Nay nó sẽ về nhà để đi biển đi, đáng nhẽ ra có mình nhà nó với nhà Trung Kiên đi, nhưng may mắn thay lại có thêm cả nhà Quỳnh, đơn giản là vì mẹ Quỳnh với mẹ Trung Kiên dạy cùng trường lại khá thân với nhau nên rủ đi cùng, ồ thế là nó lại có người hợp cạ rồi.
Hà Đan kể cho Quỳnh nghe về câu chuyện thú dị hôm trước, Quỳnh ngồi suy nghĩ suy nghĩ một hồi, im lặng một cách lạ thường xong quay sang nhìn nó mặt nhiêm túc
– Sao mày không thẳng thắn hỏi một câu là anh có thích em thì nói, chứ cứ cái kiểu cả hai thích nhau mà không au nói ra thế à, khó chịu thật
– Tao không thích, không thích ai hết_ Nó lắc lắc đầu
– Thôi im đi, đến lúc người ta có người yêu lại khóc um lên
– Không khóc, hâm à, không thích thì thôi có sao đâu
– Tại sao thích người ta mà không nói ra nhờ?
– Thế mày thích mày có nói ra không?_ Nó quay qua hỏi Quỳnh một câu làm Quỳnh cứng họng không nói được gì luôn
– Xùy xùy đẹp mấy cái vấn đề đấy đi, đậu đại học rồi thích ai cũng được mà
– Hợp lí_ Nó gật đầu, đấy là câu nói quen thuộc của nó và Quỳnh, tự an ủi nhau vào đại học sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ hơn, nhiều trai đẹp hơn, rồi cả nhiều mối quan hệ hơn nữa để lựa chọn, suy cho cùng thì mấy đứa yêu nhau từ hồi cấp 3 lên đại học có lâu dài được đâu, thôi dẹp đi đang đi chơi vui vẻ
Có ai đi biển như nó không, nằm trong phòng xem phim với Quỳnh mãi tới lúc chiều mát mới đi xuống chụp ảnh, mặc cho mẹ nói thế nào cũng không đi. Hai đứa thay nhau cầm điện thoại xem phim cho đỡ mỏi tay, lúc đang xem bằng máy nó thì Duy Dương nhắn tin, mini chat hiện lên nó tiện tay gạt qua một bên rồi xem tiếp, đang tới đoạn hấp dẫn không muốn ai làm phiền cả
– Tại sao tất cả mọi người đều có xu hướng thích người ta mà không nói ra nhỉ? Lúc người ta tỏ tình thì không đồng ý, bực mình quạ, khóc cái gì_ Nó ấm ức khi xem phim, nữ chính được nam chính tỏ tình nhưng không đồng ý, nam chính đi nước ngoài rồi khóc, ủa sao lúc người ta tỏ tình thì không đồng ý
– Thôi, nói mà không biết ngượng à?
Nó bĩu môi tiếp tục xem phim
Lúc sau đi ra ngoài biển, có anh chạy lại xin số điện thoại, nó ngơ ngác vài hồi, xong vẫn cái bài nói tiếng Anh làm Quỳnh cũng ngơ ngác theo, đâu ai ngờ rằng anh kia nói lại tiếng Anh luôn với nó làm nó phì cười, gặp không đúng người rồi. Cảm thấy bản thân bị hớ quá mức, nó cứ ôm mặt đứng cười
– Sao em dễ thương thế nhờ_ Anh kia cũng cười, suy cho cùng thì anh này cũng cao và đẹp trai, sorry anh xin nhầm người rồi
– Xin lỗi em không quen cho số người lạ_ Nó cười rồi nói rất lịch sự
– Đùa chứ anh là bạn học cùng lớp Duy Dương, em không có chút ấn tượng nào à, hôm anh có gặp em rồi mà nhỉ?
Nó ngơ người vài giây, có gặp à, sao dạo này đầu óc nó kém quá, chẳng nhớ gì hết cả
– Dạo này em hay quên quá, em xin lỗi nha. Mà sao anh nhận ra em?
– Có mỗi em quên thôi, qua kia gặp Duy Dương kìa Loading…
Anh kia nói xong làm nó lại càng ngơ ngác hơn, gì chứ có cần đi đâu cũng gặp thế không
– Dạ thôi_ Nó cười
– Tính ra trêu em một chút nhưng có vẻ em không hứng thú nên thôi vậy, buồn quạ
– Lớp anh đi chơi hả?
