Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1038: Lực chiến Thiên Sát (Đấu sức với Thiên Sát)



Những đơn vị có mật độ dày đặc tạo thành một không gian, bên trong có ánh sáng luân chuyển, chính là luồng sức mạnh kinh trời do Thiên Sát điều khiển.

Còn hiện nay, nơi Lục Vân đang ở lại tập trung cao độ ánh sáng, vì thế áp lực rất mạnh đủ để hủy diệt vô số thứ.

Tình huống như vậy đối với Lục Vân chỉ xảy ra trong sát na. Bản thân chàng cũng không biết rõ vì sao trong lúc ý niệm chuyển biến liền dễ dàng nhìn thấu được công kích của Thiên Sát.

Đây là xảo hợp? Hay là một loại năng lực mà bản thân mình còn chưa từng biết qua?

Trong lúc suy nghĩ, tình hình của chàng liền bị Thiên Sát phát hiện, hắn lập tức múa tay phải lên, lòng bàn tay lóa sáng, một cây đao hai lưỡi lấp lánh liên tục hai màu xanh lục thẫm và đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, được Thiên Sát khống chế ảo hóa thành trăm ngàn làn kiếm bố trí quanh Lục Vân. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lắc mình, Lục Vân thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược né tránh trăm trượng đến trên đỉnh đầu Thiên Sát.

Lúc này, hai tay Lục Vân duỗi ngang, lòng bàn tay trái hướng lên trên, lòng bàn tay phải hướng xuống dưới, hai tay cuốn lại bắt chéo, trước ngực liền tạo nên một dòng xoáy ánh sáng trắng ảo, cơn lốc ở trung tâm như một cột sáng uốn lượn từ trên đánh xuống, tạo thành một không gian xoáy tròn quanh người Thiên Sát, hút lấy hắn vào khu vực đặc biệt định trước.

Ngửng đầu, Thiên Sát hừ giọng nói:

– Có chút ý tứ, đổi hình hoa dạng theo như ta vậy, ta sẽ bồi tiếp đến cùng.

Nói rồi tay phải giơ cao, tà binh trong tay dựng đứng xoay tròn phát ra hào quang rực rỡ bắn thẳng vào dòng xoáy ánh sáng trắng ảo trước ngực Lục Vân.

Nhìn thấy tiến công của Thiên Sát đến gần, Lục Vân hơi nhếch mép, hai tay cuộn lại chuyển đổi thế khác, chớp mắt chân nguyên to lớn đã trào ra, sản sinh nên một quả cầu ánh sáng xoáy ngược ở trung tâm dòng xoáy ánh sáng hút lấy chùm hào quang do Thiên Sát tạo nên, đông kết trong phạm vi mười trượng khiến nó không cách nào đến gần được.

Một chiêu này có phần quỷ dị, Thiên Sát trong lòng hơi thất kinh, không hiểu được bí ẩn bên trong.

Lục Vân lợi dụng cơ hội công kích, tay phải đột nhiên giơ cao rồi đánh xuống rất nhanh, quả cầu ánh sáng xoáy ngược ở trung tâm dòng xoáy ánh sáng bay xuống thẳng về phía Thiên Sát.

Thấy vậy, Thiên Sát gào lên một tiếng chói tai, tà binh tay phải xoay chuyển, làn kiếm đỏ sậm phân ra rồi hợp lại, hóa thành ba chùm lửa sáng theo hình chữ phẫm bay lên đón đỡ.

Một chiêu này, Thiên Sát gia tăng công lực nhưng lại phát sinh bất ngờ thêm lần nữa, ba chùm lửa sáng hình chữ phẩm gặp phải quả cầu ánh sáng lập tức ngưng lại không tiến thêm được, hơn nữa còn nhanh chóng hạ xuống theo quả cầu ánh sáng.

