Đúng vậy, tiểu tử Thẩm Hữu Minh này cũng giống như Thẩm Gia Thụ, được bà nội cưng chiều như bảo bối. Cũng là người có học nhất trong đám cháu chắt nhà này.
Lưu Quế Hoa nói: “Mày so bì với nó á?”
Thẩm Gia Thụ bày ra vẻ mặt tủi thân: “Người ta nói con út cùng cháu trai cả là huyết mạch của phụ nữ lớn tuổi mà, sao mẹ chỉ có mình một mạch máu duy nhất vậy, con chính là đứa con mà mẹ sinh được lúc lớn tuổi cơ mà?”
Lưu Quế Hoa tức giận nói: “Mày hưởng phúc nhiều năm như vậy rồi còn dám so với người khác hả, sao không đi so với ba người anh của mày đi.”
“Ai bảo mẹ sinh con ra cuối cùng làm gì?”
“Thôi biến ra chỗ khác đi!” Lưu Quế Hoa nói đến đây liền tức điên.
Thằng ranh này trước kia sức yếu nên không làm được việc nặng, nhưng tốt xấu gì cũng có dáng vẻ của người văn hóa.
Kết quả bây giờ bắt đầu chính thức làm việc nặng là liền lộ ra bản tính thật. Lười biếng thì cũng thôi đi, miệng còn đốp chát không ngừng, con với chả cái, bà nói câu nào là nó cãi lại chem chẻm chem chẻm.
Đáng lẽ lúc trước không nên cho nó đi đọc sách mới đúng.
Mặc dù đọc rất nhiều sách nhưng lúc nào thành tích của Thẩm Gia Thụ cũng đứng cuối cùng! Hữu Minh tìm hắn để hỏi bài, tiểu tử này thậm chí còn không giải được đề tiểu học!
Thẩm Gia Thụ chậm rãi đi theo sau mọi người, cả đám cùng nhau đi đến nhà kho để lấy nông cụ.
Trên đường đi, rất nhiều người chào hỏi người nhà họ Thẩm, sau đó chào hỏi Thẩm Gia Thụ, hỏi anh có thấy đỡ hơn chút nào chưa.
Thẩm Gia Thụ yếu ớt đáp: “Không ổn cho lắm.”
“…”
Mọi người cạn lời, yên lặng đi lấy nông cụ sau đó đi đăng kí họ tên.
Thẩm Gia Thụ phát hiện ra những người này đều không có lòng thương cảm hay đồng tình gì cả.
Anh đành chấp nhận số phận của mình, cầm lấy chiếc liềm và sẵn sàng bắt tay vào gặt lúa.
Bây giờ tháng 8 là mùa thu hoạch, Thẩm Gia Thụ nhìn lưỡi liềm có chút sợ hãi.
Trí nhớ của thân thể này nói cho anh biết, nếu không biết dùng thứ này sẽ bị rách tay chảy máu như chơi.
“Thẩm Gia Thụ, kí tên đi.” Một giọng nói dịu dàng khẽ nhắc nhở. Đó là Lý Thanh Thúy, con gái út của lão đội trưởng, người phụ trách quản lí nông cụ. Cô ấy có làn da ngăm nhưng trông tròn trịa hơn những người khác. Chính vì vậy mà nhìn vào trông có vẻ như “hạc giữa bầy gà”.
Thẩm Gia Thụ biết, bởi vì cuộc sống của cô gái này rất tốt, cô ấy là con gái út trong nhà, lại còn có một người cha tốt, vì vậy Lý Thanh Thúy không cần phải làm công việc đồng áng. Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải đi hâm mộ với con gái của đội trưởng đội sản xuất.
Thẩm Gia Thụ cúi đầu kí tên, phát hiện trên giấy có rất nhiều hình tròn và hình chữ thập, hình như rất nhiều người ngay cả tên cũng không viết được, cho nên chỉ dùng kí hiệu mà thôi.
Vào lúc này đột nhiên Thẩm Gia Thụ cảm thấy có hi vọng.
Anh có văn hóa và kiến thức.
Có thể nghĩ cách kiếm một công việc nhẹ nhàng ở trong đội hay không?
Có lẽ anh sẽ cố được cho đến ngày mình quay trở lại thời hiện đại.
Đúng vậy, Thẩm Gia Thụ không bỏ cuộc, anh cảm thấy mình có thể quay về. Có lẽ lần sau anh bị say nắng một lần nữa tỉnh lại là có thể quay trở về rồi.
Chỉ là anh cũng không dám thử, dù sao thời đại này vẫn lạc hậu, điều kiện chữa bệnh rất kém, nếu không kịp thời chữa trị, còn không thể quay về thì và mọi thứ cũng chấm hết!