Nguyên Sâm chỉ giữ dáng vẻ thư sinh ấy trong vài phút, lão đã trở lại vẻ già nua, nhăn nheo như trước tới giờ. Nhưng ánh mắt vẫn chất chứa chờ mong, còn đôi tay vẫn đang hướng tới Trúc Chi như đang chờ đợi cô gật đầu. Lão muôn biết người trước mặt có phải Hắc Nương hay không, có phải đứa em gái mà lâu nay lão vẫn mong mỏi được gặp hay không.
Hắc Nương là bí danh mà mọi người đặt cho Nguyên Nương – em gái ruột của Nguyên Sâm. Con bé bẩm sinh đã mang trong mình một loại tà khí lớn mạnh, một loại tà khí khiến mọi sinh vật trong tam giới đều mất đi linh lực. Nó sẽ hút tất cả linh lực của mọi vật cho đến khi chúng chết hẳn mới thôi.
Sức mạnh của nó ngày càng vượt trội theo thời gian, cũng khiến lão lo lắng ít nhiều. Nguyên Sâm luôn tìm cách giấu giếm hành tung của Nguyên Nương, không cho phép con bé đặt chân ra khỏi kết giới (mà lão đã nhốt nó) nửa bước. Lão sợ mọi người sẽ biến đến sự tồn tại của nó, sợ nó khó mà bảo toàn tính mạng. Suy cho cùng, nó vẫn chưa kiểm soát được năng lực của mình.
Một ngày nọ, Nguyên Sâm rời khỏi nhà vì nghe chuyện Mạnh Quân đang lập đội quân cho mình. Nghe đâu viên hắc ngọc gần luyện thành và ai sở hữu được viên hắc ngọc sẽ trở thành quỷ vương đầu tiên trong tam giới và nghiễm nhiên đứng đầu một trong ba giới: Âm giới. Lão cũng muốn có được viên hắc ngọc, lão cũng tham vọng đứng đầu một phương.
Nguyên Sâm không biết vì quyết định khi ấy mà lão sẽ mãi hối hận đến tận ngày nay. Lão không biết rằng khi lão vừa rời khỏi nhà không lâu, kết giới mà lão tạo ra đã bị phá vỡ bởi sức mạnh của Nguyên Nương. Nó tự hấp thụ luôn cả kết giới, thoát khỏi nhà tù mà lão đã cố bảo vệ nó.
Nguyên Nương ra khỏi kết giới, cảm thấy tất cả đều xa lạ, người anh của mình lại không thấy đâu. Nó rất bối rối, rời khỏi nhà, rời khỏi nơi duy nhất mà nó được bảo vệ.
Đến khi Nguyên Sâm trở về nhà và không thấy Nguyên Nương đâu cả, lão sợ nó xảy ra chuyện. Thế mà nỗi sợ của lão vẫn trở thành hiện thực. Khi lão tìm ra nó, nó đã tan ra thành từng mảnh vụn li ti. Sau khi tìm hiểu mọi chuyện, lão biết người đứng đằng sau cái chết của Hắc Nương chính là Thiên tử.
Nguyên Sâm rời khỏi nhà quá lâu, nhưng lão lại tự tin kết giới của mình có thể giam giữ Nguyên Nương cho đến khi lão trở lại. Lão không biết rằng nó đã hòa mình vào tam giới và trở thành kẻ mà ai nghe đến tên cũng sợ xanh mặt.
Lão không biết cô em gái của mình đã trải qua những gì, lão chỉ nghe danh tiếng của nó, cả biệt danh Hắc Nương cũng phải nghe từ người khác kể lại. Nó rời khỏi kết giới như cá gặp nước. Tự một mình tạo nên danh phận riêng của mình. Nó rất cuồng vọng, độc ác y chan lão.
Nguyên Sâm không tận mắt nhìn thấy cái chết của nó. Lão chỉ đoán được sơ sơ rằng nó bị Thiên tử thiêu rụi bởi lửa địa ngục, khiến cả linh hồn lẫn thể xác đều tan biến vào cõi vô định. Từ đó lão cũng ôm mối thù với Thiên giới. Không phải lũ thần tiên luôn bảo vệ loài người yếu đuối kia sao? Lão đã thề sẽ tẩm máu cả trần gian.
