Thập Niên 70: Xuyên Thành Tổ Đối Chiếu Mẹ Kế Trong Văn Niên Đại

Chương 36: Hướng Dẫn Nấu Ăn



Chị dâu Đỗ cười nói: “Em còn không biết đâu, tính tình Tần Dược quá khó, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cậu ấy đều lạnh lùng, trông rất đáng sợ. Qua thời gian lâu, cũng có rất nhiều cha mẹ hù dọa con của mình, nói nếu con không nghe lời thì sẽ mang con đưa đến chỗ ở của phó đoàn trưởng Tần, bọn nhỏ sợ không dám chảy nước mắt.”

Cho nên trong bộ đội mới có chuyện xưa, phó đoàn trưởng Tần có thể ngăn khóc.

“Đừng nói, phương pháp này dùng rất có hiệu quả, ba đứa nhỏ nhà chị đều bị dọa cho sợ.” Chị dâu Đỗ nói lên chuyện Tam Oa bị Tần Dược dọa sợ, bộ dáng muốn nấc cụt cũng không dám, chị ấy rất vui vẻ kể ra.

Cố Kiều: “……”

Hoá ra Tần Dược còn có tác dụng này.

Khi hai người đang nói chuyện, Tam Oa đột chạy từ bên ngoài vào, trong tay còn ôm một bó hoa đặc biệt lớn, cậu bé cánh tay vừa ngắn vừa béo, suýt chút nữa ôm không được, vội vàng hét to: “dì Tiên Nữ, dì mau nhận lấy!”

Cố Kiều ôm lấy bó hoa to, phát hiện đều là chút hoa dại, chắc là cậu bé hái ở triền núi bên kia, còn rất mới mẻ, mặt trên còn đọng những giọt sương.

“Hoa này từ đâu ra vậy?” Cố Kiều hỏi.

“Là cháu và anh trai, còn có những người khác cùng nhau hái, muốn tặng cho dì Tiên Nữ!” Tam oa lớn tiếng nói.

Hóa ra là bởi vì món ốc xào hôm qua quá ngon, mọi người cảm thấy những món quà nhỏ không thể nói hết được công lao và sự biết ơn với dì Tiên Nữ, cho nên sáng sớm dưới sự tổ chức của Tam Oa, mọi người đã lên triền đồi để hái một bó hoa lớn tặng cho Cố Kiều.

Nhưng vì hôm nay muốn đi học, cho nên chỉ có thể làm người rảnh duy nhất là Tam Oa đưa thay.

Cố Kiều không nghĩ tới các bạn nhỏ lại lãng mạn như vậy, vui vẻ cực kỳ: “Cảm ơn Tam Oa.”

Chị dâu Đỗ lại thấy buồn cười và ghen tỵ: “Tiểu Kiều à, hiện tại người lợi hại nhất trong lòng bọn nhỏ là em đó.”

Lời này là thật sự, chị dâu Đỗ chưa thấy đàn khỉ con đối với người lớn nào tốt như vậy, rốt cuộc ở trong mắt trẻ con, người lớn đều là kẻ thù, trốn không còn kịp, thì tại sao lại có thể tặng quà.

Cố Kiều rất vui vẻ, tình cảm của đứa trẻ rất chân thành và mạnh mẽ, xoay người muốn về phòng đem những bông hoa này cắm lên.

Sĩ quan hậu cần lúc này mới tới, ông là tới gọi Cố Kiều đi nhà ăn, nhưng nhanh chóng bị những bông hoa trong lòng ngực Cố Kiều thu hút, trong lòng vang lên chuông cảnh báo.

Thằng nhóc này khá lắm, Tần Dược vừa mới đi, vậy mà đã có người tặng hoa cho Tiểu Kiều?

Lão Tần, lần này đi làm nhiệm vụ không đúng lúc rồi!

“Sĩ quan hậu cần, chú có chuyện gì vậy ạ?” Cố Kiều hỏi.

Sĩ quan hậu cần vội vàng nói: “Tiểu Kiều à, hải sản đã được đưa đến, hiện tại cháu có thời gian rảnh không?”

Lúc trước Cố Kiều đồng ý với sĩ quan hậu cần, muốn dạy nhà ăn làm tương hải sản, bây giờ cô cũng không có việc gì: “Được ạ, bây giờ chúng ta qua đó thôi.”

Ngư dân vùng phụ cận về cơ bản sẽ cách một ngày đưa một chuyến hải sản tới đây, nhà ăn sẽ cho bọn họ số tiền bằng nhau hoặc là phiếu, như vậy vấn đề lương thực của bộ đội có thể được giải quyết, và sinh hoạt của các ngư dân cũng được bảo đảm.

Hôm nay, vừa lúc có một chiếc thuyền đánh cá ra biển, thu hoạch được rất nhiều, các loại hải sản đưa tới gần một trăm cân, sau khi sĩ quan hậu cần làm sơ chế sạch sẽ, ông vội vàng chạy nhanh đến đây thông báo cho Cố Kiều.

Cố Kiều nhìn các loại hải sản ở trước mặt, ngoài một số cá tôm nhỏ, bên trong còn có một số cá mú và cua lớn.

Cố Kiều: “Số cá mú này cũng dùng để làm thành tương sao?”

Sĩ quan hậu cần gật đầu: “Đúng vậy, đợi lát nữa chú để bọn họ tách thịt cua ra, tất cả đều sẽ làm thành tương.”

Cố Kiều nghe vậy liền nói: “Nhưng như vậy cũng không phải quá lãng phí sao, cá và cua biển tốt như vậy, nếu trực tiếp nấu thành các món ăn thì sẽ ngon hơn.”

Sĩ quan hậu cần thở dài: “Lúc trước cũng không phải chưa làm qua, nhưng mùi tanh quá khó ăn, tuy rằng mọi người sẽ không lãng phí, nhưng nếu làm thành tương hải sản, hương vị sẽ ngon hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.