Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 160: "Đạo" hành thiện



Dịch: mafia777

***

Kỳ thực môn khách từ cũng như nghĩa, đều là khuân vác, nô bộc, nhưng Trịnh Thiện Hành hoàn toàn không giống Tần Vũ, thậm chí Dương Triển Phi cũng vậy, ánh mắt đều có chứa một loại khinh thường khi nhìn người.

Ngược lại, biểu hiện nhún nhường, vô cùng hiền hòa, rất giống Vương Huyền Đạo. Thậm chí còn giản dị hơn cả Vương Huyền Đạo, dẫu sao thì Vương Huyền Đạo cũng là một trạch nam, trời sinh bản tính vốn tương đối lãnh đạm, mà Trịnh Thiện Hành khá cởi mở, lại không có phách lối.

Cũng không phải là nói bọn họ thật sự giống với những bách tính bình thường khác. Mới vừa nãy Vương Huyền Đạo răn dạy Chân Nương một câu, với cảm giác của con người chính là chân thật đáng tin. Ta kêu ngươi rời khỏi Trường An, ngươi nhất định phải rời khỏi Trường An, có thể nói đây là không có đường sống.

Hàn gia? Lẽ nào họ Hàn cũng có đại gia tộc? Trong lòng Hàn Nghệ cứ lẩm bẩm một câu, lại thấy Trịnh Thiện Hành chưa hề tỏ ra ta đây, rất có cảm tình, chắp tay nói: “Không sao, không sao, Trịnh công tử không cần xin lỗi.”

Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: “Vừa rồi Hàn tiểu ca đối với việc Trịnh huynh ở đây hành thiện, dường như rất có phê bình kín đáo nha.”

“Vậy sao?”

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hay cho Vương Huyền Đạo ngươi, nhìn cái là thấy âm hiểm, thật sự không ngờ còn âm hiểm đến như vậy, Hàn Nghệ vẻ mặt lúng túng nói: “Trịnh công tử đừng nghĩ là thật, Vương công tử y đùa đấy.”

Trịnh Thiện Hành nghiêm túc nói: “Ta với Vương huyền Đạo quen biết lâu như vậy, còn không biết y sao, con người cứng nhắc này, rất ít nói giỡn.”

Vương Huyền Đạo nhếch miệng cười, lời kịch này chính là, vẫn là bạn hữu ngươi hiểu ta.

Trịnh Thiện Hành lại nhìn Hàn Nghệ nói: “Hàn tiểu ca, nếu ngươi có cách nhìn gì, cứ việc nói, tốt hay xấu, ta đều khiêm tốn tiếp nhận.”

Vương huyền đạo lại bất thình lình lên tiếng: “Trịnh huynh thật sự đã chậm một bước rồi, mới nãy ta nghe được một phen cao kiến của Hàn tiểu ca về vẽ tranh, thực sự là được lợi ích cũng không nhỏ nha;”

Hàn Nghệ hận không thể đem tên Vương Huyền Đạo kia ra mà há mồm cắn xé. Tên khốn kiếp ngươi, có bán đứng kẻ khác cũng đừng bán rốt ráo như vậy chứ hả!

“Phải không?”

Trịnh Thiện Hành có chút kì vọng nói: “Nếu Huyền Đạo đã nói như vậy, vậy ta càng phải nghe cao kiến từ Hàn tiểu ca huynh.” Nói xong, không ngờ y chắp tay lại nói: “Mong Hàn tiểu ca vui lòng chỉ giáo.”

Hàn Nghệ thật sự đã đâm lao thì phải theo lao, mọi người đều như vậy rồi, hơn nữa còn là Trường an Thất Tử. Nếu hắn lại không nói, vậy cũng không tránh khỏi không biết tốt xấu rồi, trời mới biết tên Trịnh Thiện Hành này sẽ thay đổi sắc mặt, khiến hắn thô kệch cút khỏi Trường An hay không. Hắn hiện tại không có bất kì thực lực đối đầu với những người này, ngượng ngùng nói: “Không dám, không dám, cao kiến thật sự chưa dám nói đến, chỉ là có một chút kinh nghiệm muốn chia sẻ. Nói ngược lại cũng không sao, chỉ là…chỉ là nếu có chỗ nào không đúng, xin Trịnh công tử đừng chê trách.”