Nguyên Sâm quyết tâm tu luyện tà thuật. Để đạt mục đích, không chuyện ác nào lão không làm, ngay cả ăn não sống của con người hay việc giết hại và ăn thịt những đứa trẻ ở độ tuổi từ tám đến mười bốn tuổi. Lão tu luyện đến mức cả khuôn mặt đều trở nên già hơn so với tuổi thật của mình.
Nguyên Sâm còn quyết tâm phò tá Y Lân trở thành quỷ vương đầu tiên trong tam giới. Ngày xưa âm giới không thuộc quyền kiểm soát của âm phủ và Địa Mẫu, nên khi Y Lân trở thành quỷ vương, gã đã trở thành vua một cõi. Còn Nguyên Sâm cũng trở thành cánh tay đắc lực của quỷ vương khiến mọi người run sợ.
Nguyên Sâm đã bắt đầu thực hiện ý định táo bạo từ đó đến nay. Lão muốn cứu lấy em gái của mình. Lão muốn mở cánh cổng vô định. Việc mở cõi vô định thả ra đám sinh vật quái dị chỉ là phụ, Nguyên Sâm chỉ muốn lấy lại linh hồn quỷ dữ của em gái mình – Hắc Nương. Nhưng linh hồn của nó bị giam cầm trong cõi vô định lại bị nguyền rủa: Không có hình dạng, cũng chẳng phải một làn khói vô định, nó đơn giản bị cõi vô định hấp thụ toàn bộ linh khí.
Lão muốn lấy lại cơ thể của Hắc Nương rất khó, lão chỉ có thể triệu hồi linh khí từ bên trong cõi vô định và đặt vào cơ thể của một người có hai huyết mạch thần và quỷ. Như vậy linh hồn nó mới trở về nguyên vẹn, còn cơ thể chẳng còn cách nào cứu vãn nữa.
Trận chiến lần trước khiến Thủy Hà và Y Nguyên đều chết, lão đã thất bại trong việc mở cõi vô định, cứu lấy em gái của mình. Lần này thì khác, lão không cho phép bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được lão cứu đứa em gái bé bỏng của mình. Nhất là khi lão có được cơ thể mang cả hai dòng máu: Thần và quỷ như Trúc Chi.
Nguyên Sâm đã có ý định cứu lấy em gái của mình từ lâu. Lão không thể không cảm thấy kỳ lạ khi Cố Nhi – một thuộc hạ tận tâm tận lực cho Y Nguyên, lại bị gã đuổi đi trong một đêm. Chẳng khó cho lão khi tự mình điều tra ra nguyên nhân bên trong. Thì ra Cố Nhi đã chuốc thuốc tình dược loại không có thuốc giải, khiến Y Nguyên mất trí đến độ làm nhục Thủy Hà công chúa.
Sau đó không lâu, Thủy Hà hủy hôn với Hữu Lực càng khiến lão hoài nghi hơn nữa. Lý do duy nhất Thủy Hà hủy hôn với Hữu Lực không phải liên quan mật thiết đến quỷ vương Y Nguyên hay sao. Chắc chắn công chúa cảm thấy thẹn với tình cảm của Hữu Lực, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa, nên mới rời bỏ thủy cung và ẩn nấu dưới bóng của Du Hồn – một tà thần lúc bấy giờ.
Y Nguyên không phải là kẻ duy nhất cho người theo dõi Thủy Hà công chúa. Lão cũng cho người kề kề bên cạnh nàng. Vì thế lão đã biết một tin tức thú vị. Rằng Thủy Hà đã mang thai đứa con với Y Nguyên. Đứa bé đó là tiểu ma vương, là quỷ vương đời tiếp theo, cũng là đứa bé mang cả hai thần khí và quỷ khí. Đúng là ông trời cũng đang giúp lão cứu em gái của mình.
