùng họ. Huyết Yêu (đứng rất gần cánh cổng) vừa thấy Y Nguyên và Thủy Hà liền hét lên cho Cố Nhi khóa cánh cổng lại. Đồng thời hắn dùng thần khí đóng cánh cổng trở lại.
Nguyên Sâm vẫn chưa nhìn ra ai là người bước ra từ cõi vô định. Bởi vì họ trở ra cùng với một làn khói xám, che hết tầm nhìn của lão. Hơn nữa, lão đang bận dùng thần lực cản Huyết Yêu, không muốn hắn đóng cánh cổng lại.
Nguyên Sâm lao đến tấn công Huyết Yêu. Thần lực của hắn bị Nguyên Sâm đột ngột ngăn chặn nên lệch đi phần thần khí của mình, suýt chút nữa thần khí đã văng trúng Thủy Hà đang đứng gần đó. Rất may Y Nguyên đã nhanh tay ôm lấy nàng và đến nơi khác an toàn.
Nguyên Sâm nghiến răng nghiến lời, trông rất tức tối. Lão phải mở hoàn toàn cánh cổng, lão muốn tẩm máu trần gian, lão muốn con người phải gặp đau khổ, tai ương. Lão dùng thần khí chụp lấy cơ thể của Trúc Chi, người đang hôn mê được Lý Ngôn canh chừng bên kia.
Nhất Uy và Tiểu Bạch không kịp phòng bị, Trúc Chi đã bị thứ gì đó hút đi. Hai người mau chóng đuổi theo, nhưng khi biết thứ bắt cô là Nguyên Sâm thì hai người đáp xuống đất, đứng cạnh Diệu Khang và Nguyệt Trinh. Cả hai đều lo lắng nhìn lên cao, nơi Trúc Chi đang bị Nguyên Sâm bắt giữ.
Nguyên Sâm phải thừa cơ cánh cổng chưa đóng hẳn, phải thả ra ngoài một người mà lão mong nhớ lâu nay, một thứ có sức mạnh lấn át luôn cả sức mạnh của quỷ kiếm. Chỉ khi có người này bên cạnh, nhóm người Huyết Yêu cho dù đông hơn lão cũng không sợ. Lão sẽ dùng tà thuật và cả Trúc Chi mới triệu hồi được Hắc Nương, người mà lão luôn khao khát muốn giải thoát khi mở cánh cổng vô định này.
Nguyên Sâm rạch một đường trên lòng bàn tay của lão đến chảy máu. Lão nhỏ từng giọt máu xuống đất, còn nhỏ một giọt máu lên người Trúc Chi. Lão ném thứ gì đó màu đen xì vào người cô và tà khí ép cơ thể của cô đến trước cánh cổng.
Huyết Yêu vội vàng bay đến chụp lấy Trúc Chi, nhưng quái lạ làm sao, hắn không thể nào đụng vào cô được, ngay cả thần lực của hắn cũng bị bật ngược lại khi cố tiếp cận cô. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ. Hắn cố gắng thêm một lần nữa thì bị đánh văng xuống đất.
Xung quanh Trúc Chi xuất hiện một bông hoa màu đen, trông giống đóa hoa, nhưng nhìn kỹ sẽ giống hình ảnh năm ngón tay đang chụm lại với nhau. Nó tỏa ra một làn khí đen huyền bao lấy cơ thể của cô.
Huyết Yêu kinh hãi nhận ra đóa hoa đó là thứ gì. Nó là đóa huyết linh, nhưng đóa huyết linh này màu đen, không phải màu đỏ. Và nếu Trúc Chi hấp thụ tà khí từ đóa hắc linh, cô sẽ biến thành một kẻ khác, một kẻ mà hắn không dám nghĩ đến.
Huyết Yêu bay lên thêm một lần nữa, cố gắng cướp lấy Trúc Chi khỏi đóa huyết linh đen, nhưng lại bị nó đánh văng một lần nữa. Hắn rơi xuống đất, may mà Ưng Thụy lập tức lao đến bên cạnh và đỡ hắn. Hắn vịn vào tay lão, ánh mắt lo lắng vẫn đang tập trung trên người Trúc Chi. Lúc này Ưng Thụy mới nói với hắn:
“Đóng cánh cổng lại mau, Huyết Yêu. Ngươi phải bình tĩnh, tâm không tịnh mới làm tốt mọi chuyện.”
