“Đúng thế.” Lý Thanh Thúy gật đầu rồi mới nghĩ nếu có thể về thành phố sẽ tốt hơn, chẳng phải lúc đó cô cũng có thể đến thành phố à?
Lý Thanh Thúy chưa từng đi xa nhà, cảm thấy vô cùng hứng thú với thành phố mà nhóm thanh niên trí thức nhắc đến, cán cân cũng bắt đầu nghiêng về phía mục tiêu mới. Cô cảm thấy trước kia mình đối với Gia Thụ không phải là yêu, chỉ vì trước kia gặp ít người nên cảm giác Gia Thụ tốt, đây là tình cảm sai lầm.
Cô không thể để Gia Thụ hiểu lầm được, cuối cùng tìm cớ về nhà trước, không đi cùng Thẩm Gia Thụ.
Sợ đến lúc đó Thẩm Gia Thụ tiếc nuối, muốn dây dưa với cô.
Thẩm Gia Thụ: “…” Cô ta sao thế, đề phòng ai vậy. Nhớ ngày xưa được ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi, một lần được bình chọn là chồng quốc dân, bây giờ lại bị một cô gái cao lớn thô kệch chê bai.
Cũng may Thẩm Gia Thụ tự mình hiểu lấy, biết tình hình bây giờ của mình, sức hấp dẫn không bằng lúc trước…
Đừng nói Lý Thanh Thúy, anh cũng muốn tìm một người cha vợ tốt.
Không dám nói nhà giàu nhất nhưng chủ nhiệm, xưởng trưởng cũng được.
Khụ khụ… Thẩm Gia Thụ sờ đầu, anh không nhắm vào ai cả, chỉ là so sánh mà thôi.
Nói chuyện so sánh, Thẩm Gia Thụ càng nghĩ càng xa.
Ví dụ như nhóm thanh niên trí thức muốn về thành phố cũng không sao, tình yêu đến không ai ngăn được. Ngộ nhỡ người ta thích anh, về thành phố cũng muốn dẫn anh đi thì sao?
Mặc dù bây giờ hộ khẩu của anh ở nông thôn nhưng có rất nhiều ưu điểm. Đầu óc nhanh nhẹn, đẹp trai, có đạo đức giới hạn cuối cùng, con ở với ai cũng không sao.
Dù sao đến lúc đó anh ở chung với đối phương, nếu cuối cùng người ta vứt bỏ anh thì anh sẽ không dây dưa, chỉ cần cha vợ cho anh một cơ hội là được rồi.
Thẩm Gia Thụ cũng không thấy bản thân không có tương lại.
Ăn được cơm bằng bản lĩnh của mình, sao lại cảm thấy không có tương lai?
Người bình thường có thể ăn được à? Cha anh đã nói khi không có tiền vốn thì phải lợi dụng bất cứ ưu điểm nào của mình để giành lấy cơ hội.
Anh mang theo suy nghĩ to lớn này, khi quay về nhà họ Thẩm, anh còn vui vẻ khẽ hát.
Người nhà họ Thẩm cũng tan làm trở về, Lưu Quế Hoa đang chuẩn bị ăn cơm, mọi người thấy dáng vẻ đắc ý của Thẩm Gia Thụ thì thi nhau nhìn qua.
Có chuyện gì tốt thế?
“Lão Tứ, hôm nay đi đón thanh niên trí thức rồi à?” Thẩm Gia Lương lại gần hỏi: “Sao rồi, những người đến từ thành phố có lợi ích gì không?”
Thẩm Gia Thụ nói: “Không biết những người khác thế nào, nhưng em có.”
Thẩm Gia Lương trợn to mắt: “Nhìn triển vọng của em thì được cái gì, có thể cho em miếng cơm ăn à?”
Trong lòng Thẩm Gia Thụ thầm nhủ anh không hiểu được đâu, chuyện này không nói rõ được, chỉ là anh vẫn chưa hạ quyết tâm thôi.
Không phải không vừa ý cha vợ, anh chỉ cảm thấy có lỗi với con gái nhà người ta, kiểu gì cũng chờ trưởng thành rồi hãy nói. Mười tám tuổi có thể đăng ký kết hôn rồi, trước đó phải ở chung để người ta thật lòng thích anh. Nếu không sau này cô ấy hối hận thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn cô gái trắng noãn như nước, nếu khóc lên chẳng phải không để yên sao?
Tạo nghiệt đấy.
Thẩm Gia Thụ ngồi lên ghế chờ ăn cơm, thở dài.
Lưu Quế Hoa bưng thức ăn nhìn anh như thế thì quát: “Còn không đi thay quần áo? Buổi chiều đi gặt cỏ heo còn ăn mặc như thế à?”