Tình hình này khiến Thiên Sát vô cùng kinh hãi, khi quả cầu ánh sáng đến gần, không còn cách nào khác phải né tránh. Đáng tiếc bốn bề không gian bị phong kín lại, điều này khiến hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Thời khắc đó, Thiên Sát rất giận, trong lúc không né tránh kịp, hắn liền gào lên một tiếng, hai cánh trên lưng múa lên phát ra hai chùm hào quang xanh lục thẫm, hội tụ lại trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành một vách sáng phòng ngự.

Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đến gần, khi va chạm với vách sáng xanh lục thẫm, hai bên giằng co giây lát liền phát nổ, lập tức phá nát không gian bốn bề, ngay cả thân thể của Thiên Sát cũng bị hất văng đi.

Lắc mình, Lục Vân xuất hiện trước mặt Thiên Sát cười lạnh nói:

– Lần thứ hai gặp nhau, ưu khuyết trao đổi, điều này có chứng minh cho thấy lần này người phải bỏ chạy cuối cùng là ngươi không?

Thiên Sát rất hận, rống lên:

– Câm miệng, mới có chút xíu đó đừng vội đắc ý, tiếp theo ta sẽ khiến ngươi phải biết, lần này thất bại cũng chính là ngươi.

Dứt lời, Thiên Sát toàn thân ánh máu đột nhiên hiện lên, một luồng khí to lớn bàng bạc như cuồng phong xuất hiện, lập tức khiến không gian bốn bề rung động, mây gió, ánh sáng, không khí ở đó đều hóa thành tro bụi.

Ánh mắt cả kinh, Lục Vân nhanh chóng thối lui, tay phải hai ngón duỗi ra bắn một chùm hào quang như làn kiếm, theo sự khống chế của chàng liền hóa thành chiêu thức của “Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết”, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự bên ngoài thân thể.

Đồng thời, Lục Vân tay trái xoay chuyển, lòng bàn tay ánh sét lóe lên, bảy chùm sét phân tán như hoa hình thành một kết giới ánh sáng bằng lôi điện ngoài thân, thỉnh thoảng còn phát ra chớp điện và tiếng sét.

Giận dữ nhìn Lục Vân, Thiên Sát tay phải múa lên nhanh chóng, tà binh trong tay gào thét thay đổi màu đỏ sậm, xanh lục sậm liên tục, cùng với âm thanh rung hồn đoạt phách, hình thành một khu vực tuyệt sát phương viên vài dặm. Hắn không để cho Lục Vân có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

Ngoài ra, hai cánh trên lưng Thiên Sát múa lên, mỗi lần vỗ như vậy liền sản sinh kình khí xẻ nát không gian.

Cứ tích lũy liên tục như vậy liền nhanh chóng hóa thành hai cánh ánh sáng hình cong, theo sự điều khiển của Thiên Sát, liền phóng thẳng đến Lục Vân.

Hơn nữa, để tạo nên một chiêu trí mạng, chín cái đuôi sau lưng Thiên Sát dựng thẳng hướng lên trời, phát ra chín cột sáng phóng đến một cao độ nhất định liền hướng xuống lại, hình thành một lưới sáng hình tròn bên ngoài thân thể Lục Vân, phong kín chặt chẽ chàng vào bên trong.

Ba phương cùng hành động, một chiêu cực mạnh, khí thế khiếp người, khiến trời đất kinh hãi.

Thời khắc này, tiến công của Thiên Sát khiến mọi người đang ở đó đều phải nhìn lại. Bọn họ đều kinh hãi nhìn cảnh này, trước thì cảm thấy kinh ngạc tán thán thực lực của Thiên Sát, sau thì cảm thấy ưu tư vì an nguy của Lục Vân.

Đương nhiên, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đều hy vọng Lục Vân chết trong tay Thiên Sát.

Ở trong vòng tấn công, Lục Vân vẻ mặt lạnh lùng, tay phải phát ra làn kiếm ngoan cường chống lại công kích do tà binh của Thiên Sát phát ra.

Nhưng làn kiếm do Lục Vân dùng chân nguyên hóa thành khi giao đấu với tuyệt thế tà binh, liền nhanh chóng bị luồng sức mạnh tà sát đó đánh nát, không cách gì chống được.