Huyết Yêu cắn môi, cố giữ cho đầu óc sáng suốt một chút. Hắn phải giúp Cố Nhi đóng lại cánh cổng trước khi nhiều tên nữa thoát ra ngoài. Chuyện của Trúc Chi hắn sẽ giải quyết sau.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, một cơn lốc xoáy xuất hiện và bao quanh Trúc Chi, nâng cô lên cao hơn Nguyên Sâm một khoảng cách bằng hai người đứng chồng lên nhau. Còn Nguyên Sâm đã bay hạ xuống đất và chờ đợi điều kì diệu sẽ xuất hiện.
Có tiếng nói vang lên bên tai của Nguyên Sâm:
“Ngươi định làm gì con bé hả Nguyên Sâm?”
Nguyên Sâm khoái chí đáp:
“Rồi ngươi sẽ biết thôi Huyết Yêu. Thứ mà ta sẽ thả ra ngoài là thứ mà ngay cả Thiên tử cũng không làm gì được đâu.”
Nguyên Sâm những tưởng người hỏi mình là Huyết Yêu, cho đến khi lão nhìn kỹ lại và nhận ra người đang đứng đó. Lão trở nên hoang mang và bối rối vô cùng, quên luôn cả Trúc Chi đang tự xoay vòng trên kia. Người hỏi lão không phải Huyết Yêu mà là Y Nguyên, là cựu quỷ vương và cũng là chủ nhân cũ của lão. Lão đã tưởng đã chết rồi, linh hồn cũng bị thiên giới dùng lửa địa ngục thiêu chết.
Y Nguyên bình tĩnh nhìn Nguyên Sâm, không vui mừng khi gặp lão cho lắm. Người quen cũ gặp lại, nhưng mục đích bây giờ của cả hai lại đối nghịch nhau. Không biết gã nên biểu lộ thái độ gì với lão đây. Gã buông Thủy Hà ra, từ từ đến trước mặt lão.
Nguyên Sâm vẫn chưa thu hồi khuôn mặt kinh hãi của lão. Lão đứng như trời chồng, nhìn từng bước chân của Y Nguyên, mồ hôi đang túa ra từ đằng sau lưng. Những tên thuộc hạ của lão cũng từ từ đến bên cạnh lão, cảnh giác nhìn Y Nguyên, coi bộ sẵn sàng hy sinh thân mình nếu gã dám tấn công lão.
Lúc này, làn khói thoát ra từ cõi vô định từ từ biến mất, không còn chê khuất tầm nhìn của mọi người nữa. Và Nguyệt Trinh cũng nhận ra Y Nguyên đang đứng đó cùng với Nguyên Sâm, không sai, chính là ngài ấy. Ả nhanh chóng lao đến đứng bên cạnh chủ nhân, không thể để chủ nhân mất uy phong khi đối mặt với Nguyên Sâm được.
Cố Nhi thì biết thể nào gã cũng thoát ra được, nảy giờ vẫn còn đang vừa hí hửng vừa cố gắng đóng cánh cửa lại. Xong chuyện này, ả sẽ đến sum vầy với chủ nhân sau.
Vô Ảnh cũng nhìn thấy Thủy Hà phía bên này. Dù đã lường trước việc có thể nhìn thấy nàng, nhưng không ngờ anh lại gặp được nàng sớm như thế. Mọi giác quan của anh như đóng băng, không cách nào cựa quậy nổi. Lòng anh rối như tơ vò, cảm xúc đan xen, vừa sửng sốt, vui mừng, lại sợ hãi.
Tiểu Bạch nhận ra Thủy Hà, nó đã từng biến thành nàng ấy hù dọa Vô Ảnh khi họ gặp nhau trong khu rừng ma quái kia mà. Nó nói nhỏ với Nhất Uy khiến cậu cũng sững sờ. Thủy Hà không phải đã chết, sao có thể đứng đó, với một cơ thể sống hẳn hoi chứ không phải một linh hồn.
Nhất Uy liếc nhìn Vô Ảnh (Hoàng Anh cũng đau khổ nhìn họ). Cậu đẩy anh về phía trước, coi như đang giúp anh tỉnh táo trở lại, và anh nên đối diện với người mà anh nhung nhớ bấy lâu này.
Tiểu Bạch đỡ lấy Hoàng Anh khi ả tự mình lách ra khỏi vòng tay của Vô Ảnh. Hai người nhìn Nhất Uy cùng Vô Ảnh đi về phía Thủy Hà, trong lòng Hoàng Anh như đang rơi xuống dưới đáy hồ sâu không đáy, chới với và lao đao chưa từng thấy. Dù ả cũng đã chuẩn bị tinh thần nhìn hai người họ đến bên cạnh nhau, vẫn không cách nào khiến bản thân bớt đau khổ.
Hoàng Anh vùi mặt vào vai Tiểu Bạch và nghẹn ngào nói với nó:
“Tiểu Bạch, đưa chị rời khỏi đây, làm ơn.”