Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 22



Trong nhà sẽ không sắp xếp công việc khi cô về thành phố, qua thời gian dài sẽ có lời vạch trần, vậy đến lúc đó phải làm sao đây?

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, tất cả mọi người đầy bụi đất. Vừa rồi Trần Thanh không lên tiếng bây giờ mới nói: “Tôi nghe thấy trong thôn có giếng nước, chúng ta dùng nước phải đi qua đó. Tôi muốn đi múc nước, mọi người có muốn đi không?”

“Đi, chúng ta nên nấu cơm nước.” Khương Hồng nói.

Đường Niên Niên nhìn tay rồi cắn răng nói: “Đi.”

Giếng nước ở trong thôn không xa nhưng chuyện múc nước này không thoải mái.

Ít nhất Đường Niên Niên chưa từng làm chuyện này.

Trước kia cô giặt quần áo cho người nhà đều dùng nước máy.

Cho nên bây giờ xách thùng nước thì cô chỉ có thể xách nửa thùng.

Nhắc đến thì chính Đường Niên Niên cũng muốn khóc, thân thể cô yếu ớt, ở trong mắt người khác chắc chắn nghĩ cô được nuông chiều. Nhưng trên thực tế từ năm mười lăm tuổi, sau khi mẹ sinh em trai thì cô đã bắt đầu làm việc nhà.

Đầu tiên là học giặt tã, giặt quần áo sau đó học nấu cơm. Vì mẹ ở cữ nên những chuyện trong nhà đều cần người làm. Chị kế không chấp nhận cô và mẹ nên không trông cậy vào được.

Cho dù làm bao nhiêu việc thì tay cô không hề có vết chai, nhưng sau khi giặt quần áo xong thì tay sẽ đỏ lên, lúc nặng còn rách da rất đau.

Dì ở trong nhà nói cô sinh ra để được hưởng phúc trải qua ngày tốt lành.

Nhưng Đường Niên Niên cảm thấy số mệnh mình không tốt. Trước kia làm việc nhà, bây giờ ở nông thôn làm việc nhà nông.

Hưởng phúc chỗ nào chứ? Rõ ràng là số chịu khổ, người khác chịu khổ còn quen, còn cô mãi mãi không quen được.

Thẩm Gia Thụ còn chưa bắt đầu tấn công mục tiêu thì trong đội đã tạo cơ hội cho anh.

Đội trưởng Lý là người hiểu chuyện, biết những thanh niên trí thức vừa đến, đừng nói giúp đỡ mùa vụ, chỉ cần không gây thêm phiền phức là được rồi.

Cho nên những đồng chí nữ được xếp đi gặt cỏ heo, đồng chí nam thì phơi thóc.

Mà những đồng chí nữ trước đó được đổi đi làm việc khác.

Trong nhóm gặt cỏ heo, Thẩm Gia Thụ là bạn của phụ nữ, phụ trách giúp nhóm thanh niên trí thức làm nhiệm vụ gian khổ này.

Anh không biết chuyện này có khiến những đồng chí nữ rời khỏi việc gặt cỏ heo có bất mãn không, anh chỉ thấy trong lòng mình rất vui vẻ.

Trên đường đi, anh còn cố ý tìm hồ nước, thấm nước rửa ráy một phen.

Trong lòng anh bùi ngùi.

Không ngờ có một ngày Thẩm Gia Thụ anh phải dựa vào mặt để kiếm cơm.

Thẩm Gia Thụ tới muộn, những thanh niên trí thức nữ này đã chia đồ, ký tên ở nơi điểm danh.

Người điểm danh thấy Thẩm Gia Thụ tới thì nhíu mày, luôn cảm thấy người này không đáng tin cậy.

Nhưng không có cách nào, bây giờ ngày mùa là lúc cần người. Những đồng chí nữ làm việc nhanh hơn Thẩm Gia Thụ đều bị điều đi, chỉ có mình anh ở lại nơi này.

“Những đồng chí nữ này giao cho cậu, nhất định cậu phải dạy bọn họ đàng hoàng.”

Rồi mới khẽ nói với Thẩm Gia Thụ: “Đừng làm ra chuyện gì quá quắt đấy.”

Thẩm Gia Thụ vỗ ngực: “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ cố gắng giúp những đồng chí mới đến này thích ứng cuộc sống ở nơi đây.”

Người điểm danh luôn cảm thấy không đáng tin nhưng vẫn lựa chọn thở dài, gật đầu, lại chào hỏi bốn thanh niên trí thức nữ, lúc này mới rời đi.

Chờ người đi, mấy đồng chí nữ đều vây quanh chào hỏi Thẩm Gia Thụ.

“Đồng chí, may mà anh đến, không thì chúng ta không biết xử lý thế nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.