Thấy vậy, Lục Vân hoàn toàn không kinh hãi, hai tay bắt quyết, phát ra hai chùm lửa sáng một đỏ một bạc, hình thành hai tấm sáng phía trước, tấm đỏ ở ngoài, tấm bạc ở trong ngăn lấy công kích của Thiên Sát.

Hai tầng phòng ngự này chính là Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù trong người của Lục Vân. Cả hai đều có sức mạnh thần kỳ khó lường, vì thế tạm thời chống cự được sức mạnh tà binh của Thiên Sát.

Lúc này, luồng sức mạnh hủy diệt do hai cánh Thiên Sát phát ra đến gần. Lục Vân không cách nào né tránh. Trong lúc nguy hiểm, chàng quát to một tiếng, toàn thân mờ hiện ánh sáng màu xanh lam, khiến cho khu vực ba trượng quanh người yên lặng như tờ, hình thành một kết giới kỳ diệu tương đối yên tĩnh.

Không bao lâu, thế công Thiên Sát đánh đến. Luồng sức mạnh đủ sức hủy diệt vạn vật va chạm vào làn kết giới sắc xanh lam, liền xuất hiện một cảnh tượng kinh người khiến Thiên Sát và những người đang quan sát đều cảm thấy rất khó hiểu.

Thời khắc đó, hai cánh ánh sáng hình cong va chạm vào kết giới sắc xanh lam, hai bên không hề tạo nổ, mà lại có hiện tượng yên tĩnh ngắn ngủi.

Sau đó, cánh sáng hủy diệt liền thu nhỏ vào bên trong, sau khi tác dụng lên kết giới ánh sáng sắc xanh lam liền giống như xuyên qua một tầng không khí vô hình, không chút trở ngại liền dũng mãnh tiến vào trong.

Nhưng rất kỳ quái. Sau khi luồng sức mạnh hủy diệt đó xuyên qua được kết giới sắc xanh lam liền hoàn toàn biến mất, trong kết giới vẫn trong suốt như cũ, không hề có bất kỳ chút nào biến chuyển.

Trong lúc kinh ngạc, đợt công kích thứ ba của Thiên Sát đã đến.

Lưới sáng hình trụ tròn chói mắt, không gian bên trong sức lực quái dị, khi thì vặn vẹo, khi thì bình tĩnh rất có quy luật.

Phân tích mọi thứ trước mắt, ánh mắt Lục Vân âm trầm nặng nề, một dấu hiệu bất an mờ hiện trong lòng.

Một chiêu này của Thiên Sát xem ra bình yên, nhưng trình độ hung hiểm lại vượt xa hai lần công kích trước đó.

Theo phân tích của Lục Vân, lưới sáng này bên trong không gian vô cùng không ổn định.

Mỗi một lần không gian vặn vẹo liền phát sinh một luồng sức mạnh hủy diệt, khi không gian bình lặng lại, luồng sức mạnh hủy diệt này không hề mất đi mà lại xuất hiện theo sự vặn vẹo của không gian, hết lần này đến lần khác tích lũy, cuối cùng bên trong lưới sáng hình thành một luồng sức mạnh đáng sợ có khả năng tiêu hủy vạn vật.

Sức mạnh này vô cùng kinh người, Lục Vân phân tích qua một lượt tình hình bản thân, phát hiện tuy bản thân có thể chống cự trong thời gian nhất định, nhưng về lâu về dài chắc chắn sẽ bị hủy diệt bên trong lưới sáng.

Hiểu rõ chuyện này, Lục Vân không dám thỏa hiệp, lập tức điều chỉnh trạng thái thân thể, khí tức toàn thân biến chuyển, ánh sáng đen ngòm phân bố bốn bề, chàng dùng “Hóa Hồn đại pháp” nuốt lấy luồng sức mạnh vặn vẹo không gian trong lưới sáng.

Phương pháp này hiệu quả rất nhỏ, nhưng Lục Vân hoàn toàn không chịu thua, bởi vì chàng có thể giảm chậm sự tích lũy sức mạnh hủy diệt.