Nguyên Sâm đã có chủ ý bắt cóc đứa bé. Nhưng vì đứa bé còn quá nhỏ, nó không thể chứa nổi linh khí mạnh mẽ của Hắc Nương, dù con bé có được lão cứu ra khỏi vô định cũng vô ích. Lão cần tiểu ma vương lớn lên, cần đứa bé đó trở thành chủ nhân của thanh quỷ kiếm mới có thể ếm linh hồn của Hắc Nương vào cơ thể ấy.
Có điều, Nguyên Sâm không thể tự mình nuôi đứa bé được. Biết bao nhiêu con mắt đang nhòm ngó Y Nguyên, nhòm ngó cái ghế quỷ vương kia. Lão đâu thể nào lừa gạt rằng đứa bé chỉ là con nuôi của lão. Ai mà chịu tin cái chuyện động trời đó, người ta biết lão luôn độc ác và không thích trẻ con. Huống hồ, dù lão có giấu đứa bé như thế nào, một khi danh tính của nó bị lộ ra ngoài, Thủy Hà nhất định tìm đến, Thủy vương cũng sẽ xuất chinh đánh trận giành lại đứa cháu ngoại của mình.
Việc giữ khư khư tiểu ma vương rất phiền phức. Vì thế lão mới nảy ra ý định đưa tiểu ma vương đến thế kỷ này. Lão còn đặt một phong ấn bên trong linh hồn của đứa bé, sau này chỉ cần lão triệu hồi đứa bé, lão sẽ có được nó. Đến lúc đó lão sẽ tìm cách mở cõi vô định một cách âm thầm và thu thập toàn bộ linh khí của Hắc Nương vào cơ thể của đứa bé.
Điều mà Nguyên Sâm không ngờ chính là đứa bé đã chết, xác của nó đã thối rửa dưới lồng đất trước khi lão kịp tìm đến nó. Khi ấy lão như phát điên. Bao nhiêu kế hoạch của lão tự nhiên tan biến chỉ vì lão không ngờ cơ thể mang cả hai huyết mạch thần và quỷ dễ dàng chết đến thế.
Nguyên Sâm đã tự trách mình thế nào khi không chịu nghĩ đến chuyện Thủy Hà có thể phong ấn linh lực của tiểu ma vương, muốn con bé sống một cuộc sống bình thường của một con người phàm trần. Khi cướp đứa bé khỏi bàn thân thủy quái, lão chưa kịp phát hiện ra phong ấn mà Thủy Hà đặt trên người nó. Lão đã vội vàng dùng gương đồng ma thuật đưa nó đến thế giới này.
Nguyên Sâm những tưởng mọi hy vọng của mình đã bị dập tắt, thì có một chuyện đã thắp lên ngọn lửa đang le lói. Đó là kiếm khí của quỷ kiếm đang ở đâu đó trên trần gian. Lão rất nhanh đã phát hiện ra nó đang ở trong một ngôi trường.
Nguyên Sâm âm thầm điều tra ngôi trường một chút lại phát hiên thêm nhiều thông tin khiến lão mừng húm. Thì ra đây là quỷ môn quan và được canh chừng nghiêm ngặt bởi Ngư Lâm – một vị thần tiên đang giả dạng thành một lão già lù khù.
Quỷ kiếm bằng lý do nào đấy đã thoát ra khỏi phong ấn của thần giữ của Huyết Yêu. Lão đoán nó liên quan đến huyết mạch của Y Nguyên. Bởi vì quỷ kiếm sẽ không tự tiện rời đi nếu như nó không cảm nhận được quỷ khí của tiểu ma vương.
Rồi Nguyên Sâm nghĩ đến Hoàng Anh, tình nhân trong lời đồn của Y Nguyên. Rất có thể ả đã mang thai với Y Nguyên, một đứa trẻ khác cũng mang huyết mạch của Y Nguyên vẫn tồn tại trên đời này. Vậy thì lão sẽ bắt đầu kế hoạch ngay, kế hoạch mở cõi vô đinh và thả yêu ma quỷ quái ra ngoài dạo chơi, muốn tẩm máu nhân gian, muốn Thiên tử phải hối hận vì sai lầm ngày xưa của mình.
Nguyên Sâm một lần nữa tiến lên một bước trước mặt Trúc Chi, hy vọng khuôn mặt trẻ trung của lão có thể khơi gợi ký ức của Hắc Nương, có thể nhắc nhở nó rằng lão chính là người thân của nó.