Trịnh Thiện Hành cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt không phải loại so đo từng tí. Bất luận là điều gì. Ngươi cứ nói đừng ngại không cần kiêng nể”

Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyền Đạo, tựa như nói.Tốt lắm, ngươi được như ý rồi.

Vương Huyền Đạo mắt nhìn phía trước. Ngại quá, không nhìn thấy.

Đây nào phải là quý tộc gì, rõ ràng chỉ là một tên vô lại. Hàn Nghệ thoáng tổ chức lại ngôn ngữ, tuy rằng Trịnh thiện Hành nói vô chỗ tối kỵ, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, quỷ mới biết thâm tâm y đang ngĩ cái gì. Hàn Nghệ biết quá nhiều người, bên ngoài một bộ mặt, trong bụng lại một bộ mặt khác. Nhất định nói phải cẩn thận, hắn nói: “Nhị vị có thể còn không biết, ta vốn chỉ là một người nông dân ở Dương Châu. Đời đời đều làm ruộng mà sống, trận lũ năm trước phá nát ruộng nương nhà ta, lúc ấy nhà ta thiếu không ít tiền, đối mặt với thiên tai nhân họa, ta thật sự không còn một chút hi vọng, không biết nên làm gì, thậm chí ngay cả miếng cơm cũng không có ăn, vô cùng hi vọng có người đến giúp ta, cho ta một miếng ăn. Trịnh công tử ngươi tuy rằng mang lòng lương thiện nhưng lại không đến cứu ta.”

Trịnh Thiện Hành nghe được mơ mơ màng màng đấy, không biết ý của Hàn Nghệ là gì, nói: “Ta ở Trường an. Ngươi ở Dương Châu, cho dù ta muốn cứu, cũng ngoài tầm tay với.”

“Mấu chốt là ở đây.”

Hàn Nghệ nói: “Cho dù Trịnh công tử ngươi bản lĩnh có lớn hơn đi nữa. Sức lực một mình ngươi vẫn là cực kỳ hữu hạn. Ngươi có thể giúp đỡ song chỉ là một phía. Nhưng thiên hạ trăm họ chịu biết bao khổ cực lại không dừng lại một chút như vậy. Đương nhiên, ta không phải nói Trịnh công tử ngươi làm không đúng, ta chỉ muốn nói, làm việc thiện chi đạo, làm việc thiện chi đạo. Đạo mới là mấu chốt nhất.”

Trịnh Thiện Hành vẫn không rõ, xấu hổ cười nói: “Xin thứ lỗi cho ta ngu muội, không biết lời này của Hàn tiểu ca rốt cuộc là gì?”

Nét mặt Vương Huyền Đạo thì đầy hoang mang.

Hàn Nghệ giải thích: “Đạo, tức là đạo lý. Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo, đều vì đạo, tạm thời chưa thể nói đúng sai, nhưng những đạo này đều có điểm giống nhau, đó là đều có thể truyền bá, đạo lý đạo lý, một người biết và cùng nhận thức, đó không phải là đạo lý mà là cách nhìn phiến diện, chỉ có mọi người cùng nhận thức mới có thể gọi là đạo lý.”

Làm việc thiện cũng là như thế, làm việc thiện có thể truyền bá, việc thiện của một người chẳng qua là thuộc về hành vi cá nhân, không đủ sức thỏa mãn cả thiên hạ, người trong thiên hạ đều làm việc thiện mới là hành thiện vì đạo. Nói trở lại, khi đó chỉ cần mỗi một người Dương Châu đều cho ta một muỗng cơm, ta đã có thể vượt qua cửa ải khó khăn đó, bọn họ thiếu gì một muỗng cơm chứ, ta thấy cũng không chắc nhưng ta không có phần cơm này, ta sẽ chết, chẳng qua bọn họ đều không có tấm lòng hành thiện. Ta còn sống sót chẳng qua là may mắn, nhưng đối với nhân lọai mà nói, là một loại may mắn cực kỳ bi thảm, nếu như có thể mang loại may mắn này biến thành thái độ bình thường, đó chính là cử chỉ hành thiện.

