Phải biết rằng Hàn Nghệ trước kia có tiếng mềm yếu, chẳng biết gánh vác cái gì, đôi vai hoàn toàn vô dụng. Hàn Đại Sơn dù nghèo nghèo khổ thế nào, cũng vẫn vực được dậy cái nhà này, một tay nuôi lớn Hàn Nghệ, là một nam nhân vô cùng có trách nhiệm. Mặc dù chỉ là một người nông dân, nhưng tuyệt đối có thể gọi là đỉnh thiên lập địa.
Về điểm này thì ngay cả Hàn Nghệ hiện tại cũng phi thường khâm phục Hàn Đại Sơn, hắn tự nghĩ mình làm không được, cho nên suy bụng ta ra bụng người, nếu như hắn là nữ nhân thì hắn thà chọn con trâu già Hàn Đại Sơn kia, còn hơn chọn ngọn cỏ non Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ trước kia căn bản không thể mang cảm giác an toàn đến cho bất kỳ ai.
Với một cao thủ tình trường như Hàn Nghệ, sao có thể không nhìn rõ tâm lí đó của Tiêu Vân. Nói khó nghe một chút, thì chính là cam chịu. Tiêu Vân chẳng nói một lời, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, một lúc lâu sau, nàng mới cầm lấy tay nải bước ra ngoài. Đây mới là lựa chọn sáng suốt nha! Hàn Nghệ cũng không ra tiễn, chỉ chân tâm thật ý nói một câu: “Bảo trọng!” Đợi cho tới khi Tiêu Vân đi rồi, hắn mới xoay người trở vào phòng trong.
Bình luận