Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu rõ được suy nghĩ của nhau, Triệu Đông Lâm từng kết hôn và còn có hai cậu con trai do vợ trước để lại, cho dù con gái nhà họ Đổng không có khả năng sinh con thì cũng chẳng sao.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Đổng Hạo Điền, nhìn hai người họ cũng khá hợp nhau.
“Người mà Đông Lâm nói là ai?”
Triệu Cúc Hoa tò mò nhìn về phía Đổng Hạo Điền.
“Là con gái nhà họ Đổng, Giai Tuệ.”
Triệu Cúc Hoa và chồng đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn biểu cảm của Triệu Đông Lâm có vẻ như cậu ta không hề nói đùa. Sau khi xác nhận chính xác người đó là Đổng Giai Tuệ, Triệu Cúc Hoa cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng cho cô ấy.
Ngày mà Đổng Giai Tuệ bị gia đình nhà họ Lư đuổi về, Triệu Cúc Hoa không có mặt ở đó để đòi công bằng cho cô ấy, tội nghiệp Đổng Giai Tuệ còn trẻ mà đã phải gả cho gia đình nhà chồng đối xử với cô chẳng ra gì.
“Thế thì tốt quá, Đông Lâm có cuộc sống ổn định, nếu hai người ở cùng nhau, cuộc sống nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Triệu Đông Lâm là bí thư chi bộ của thôn, có năng lực, tính cách tốt, ngày trước còn được nhận trợ cấp hàng tháng hơn bảy mươi tệ trong quân ngũ, điều kiện gia cảnh nhà họ Triệu có thể nói xếp hàng đầu trong thôn.
“Chuyện này cứ để tôi lo, ăn cơm xong tôi sẽ đi tìm thím Quế Hương, thím ấy cũng đang phải đau đầu tìm chồng cho Giai Tuệ.”
Giai Tuệ cũng là cô gái rất đáng thương, bị nhà họ Lư đuổi về không thương tiếc, từ đó suốt ngày phải nhận lời chỉ trích xoi mói của người khác. Hơn nữa, những người giới thiệu cho cô thì cũng toàn những người chẳng ra gì, thím Quế Hương cũng không hài lòng về họ, nếu không tìm được người thích hợp thì thà để Giai Tuệ ở nhà suốt đời như vậy còn hơn để cô chịu uất ức trong nhà người khác.
Triệu Đông Lâm nâng ly rượu, cười và nói với Triệu Cúc Hoa: “Chuyện này phải cảm ơn chị dâu nhiều rồi.”
Triệu Đông Lâm dùng xong bữa thì đi về, Triệu Cúc Hoa dọn dẹp xong đống xoong nồi, cô ngồi lau tay, cởi tạp dề và nói với chồng Đổng Hạo Điền: “Em sẽ đến nhà của thím Quế Hương nói chuyện xem sao, anh ở nhà để ý Mạch Tử nhé.”
Đổng Hạo Điền quay lại nhìn cậu con trai nhỏ Mạch Tử đang ngủ trưa trên giường, rồi gật đầu: “Được rồi, em đi đi, nhớ nói tốt về Đông Lâm nhiều vào nhé.”
“Còn cần anh phải nói? Nói không phải khoe chứ, với điều kiện của Đông Lâm nhà mình, chẳng cần nói đến chuyện đã ly hôn, ngay cả con gái cưng của Hoàng Hoa Đại cũng khó mà với tới, nếu Giai Tuệ bỏ qua cơ duyên này, từ nay về sau sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai nữa.”
Lần đầu tiên được làm mai mối, Triệu Cúc Hoa vô cùng hào hứng. Cô nghĩ rằng mối nhân duyên này có thể thành thì tốt quá, cô vừa có thể nhận được một món quà mai mối, mà sự nghiệp mai mối của cô sẽ được bắt đầu.
Không lâu sau khi nhà họ Đổng ăn xong bữa trưa, con trai trong nhà đã chợp mắt nghỉ trưa, chỉ còn mấy cô con dâu dọn dẹp bếp núc. Trần Quế Hương không cần làm mấy việc này nhưng cũng không có thói quen ngủ trưa, bà ngồi trong nhà khâu đế giày.
“Thím, đang làm gì thế?”
“Ồ, Cúc Hoa à, đến đây có việc gì thế? Vào đây, mau vào đây ngồi uống cốc trà thảo mộc nào.”
Triệu Cúc Hoa mỉm cười nghe lời ngồi xuống, nóng lòng hỏi: “Thím à, cháu có chuyện muốn hỏi thím, cô Giai Tuệ đã kể với thím về đằng ấy chưa?”
Trần Quế Hương vừa nghe dứt lời là biết Triệu Cúc Hoa đến đây vì chuyện gì, bà dừng lại, nâng đế giày đang khâu được một nửa lên và hỏi: “Sao thế, cháu đang muốn giới thiệu ai cho Giai Tuệ à?”
Triệu Cúc Hoa mặt đầy kiêu hãnh gật đầu: “Ừm…cháu á, thì bên cháu đây cũng có một chàng trai khá tốt, đảm bảo thím nhìn cái là ưng luôn.”
“Thật vậy sao? Cháu nói rõ hơn xem nào.”
Triệu Cúc Hoa nhanh chóng nói cụ thể về hoàn cảnh hiện tại của Triệu Đông Lâm.