– Đúng rồi, Duy Dương nhận ra em từ lúc em bước ra đây, thấy nó nhìn về phía này tưởng có em nào làm nó chú ý tới vậy, ai ngờ lại là em
– Có mà ổng đang nhìn gái thì có, nhìn em cái gì, thoii em đi ra chỗ bố mẹ chút nha
Nó cười rồi đi ra chỗ Quỳnh đang đứng đợi
– Tôi muốn haha vào mặt mặt bạn quá_ Quỳnh nhớ lại cái bản mặt của nó lúc bị người ta nhận ra buồn cười không đỡ được, cái tội suốt ngày có một bài dùng đi dùng lại
– Lần sau tao chơi tiếng Trung cho oách
– Ngoài xin chào, bạn khỏe không ra thì bạn có biết nói gì nữa à?_ Quỳnh chớp chớp mắt nhìn nó
– Vậy tao hát nguyên mấy bài tiếng trung cho người ta nghe vậy. Tao biết nói Wǒ ài nǐ, á nói mới nhớ hôm tao lừa ông Duy Dương bằng cái trò mèo của tao, há há thú dị thực sự
– Duy Dương cũng bị mày lừa á?
– Bức tường, mắt, đầu gối, tiếng anh đọc lần lượt là gì
– Wall, eye, knee
Nó ôm miệng cười, biết ngay là Quỳnh vẫn sẽ bị lừa mà, bao nhiêu lần rồi, toàn cái bệnh miệng nhanh hơn não mà
– Hơ hơ_ Sau khi phát hiện ra mình vừa bị gài, ò cuối cùng thì Quỳnh đã hiểu tại sao Duy Dương lại có thể bị nó lừa nữa
– Đã bảo là phải thật tỉnh mỗi khi tao nói chuyện mà không nghe
– Chỉ là mình ngây thơ quá
Nó bĩu môi
– Idol của bạn đang ở bên kia kìa
– Ai ai?
– Hoàng Duy Dương
– Hả? Duy Dương á, sao bạn không đi gặp
– Thôi, à lát chỉ Hà My cho xem
– Ò, đi ở đây luôn á hả?
– Đúng dị_ Nó gật gật đầu
– Mai bạn vẫn sẽ xuống đây à?
– Thích thì lát mình qua luôn, không về mai lại bắt xe xuống mất công lắm
– Ơ điên à, lát tao ngồi một mình à
– Yên tâm đi, tao sẽ cử đệ xuống ngồi với mày oke không?
– Thôi đi, về với tao đi mà_ Quỳnh trưng bộ mặt cún con nhìn nó
– Lại kia mua nước dừa cho mình uống đi rồi mình sẽ về với bạn
Quỳnh nhìn nó vài giây xong kéo nó đi mua nước dừa uống, ai ngờ lại đúng chỗ gần lớp Duy Dương, có lẽ anh thấy nó nhưng chỉ nhìn cười rồi thôi, có lẽ vì nếu biết nó tụi lớp anh sẽ trêu, biết nó không thích nên anh sẽ không làm thế
Mua cho Quỳnh một trái, nó một trái
– Ngon không?_ Quỳnh hỏi
– Đồ free gì chẳng ngon_ Nó cười tít mắt
Quỳnh liếc nó cái rồi thôi
– Nhìn qua bên kia đi, người váy trắng ngồi gần Duy Dương đấy, Hà My đọ_ Nó chỉ cho Quỳnh, tuy nhiên là cố làm như không nhìn về bên đó
– Xinh thế! Mà không thích à, thế lại lại tò mò về gu của idol rồi nha
– Là Trung Kiên đấy, tình địch với bạn đấy, hai lão chắc yêu nhau rồi đấy
– Có khi nào là thật_ Quỳnh ôm miệng cười
Nó đang bắt Quỳnh chụp cho nó tấm ảnh so deep cầm dừa uống, nhìn ra biển lát về sẽ đăng với cái cap thính thính cho thú dị mới được
Giờ sao, sau khi ra chụp cho ba mẹ với em trai vài tấm ảnh thì nó cũng rủ Quỳnh đi lên bờ đi lượn xem có gì hay để mua trong lúc đợi mọi người lên bờ tắm nước ngọt.
Giá như được ở dưới này qua đêm thì thích lắm nhưng ba mẹ còn bao nhiêu thứ việc phải về nhà nên không được ở lại, chẳng có nhẽ lại xin ở lại, có khi phải năn nỉ mẹ xem như nào, rủ cả Trung Kiên nữa, có gì mai về nhà cô An luôn, rồi cho Trung Kiên với Quỳnh về nhà
– Bạn có muốn ở lại đây mai về không?
– Hả? Ai cho ở, mẹ sẽ không cho đâu_ Quỳnh lắc lắc đầu
– Thế mới bảo xin, buổi tối ở đây mới thích chứ
– Xin được không?
– Thử đâu mà biết má, để tao dụ Trung Kiên xem như nào
– Nghe có vẻ thích thế_ Quỳnh có vẻ rất thích thú, đương nhiên nó cũng rất thích nhưng mà chỉ sợ không được
Đi lượn một vòng rồi chở về khách sạn, xuống nhà hàng ăn tối
Nó ngồi kế Trung Kiên để bắt tay vài sự việc dụ dỗ Trung Kiên ở lại
– Thì anh ở lại mà, mai xuống cô An chơi với cô mấy hôm rồi về, Duy Dương cũng đang ở đây đúng không?
