[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê

Chương 47: Trần Quế Hương Rất Hài Lòng (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu không phải là đối tượng tốt thì Trần Quế Hương đã từ chối từ lâu.

Đổng Giai Tuệ không còn cách nào khác đành phải kể cho Trần Quế Hương chuyện trước đây. Trần Quế Hương nghe xong, ban đầu bà ta chỉ thấy ba phần đáng tin cậy, giờ đã nắm chắc bảy phần.

“Con gái ngây thơ của ta, người ta quen biết con mà còn nhiệt tình giúp đỡ con như vậy thì chắc chắn để ý con rồi. Chị dâu của con, Cúc Hoa, còn mất công đến tận nhà chúng ta để làm mai mối cho con, dù không phải là ý của cậu ta thì chắc chắn cậu ta cũng bằng lòng. Nếu không thì sao Cúc Hoa chắc chắn rằng chỉ cần gia đình chúng ta đồng ý thì sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể. “

Sau khi nghe Trần Quế Hương phân tích, Đổng Giai Tuệ cũng cảm thấy có lý, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái khi hẹn hò qua lại với người quen, và dường như cô khó chấp nhận điều này.

Trong cái thời đại này, chỉ cần gặp mặt xong mà không có ý kiến gì về đối phương thì cuộc hôn nhân của họ sẽ coi như được định sẵn. Bản chất bên trong của Giai Tuệ là con người hiện đại, cô thích tình cảm đến một cách tự nhiên hơn, thế nhưng bản thân cô cũng biết rõ được thân phận hiện tại của mình, đương nhiên khó tránh khỏi một số việc bị sắp đặt.

Một cô gái đã ly hôn sống trong một ngôi làng khép kín và lạc hậu của những năm 1970, thì việc tái hôn chính là lối thoát duy nhất của cô. Trần Quế Hương có nói nếu Giai Tuệ không tìm được người phù hợp thì suốt đời ở nhà như này cũng chẳng sao, thế nhưng Giai Tuệ biết dù mẹ có nói như thế nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm chồng cho cô.

Không phải Triệu Đông Lâm thì cũng là Vương Đông Lâm, Lý Đông Lâm hay Đông Lâm gì gì đó.

Thành thật mà nói, Giai Tuệ có ấn tượng tốt với Triệu Đông Lâm, với thân phận như cô bây giờ, tìm được một người như Triệu Đông Lâm đã là lựa chọn tốt nhất trong hàng loạt lựa chọn. So với những người địa phương trước kia cô ấy từng gặp, thì Triệu Đông Lâm ở một tầm cao khác.

Xét vẻ bề ngoài của Triệu Đông Lâm rất ưa nhìn, ngũ quan đầy đủ, mặt mày sắc sảo, dáng người cao ráo. Không những thế, anh ta còn là viên chức nhà nước được hưởng lương ổn định, thế không phải quá tốt hay sao. Ngay cả ở thế kỷ hai mươi mốt, những người đi thi cấp tỉnh, cấp quốc gia cũng lên tới con số hàng mấy triệu, mấy trăm nghìn người, ai cũng đều muốn tranh giành chiếc thuyền độc mộc.

Ngoài vẻ bề ngoài ưa nhìn và công việc ổn định ra, tính cách của Triệu Đông Lâm cũng được nhiều người kính trọng. Anh lịch sự, lễ phép, nhiệt tình giúp đỡ người khác, cách nói chuyện chuẩn mực của anh ta khiến đối phương vô cùng hài lòng. Trong mắt của Đồng Giai Tuệ, chỉ cần Triệu Đông Lâm không phạm phải bất kỳ nguyên tắc khi làm việc thì chắc chắn trong tương lai sẽ có bước tiến lớn trong công việc, và sẽ không dừng lại ở vị trí bí thư chi bộ của thôn.

Tóm lại, Đổng Giai Tuệ rất hài lòng với Triệu Đông Lâm, chỉ có điều, nhưng cô không có mặt mũi nào đi gặp mặt với anh ta, bởi cô là người ít khi chủ động mở lòng.

Trần Quế Hương thấy con gái mình ôm đầu không nói lời nào, Giai Tuệ không nói Triệu Đông Lâm tốt mà cũng chẳng nói xấu, một người hiểu tính con gái như bà, bà biết chắc trong lòng con gái đã âm thầm đồng ý rồi.

“Vậy để mẹ nói với Cúc Hoa một tiếng để sắp xếp thời gian cho chúng ta gặp mặt Triệu Đông Lâm. Dù có thành công hay không thì cậu ta cũng đã từng giúp con thì nói một lời cảm ơn cũng hợp tình hợp lý mà.”

Trần Quế Hương nói xong, nở một nụ cười rồi đứng dậy, trong lòng bà đặc biệt quan tâm đến buổi xem mắt này.

Trần Quế Hương nhất định phải nắm bắt được cơ hội này cho con gái Đổng Giai Tuệ của mình, Triệu Cúc Hoa cũng nhanh chóng trả lời, buổi xem mắt sẽ được tổ chức vào buổi chiều hai ngày sau, tại nhà của Triệu Cúc Hoa.

“Xem ra vị bí thư Triệu này rất quan tâm đến con.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.