Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 42: Khịa Nhau



“Nó đã ăn rồi, Lệ Lệ chăm sóc Văn Hồng rất tốt, lúc nào nó đói thì tôi lại nấu cơm cho nó sau.” Mẹ Hàn đưa quần áo và giày mới ra, oán giận mà nói: “Các bà nhìn xem, Lệ Lệ cũng thật là, còn mua riêng quần áo và giày mới cho tôi, khi nào tôi cần dùng đồ đắt tiền như vậy chứ ? Cái này vừa nhìn qua là biết rất đắt tiền, người nông dân như chúng ta đâu có dịp nào cần mặc đồ mới chứ?”

Nhóm người vừa nhìn thấy đã vô cùng hâm mộ, không nghĩ tới vợ của Văn Hồng còn mua sắm cho Bà Hàn – một bà mẹ chồng ở nông thôn quần áo và giày mới ?!

“Trời ơi, chất liệu này vừa nhìn là biết chất liệu tốt .” Bác gái Trần là người thứ nhất khen ngợi.

“Đúng vậy, nhìn kiểu dáng này xem, ở nông thôn chúng ta không thể có được, đây là đồ người thành phố mới mặc đúng không ?” Lần trước, cô mua cho mẹ Hàn túi đường đỏ cũng được các bác các bà nói đến.

“Còn có đôi giày này, lần trước tôi đi khu mua sắm thì có thấy đôi giày này, một đôi giày thôi mà phải mất đến hai đồng tiền đó!”

“Hai đồng tiền một đôi giày? Phải bàn chân quý giá như thế nào mới có thể đi được đôi giày đắt như thế chứ ?”

Cả nhóm người, bà một lời tôi một chữ khen ngợi khiến mẹ Hàn vui vẻ quá mức, đồng thời hốc mắt bà còn có chút đỏ lên, còn xúc động muốn khóc.

“Ôi trời, chị Quế Hoa, sao chị lại khóc vậy?” Bác gái Trần nhanh chóng hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là tôi suy nghĩ một chút, đời này của tôi trừ ngày đám cưới của mình mới được mặc một bộ quần áo mới, trôi qua nhiều năm như vậy, cho đến tận bây giờ thì bộ quần áo mới đầu tiên này vẫn là Lệ Lệ mua cho tôi, đứa nhỏ Lệ Lệ này, sao nó lại hiếu thuận như vậy chứ? Khi nào thì bà già này mới cần mặc bộ quần áo mới và giày mới này chứ, một đôi giày này cần dùng đến hai đồng tiền, từ khi nào mà đôi chân thối này của tôi lại quý giá như vậy? Còn có bộ quần áo này, khẳng định cũng rất đắt, giờ cộng lại cả trước kia và hiện tại không biết đã dùng đến bao nhiêu tiền trên người của tôi rồi.” Mẹ Hàn lâu nước mắt ở khóe mắt.

Trong nhóm mấy bác gái khác cũng cảm khái vô cùng, các bà cũng không phải cũng là như vậy sao? Đám cưới này đó có thể mặc một bộ đồ mới đều coi như là tốt, cũng có người cả đời cũng chưa mặc qua một bộ quần áo mới nào đâu.

“Giờ này muốn nói về người có phúc ấy hả, vẫn là Quế Hoa có phúc nhất!”

“Đúng vậy, vợ của Văn Hồng này cưới khéo quá, đối với bà mẹ chồng là bà cũng chịu bỏ tiền được, không có cưới sai!”

“Vợ của Văn Hồng có bề ngoài xinh đẹp, vừa có văn hóa lại có công tác, đặc biệt còn rất hiếu thuận, phúc khí của chị Quế Hoa còn có về sau đó!”

Mọi người đều thực hâm mộ, Nhưng mà cũng có người không hợp với mẹ Hàn, lúc này liền nói: “Cái này chắc không phải là Văn Hồng mua về cho bà rồi lừa bà nên nói là vợ cậu ta mua cho bà, để cho vợ cậu ta mặt mũi?”

Mẹ Hàn cũng không tức giận, còn đi theo gật đầu nói: “ Bà nói không sai, lần trước Lệ Lệ mang trở về khối thịt mỡ lớn kia cũng là Văn Hồng mua cho bảo nó lấy về cho tôi.”

Lão thái thái ghen ghét này bị nghẹn trong tức khắc.

Lần trước nhà bà Hàn chiên mỡ heo, mùi hương kia bay qua hơn phân nửa thôn, bởi vì miếng thịt mỡ lớn này, lúc sau mỗi một bữa cơm xào rau thì bà đều bỏ mỡ heo, thật sự là quá xa xỉ!

Nhưng khi đó Hàn Văn Hồng ở bên ngoài lái xe thì làm gì có lúc nào rảnh để mua thịt heo mang về chứ?

“Vậy khi nào vợ thằng Văn Hồng đón bà vào thành hưởng phúc nhỉ?” bà lão Này tức khắc nhớ tới cái này.

Bà Hàn xưa vẫy tay nói : “Hưởng phúc cái gì chứ? Lúc nào Lệ Lệ cần dùng đến sự giúp đỡ của tôi, tôi liền đi vào hỗ trợ cho, rốt cuộc nó muốn đi làm, tôi là người làm mẹ chồng có thể giúp cho nó bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu thôi.”

“Vậy là không vào thành?” Lúc này lão thái thái giống như thắng một ván, hừ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.