Thẩm Gia Thụ nhận lấy ăn một miếng, ngọt ngào, đúng là lâu chưa ăn vị ngọt, là do tự mình không mua nổi đó.
Thẩm Gia Thụ thấy cô gái nhìn dáng vẻ mình ăn đồ ăn thì ngượng ngùng, lấy đậu phộng mình mua ra: “Cho cô này, tôi còn không nỡ ăn, đặc biệt để lại cho cô đấy.” Lời hay ý đẹp, cũng chưa từng nghĩ là lời này sẽ khiến người khác hiểu nhầm.
Đường Niên Niên nghe nói như vậy thì thật sự ngây người ra: “Để lại cho tôi?”
“À?” Bây giờ Thẩm Gia Thụ mới phản ứng được mình vừa nói gì. Anh ho khan một cái: “Cũng không phải, chính là tôi không nỡ ăn, cố ý để dành lại.” Lời này càng giống như không thoải mái.
Đường Niên Niên cũng nhận lấy, cổ bắt đầu đỏ lên.
Cô cảm thấy lời vừa rồi kia của Thẩm Gia Thụ mới là thật.
“Cám ơn anh, Thẩm Gia Thụ.” Lần đầu tiên có người cố ý để phần đồ ăn cho cô.
Các thanh niên trí thức nhanh chóng mua đồ ăn ngon tới.
Mặc dù cũng không nỡ quay về, nhưng là đội trưởng nói chỉ có nửa ngày nghỉ thôi, không thể nào để cho bọn họ ăn cơm trưa xong mới trở về được. Vì vậy chỉ có thể cùng Thẩm Gia Thụ trở về.
Trên đường trở về Thẩm Gia Thụ không nhiệt tình như lúc đầu nữa. Ngay cả Đồng Lỗi nói chuyện với anh, anh cũng mặt mày ủ dột.
Chỉ có Khương Hồng ở bên cạnh suy đoán, không biết người nhà có gửi đồ tới cho mình không. Nếu gửi đồ thì có thể gửi bao nhiêu.
Cô ta hỏi Đường Niên Niên: “Cô bảo người nhà gửi đồ sao, người nhà cô nhất định sẽ gửi rất nhiều thứ tới.”
Đường Niên Niên nói: “Có lẽ là vậy, tôi cũng không cần, dù sao cũng không thiếu cái gì.” Cô cũng không trông cậy người nhà gửi đồ tới.
Chuyện tới công xã này vốn chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khi trở về, Thẩm Gia Thụ mất mát đã ném chuyện ở công xã kia đi ra khỏi đầu rồi.
Cùng lắm là cưới sau đẻ muộn, anh gấp gáp gì chứ?
Mấy ngày sau Thẩm Gia Thụ phải gấp gáp rồi.
Bởi vì người nhà giới thiệu đối tượng cho anh.
Lưu Quế Hoa nhờ người tìm giúp đối tượng. Vốn nghĩ là không dễ dàng nhưng kết quả lại có manh mối.
Đối phương là một người con gái đảm đang, lý do trước giờ không có ai ưng ý là vì quá giỏi giang. Con gái thì nam tính, người ta cũng kén chọn, người ta muốn tìm một người ưa nhìn.
Kết quả là gặp khó khăn.
Vừa hay người làm mai nhắc tới, miêu tả dáng vẻ của Thẩm Gia Thụ, nữ đồng chí này cảm thấy không thành vấn đề. Có thể gặp mặt thử.
Lưu Quế Hoa mừng rỡ tuyên bố tin tức này với cả nhà.
Lúc ấy Thẩm Gia Thụ thì bị sặc một miếng gạo lứt lớn: “Tìm đối tượng cho con?”
“Đúng vậy, người ta có thể lấy công điểm của đàn ông đó. Nếu không phải người ta đang thích người có tướng mạo đàng hoàng nghiêm chỉnh thì cũng chẳng để ý đến con đâu.”
Thẩm Gia Thụ không có ý kiến gì nữa, trong lòng không vui chút nào. Coi như là anh ăn bám nhưng cũng phải là ăn của người anh muốn. Người khác nhét cho anh ăn… nếu như không nuốt trôi thì sao? Dù sao nói trắng ra chính là anh không tin ánh mắt của người nhà.
Thẩm Gia Trụ và Thẩm Gia Đống đều cảm thấy tốt, rối rít khuyên em trai mình đi gặp mặt.
Chỉ có Thẩm Gia Lương không nói năng gì, từ trước đến nay, những thứ kia anh ta cho em trai ăn không phải như bát nước hất đi sao? Ăn chùa hết rồi?
Thẩm Kim Sơn nói: “Cha cảm thấy điều kiện cũng không tệ lắm, nếu là người ta nhìn trúng Gia Thụ nhà chúng ta thì chuyện này thành rồi.”