– Em biết đâu, xin mẹ em cho em ở lại đi, đường nào mai cũng mất công xuống đây
– Sao mình phải xin cho bạn?
– Thôi mà, năn nỉ á_ Nó trưng bộ mặt cún con nhìn Trung Kiên
Anh lấy nguyên cái tay che mất cái mặt nó lại
– Tự đi mà xin
Nó liếc Trung Kiên, quá đáng thật
– Trung Kiên con quyết định ở lại đúng không?_ Bố Trung kiên tự nhiên như nhớ ra quay qua hỏi, đương nhiên tất cả mọi người ở bàn ăn đều nghe thấy chứ
– Trung Kiên ở lại à? _ Bố nó thắc mắc
Chưa kịp để ai nói gì nó đã bắt đầu công trình năn nỉ bố, bố cho mẹ sẽ đồng ý
– Vâng ạ, anh ấy ở lại rồi mai vào cô An luôn, hay cho con ở lại nha, về lại mất công mai xuống cô An, nếu ở lại thì mai con với anh đều qua nhà cô An luôn, con chưa đi biển buổi tối bao giờ
– Bây giờ không phải tối à_ Mẹ lên tiếng, lần nào mẹ cũng làm đứt mạch cảm xúc hết á
– Thôi mà, cho con ở lại đây một hôm đi, mai con qua cô An rồi đi học nữa, về đi xe lại nhiều mệt lắm
Mẹ bỗng im lặng
– Thôi cho nó ở lại với anh, trông chừng xem anh có đi chơi đâu không nha Đan, hay lại có bạn gái dưới này hay sao mà xin mẹ ở lại_ Mẹ Trung Kiên lên tiếng
Nó vui vẻ đồng ý, mẹ không nói gì tức là đồng ý, còn Quỳnh, nó quay qua nhìn mẹ Quỳnh bằng bằng khuôn mặt dễ thương hết nấc
– Cô Yến_ Nó chớp chớp mắt
– Cô biết nói gì rồi, nhưng hai đứa xuống nhà cô An thì Quỳnh ở đâu? Xong lại mình nó về, cái con ngây này lại không biết đường về à
– Đang hè mà cô, nhà cô An chú lại đi công tác có mình cô An ở nhà thôi, cháu sẽ dẫn Quỳnh đi chơi để xả stress trước khi vào năm học, xong rồi hôm sau Quỳnh về với Trung Kiên ạ
Quỳnh chỉ im lặng chờ bố mẹ đồng ý, bố Quỳnh rất hiền, mẹ đồng ý là bố sẽ đồng ý thôi
– Thôi, về thôi
– Đi mà cô, đi chơi một hôm thôi, cháu đảm bảo an toàn cho Quỳnh
– Lại làm phiền cô An ra, cô đang mang bầu mà
– Không sao đâu ạ, mình cô ở nhà sẽ rất buồn nên càng nhiều người càng vui mà ạ
– Thì cho nó đi chơi một hôm đi, con gái cưng của mẹ chưa bao giờ xa mẹ hôm nào à_ Mẹ Trung Kiên lên tiếng
Xong mẹ Quỳnh ừ ừ ờ ờ rồi không nói gì nữa, tức là đồng ý đấy, hai đứ nháy mắt nhạ thích thú
– Thế thì tối nay về nhà cô ở, chứ đây sao được_ Bố nó nói
– Vâng ạ
Đi từ đây tới nhà cô An cũng tầm 20 phút là cùng, nếu đi nhanh có khi có 15 phút thôi
Đương nhiên nó có gọi trước cho cô rồi, hình như nó có cầm một cái remote để trong balo, có thể tự mở cửa vào nhà đỡ mất công cô ra mở cửa, đúng là thông minh thật, suýt nữa thì nó ném luôn balo ở nhà, chẳng hiểu sao hôm nay lại dùng balo để mang theo quần áo đi biển
Vậy là sau khi thuyết phục các mẹ thì đã được đồng ý cho ba đứa ở lại đây còn bố mẹ với mấy em đi về trước. Nó chỉ thích đi xe đạp lượn quanh quanh, buổi tối ở đây xem ra vẫn thú dị, rất đông người, hình như Duy Dương với Trung Kiên đi hẹn hè rồi, à có thể xem là gặp nhau và ngồi tâm sự trên bờ biển, còn nó với Quỳnh đi lượn, hai người kia đang hẹn hè ai lại đi phá đám bao giờ.
Khi hai tâm hồn ăn uống gặp nhau gặp đúng nơi bán đồ ăn vặt lí tưởng, thế là hai đứa nháy mắt nhìn nhau, quyết định vài ăn, có cả tobokki nữa, lâu lắm không được ăn rồi.