Nghe đến đó, Trịnh Thiện Hành coi như là nghe ra một ít manh mối, nói: “Ý của Hàn tiểu ca là khuyên người làm việc thiện lớn hơn việc chính mình tự làm việc thiện?”

Hàn Nghệ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, nếu như ngươi không làm việc thiện, ngươi dựa vào cái gì khuyên người khác làm việc thiện, khuyên người trong thiên hạ làm việc thiện, ta và ngươi không phải đều ở trong đó sao?”

Vương huyền Đạo thở dài: “Nói thì dễ nhưng làm thì vô cùng khó khăn, từ xưa đến nay, bất kể là Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo, trong đó giáo lý đều có khuyên người làm việc thiện nhưng hiện thực vẫn không có bất kì thay đổi nào hoặc là nói thay đổi cũng không nhiều.” Hàn Nghệ nói: “Đây chẳng qua là nội dung của những giáo lý này bao hàm quá nhiều, hơn nữa khá hư vô. Người theo Phật giáo thường nói với người khác, Phật tổ sẽ phù hộ ngươi, nhưng Phật tổ sẽ thực sự phù hộ ngươi sao? Rốt cuộc người giúp đỡ ngươi vẫn là người, làm việc thiện là một loại tinh thần, một loại tinh thần rất thực tế, không phải loại mờ ảo hư vô, cả ngày đều ở một nơi nào đó nói những lời sáo rỗng. Nếu một người cũng cứu không được, còn phải giao phó cho hành động.”

Trịnh Thiện Hành cười hỏi: “Nếu Hàn tiểu ca đã nói như vậy, chắc chắn có cách tốt hơn khuyên người khác làm việc thiện.”

Hàn Nghệ đột nhiên dùng ngón tay chỉ về hướng bên kia của Vương Uẩn Đồ. “Biện pháp là ở đó.”

Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ mê man.

Hàn Nghệ nói: “Ta từng xem qua một bức họa, bức họa miêu tả cảnh tượng đói khổ của bách tính, hai gười gầy trơ xương, áo của hai vợ chồng trẻ đã mục nát, châu chấu cướp sạch lương thực trong ruộng, đá phiến được đắp thành những cái hang cô độc, hoang vắng. Chó hoang cắn xé xác chết, người chết, người sống nằm lê lết, chỉ cách nhau bởi đống quàn áo mục nát.

Nhớ lại lúc ta nhìn bức tranh này, trong tay cầm một cái bánh bao lớn, nhưng sau khi xem xong, thì không thể ăn hết nó. Mặc dù, ta biết rõ ta có ăn cái bánh bao này hay không, không có nửa điểm liên quan tới họ. Nhưng ta nghĩ đến vẫn còn người như vậy không có nhà để về. Ở trong mùa đông giá rét chịu đói, cảm giác như lồng ngực ta nghẹn lại.

Ta tin nhân chi sơ tính bản thiện, chẳng qua nhân loại bị bên ngoài làm ảnh hưởng, dần trở nên vô cùng lạnh lùng. Mà hành thiện chi đạo, đầu tiên phải làm tấm gương tốt, tiếp theo nhất định phải nghĩ cách cảnh tỉnh nhiều hơn thiện tâm đang ngủ say trong lòng người. Nhưng mà một số ngữ điệu của thi từ giáo hóa, lại nói qua mức sâu xa, huyền bí, chỉ có rất ít người mới có thể tràn đầy cảm ngộ, nhưng vẽ tranh thì khác, một bức tranh đẹp có thể đủ khiến cho người ta cảm quan trực tiếp, cho dù chưa từng học chữ, Người ta cũng có thể hiểu được. Nhưng mọi người nhìn thấy cảnh dân chúng hóa ra đáng thương như vậy, trước tiên phần thiện tâm ban đầu kia sẽ khiến họ gấp rút đi giúp những người khốn khổ kia, cho dù không đi ngay, nhưng phần thiện tâm đó đã được thức tỉnh. Khi nhìn thấy xung quanh xảy ra những cảnh tượng như thế này, bọn họ có thể sẽ chìa tay giúp đỡ.”