Hắc Nương túm lấy cổ áo của Nguyên Sâm và tru lên:
“Huynh bỏ rơi muội. Là huynh bỏ rơi muội.”
Nguyên Sâm không phản kháng. Lão chỉ thương tâm nói:
“Là ta có lỗi với muội, Nguyên Nương. Đáng lý ta không nên bỏ muội ở nhà một mình. Ta tưởng rằng kết giới của ta mạnh.”
Hắc Nương buông Nguyên Sâm ra, trong đôi mắt hiện rõ chút kháng cự đầy yếu ớt. Trúc Chi đưa mắt cầu cứu sang Huyết Yêu. Một phần linh hồn của cô đang cố đẩy linh hồn Hắc Nương ra khỏi người mình. Đột nhiên tay trái của cô tự bóp lấy cổ mình và nâng cả cơ thể lên cao.
Trúc Chi tự mình nói chuyện với chính mình, giọng đầy độc ác:
“Đợi cho đến khi ta hấp thụ hết linh lực của ngươi, ngươi sẽ chết. Tốt nhất ngươi đừng cố sức quá.”
Trúc Chi dùng tay phải cố chạm vào tay trái của mình, nhưng ngay cả tay phải cũng bị thứ gì đó khóa chặt, không thể cứ động được. Cho đến khi cô tự ném mình rơi xuống đất, cô mới hớp lấy không khí mà thở, cũng chẳng quan tâm đến va chạm vừa rồi khiến mình bị thương.
Huyết Yêu nhìn vào đôi mắt mơ màng của Trúc Chi, thầm than không ổn. Nguyên Sâm thành công dùng cơ thể của cô cho linh hồn Hắc Nương thì linh hồn Trúc Chi có thể biến mất mãi mãi. Chỉ còn một cách thôi. Hắn hét lên cho Thủy Hà nghe thấy:
“Công chúa… Đưa cho thần đóa huyết linh.”
Y Nguyên và Thủy Hà đang bận đánh nhau với đám yêu ma quỷ quái, không thể rời ra. Nếu một trong hai rời đi, người còn lại có khả năng bị thương rất nặng. Dù nghe được tiếng Huyết Yêu, nhưng Thủy Hà không cách nào bỏ đi được.
Huyết Yêu trông thấy thế liền dùng thần lực hút lấy kết giới (nơi chứa đóa huyết linh mà hắn đã dặn Thủy Hà bỏ vào đó) về phía mình. Hắn dùng thần lực phá bỏ kết giới và lấy đóa huyết linh ra ngoài. Hắn cần Trúc Chi nuốt lấy đóa huyết linh này, có như vậy tính mạng của cô mới đảm bảo an toàn.
Huyết Yêu ném đóa huyết linh cho Trúc Chi và nói:
“Nguyệt Nương, giúp cô ấy nuốt nó vào.”
Trúc Chi bắt được đóa huyết linh. Một lần nữa cô bị khống chế, không cách nào đưa tay lên đến miệng chứ đừng nói nuốt lấy nó. Bởi vì tay trái của cô đang nắm chặt tay phải, không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của chính mình. Tay trái của cô đã dùng móng tay cào rách một đường dài trên tay phải khiến cô vì đau đớn mà buông đóa huyết linh xuống đất. Cô nghe trong đầu mình có giọng cười the thé vang lên, rõ ràng đang tực đắc vì làm rơi đóa huyết linh.
Trúc Chi dúng tay phải rút lấy cây trâm cài tóc và rạch một đường trên cánh tay trái, khiến nó không thể đưa lên hạ xuống mới yên tâm. Nhờ vậy cô mới nuốt lấy đóa huyết linh thành công. Cô tự mình bay lên không trung, cách xa Huyết Yêu và Nguyên Sâm tám thước. Trâm cài tóc đã biến thành quỷ kiếm từ bao giờ, cô khàn giọng nói:
“Từ khi nào mà một linh hồn không hoàn thiện lại có thể chiếm lấy thể xác của tiểu ma vương vậy?”