Đương nhiên, Lục Vân tuyệt đối không chịu cam tâm như vậy, chàng sau khi phát động Hóa Hồn đại pháp, còn thi triển “Vô Hạn Duyên Thân” trong pháp quyết “Thiên Địa Vô Cực”, dùng để cải biến kết cấu không gian quanh mình, khiến nó dần dần khuếch tán.

Phương pháp này thật ra cũng giống như cửa thời không, mục đích của nó đều khiến cho không gian hữu hạn bị xé ra một vết nứt, khiến sức mạnh bên trong không nơi phát tiết liền trôi qua chỗ rách này.

Đương nhiên, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng như trong tưởng tượng. Nếu trong một nơi bình thường, Lục Vân có thể dễ dàng hoàn thành như trở bàn tay, nhưng trong không gian hủy diệt do Thiên Sát bố trí, điều này đúng là chuyện hết sức phiền phức.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt. Theo ánh mắt nóng nảy chờ đợi của những người quan sát, Lục Vân đã dùng thực lực kinh thiên thật sự mở ra ngay trước người khoảng một trượng một cửa thời không to chừng ba thước.

Cửa này vừa xuất hiện, áp lực bên trong lưới sáng đột biến, sức mạnh không nơi phát tiết liền tuôn trào ào ạt theo lổ hổng. Điều này khiến thân thể Lục Vân cũng không khỏi mất tự chủ tiến gần đến.

Đột nhiên nguy hiểm xông đến. Lúc này nếu như Lục Vân bị hút vào bên trong cửa thời không, tuy không đến mức chết đi, nhưng lại rất có khả năng bị đưa đến một không gian chưa biết, có thể quay lại hay không cũng chưa ai biết được.

Nghĩ đến điều này, Lục Vân trong lòng chấn động, Hóa Hồn đại pháp bên ngoài thân thể thu lại, ánh xanh lam xuất hiện trở lại, một không gian yên tĩnh đột nhiên hiện ra, hệt như đông cứng thời không, khiến cửa mở tự động biến mất, sức mạnh bên trong lưới sáng cũng không thể tìm được.

Thừa dịp này, tay phải Lục Vân giơ cao, lòng bàn tay phát ra làn sáng bảy màu hệt như một thanh kiếm rẻ trời, lập tức đánh nát lưới sáng hình trụ tròn, thân thể xuất hiện bên trái Thiên Sát.

Đến lúc này, công kích của Thiên Sát còn chưa chiếm ưu thế, ba người Bách Linh rất vui mừng, còn Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương lại oán hận không thôi.

Trừng mắt nhìn Lục Vân, Thiên Sát gằn giọng nói:

– Mới mấy ngày không gặp, thực lực ngươi đã tăng đến kinh người. Pháp quyết vừa rồi ngươi mới thi triển đã học từ đâu vậy?

Lục Vân vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đáp:

– Trong lúc đang đối địch, ngươi cho là ta sẽ cho ngươi biết hay không vậy?

Thiên Sát hừ giọng đáp trả:

– Cố làm ra vẻ thần bí, có gì đặc biệt hơn người đâu. Bây giờ ta đưa ngươi xuống địa ngục.

Tay phải múa lên, tà binh run run, tiếng kiếm rít chói tai cùng với làn kiếm dày đặc chớp mắt đã phong kín đường lui của Lục Vân.

Ánh mắt hơi lạnh lại, Lục Vân châm chọc:

– Chỉ với kiếm quyết, ngươi cho là có thể làm khó được ta chăng?

Còn đang nói bóng hình chớp động, người hệt như bóng quỷ ảo hóa vô cùng, chớp mắt đã phân bố trong phạm vi vài dặm.

Thiên Sát bật cười lạnh, quát lên:

– Lục Vân, ngươi đừng nóng, ngươi lập tức sẽ biết hối hận có mùi vị thế nào.

Trong lúc nói tay phải múa càng nhanh, làn kiếm liên miên không ngừng tuôn trào ra ngoài, hễ khu vực nào có bóng hình Lục Vân đều có bóng kiếm của Thiên Sát phát ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.