Bất kể là tranh vẽ hay là chữ viết, sách,, chỉ cần là nghệ thuật, giá trị chân chính, không phải ở kỹ xảo mềm mại thể hiện bên ngoài, mà là chúng thực sự có thể đủ để nói cho chúng ta biết những gì. Là chữ đẹp, tranh đẹp đi nữa. Nếu nội dung trống rỗng, chúng cũng không có bất kì giá trị gì. Chim hoàng yến xinh xắn cũng kém xa một con trâu lớn vừa đen vừa xấu. Dùng sự cao quí của đường nét và sắc thái đi ảnh hưởng người khác một cách nghiêm túc mới chính là nghệ thuật.

Từ thời kỳ viễn cổ, loài người chính là dựa vào bích họa để xúc tiến phát triển văn minh, đẩy mạnh giao lưu nhân loại. Nghệ thuật này rất dễ cuốn hút người. Bất luận là âm nhạc, hay là tranh vẽ, hoặc là thi từ. Bởi vì Nghệ thuật có một đặc điểm vô cùng lớn, đó là dễ làm cho người ta rung cảm, có một câu nói cũng giống như vậy, có lẽ ngươi nói ra, người khác không cho là đúng. Nhưng nếu ngươi hát, nói không chừng sẽ làm người khác khóc đi.

Vẽ tranh cũng giống như vậy.

Nhưng từ cổ họa của Trung Quốc mà thấy, dường như luôn chỉ theo đuổi nghệ thuật, đúng vậy. Là kĩ thuật vẽ. Nhưng lại không tìm được giá trị phía sau nghệ thuật, một bức tranh có giá trị chân chính là đủ sức làm cho người hướng thiện, là đủ sức truyền bá tri thức, giống như tổ tiên chúng ta ở trên tảng đá vẽ tranh dạy người bắt cá.

Hàn Nghệ không cho rằng nghệ thuật phân trình tự, làm gì chỉ có cao nhân mới biết thưởng tranh. Thật là rắm chó không kêu. Mỗi người đều có thể từ một bức tranh mà nhìn ra những thứ không giống nhau, bất luận hắn là nghệ thuật gia, hay là nông dân bình thường. Đây chính là giá trị của bức tranh, tranh căn bản không có đẹp và xấu, chỉ có phân theo tà ác hay lương thiện, là hướng tà hay là hướng thiện.

Từng có một cô gái mù cả hai mắt, vẽ ở trên giấy một thái dương, bức tranh cũng không đẹp, đường nét rất sơ sài. Nhưng bức họa lại được nhiều người săn đón, bởi vì qua bức họa này ngươi có thể cảm nhận được sự đợi chờ được thấy ánh sáng của cô gái này, cũng giống như có thể gợi được sự thương cảm của mọi người với các nhân sĩ mù. Khiến người khác cảm động. Hơn nữa nguyện ý đi giúp những người này. Thậm chí có thể lấy bức họa giáo dục trẻ nhỏ, khiến chúng hiểu chúng hạnh phúc cỡ nào, thì càng phải quý trọng hạnh phúc trước mắt, từ nhỏ nên đi giúp những người cần sự giúp đỡ.

Đây là một bức tranh giá trị vô hạn.

Nhưng Trịnh thiện Hành hoàn toàn không hiểu được, bởi vì theo như nguyện vọng của cổ nhân Trung Quốc đối với tranh vẽ, rất chú trọng bút mực và ý cảnh, thế nên xem nhẹ giá trị chân chính của bức tranh, thì thầm: “Dùng sự cao quý của đường nét và sắc thái đi ảnh hưởng người khác một cách nghiêm túc mới chính là nghệ thuật.”

Lặp đi lặp lại mấy lần để nhớ kĩ.

“Hay! Hay! Hay Hàn tiểu ca nói như vậy, như tinh hoa của Phật, làm cho Trịnh mỗ hiểu ra, Trịnh mỗ suốt đời đều hưởng thụ không hết.” Trịnh Thiện hành mặt mày sáng ra, hưng phấn nói.

Cầu donate…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.