Ngày hôm qua nó cố ý nói chuyện với tôi, tôi còn nghĩ nó muốn tôi sau này chia ít tài sản cho nó. Lúc đó tôi rất tức giận, sau đó cố ý nói rằng tôi sẽ không chia tài sản cho nó. Có lẽ là vì điều này nên nó cảm thấy lo lắng rằng bản thân sẽ chết đói trong tương lai?”
cha rất tin tưởng người đàn ông của mình nên trong lòng tràn đầy sợ hãi: “Vậy phải làm gì đây? Đừng để chú út thực sự làm điều ngu ngốc. ”
Trước đây trong thôn cũng không phải chưa từng có chuyện này xảy ra, nhà nghèo quá, nghèo đến nổi không cố được nữa, sau đó …
“Tìm cho nó một người vợ” ông nói.
cha tỏ vẻ bối rối: “Sao mà tìm được, nó như vậy, không có cô gái xuất thân từ gia đình tốt nào sẵn sàng bằng lòng. ”
Ông nói: “Tìm một người điều kiện không tốt một chút … Chủ yếu có thể làm việc kiếm sống và phân công nhau kiếm tiền. ”
“…” cha cảm thấy rằng điều này rất không biết xấu hổ. cha cô chút không muốn tiến hành việc kia.
Tác giả có lời muốn nói: À, tôi muốn nói với mọi người là chiều nay tôi lại bận, có thể mọi người sẽ không tin tôi … nhưng tôi thực sự rất bận. Tôi cũng muốn cập nhật sớm lắm.
Buổi trưa khi Lý Thanh Thúy vừa về nhà liền nhắc đến chuyện đó với cha cô ấy, tính toán để cho Thẩm Gia Thụ quay lại cắt cỏ heo.
Đội trưởng Lý lúc đó thần kinh căng thẳng: “Con quan tâm nó làm gì?”
“Chỉ là… Trước kia tụi con là bạn học, anh ây không làm được việc, để anh ấy làm công việc nhẹ nhàng cho dễ sống đi. Bớt phân công công việc”.
“Con có nhiều bạn học như vậy, con lo hết được sao?” vợ của đội trưởng Lý tức giận nói.
Mấy người còn lại trong gia đình cũng phải nhìn cha mẹ. Trong lòng suy nghĩ, hôm nay phải răn đe em gái thật nghiêm túc mới được. Không phải do bình thường quá nuông chiều nó sao?
Dù sao cha mẹ cũng ở đây, anh trai và chị dâu nói em gái cũng không hay.
Lý Thanh Thuý cảm thấy oan ức.
Có chuyện gì sao, cô ấy chỉ giúp Thẩm Gia Thụ nói mấy câu mà thôi
“Anh ấy cũng không có chiếm được lợi trong đội ngũ, anh ấy chỉ là muốn kiếm một công việc thoải mái một chút, trong nhà còn có mấy anh trai, chết đói cũng không đến anh.”
Nghe những lời này, đội trưởng Lý và đội trưởng phu nhân rất tức giận.
Đứa con gái này đang nghĩ gì vậy, Thẩm Gia Thụ làm chuyện như vậy là bình thường sao?
“Rốt cuộc có được hay không ạ?” Lý Thanh Thúy gặng hỏi.
Cô ấy thực sự sợ anh sẽ đi tìm cha cô ấy.
Là cô ấy có lỗi với Thẩm Gia Thụ, nhưng do lúc đó cô ấy còn nhỏ, trước đây suy nghĩ không hiểu chuyện. Bây giờ đã hiểu chuyện, muốn sửa lại ý kiến là lẽ đương nhiên.
Sắc mặt của ông thực sự rất khó coi. Nhưng không có cách nào khác. Con gái mình đang đặt hết cả tấm lòng lên người Thẩm Gia Thụ. Thấy ông tức giận lại còn nói giúp cho anh.
Ông cứ nghĩ đến việc con gái ông nhìn trúng tên phế vật đó là lại tức đến mức cơm không muốn ăn.
Vợ của đội trưởng Lý nói: “Đừng chọc cha con tức giận”.
Lý Thanh Thuý tỏ vẻ khó hiểu, không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao, tại sao mọi người lại tức giận như vậy? “Không phải chỉ để Thẩm Gia Thụ đi cắt cỏ thôi sao? Có gì to tát đâu?” Lúc này đầu cô ấy còn muốn giúp trí thức Trình làm lại ở vị trí giáo viên tiểu học, vậy càng không phải khó hơn sao?
“Cha vẫn luôn nói yêu con vậy mà một chút chuyện nhỏ như vậy…”