Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1040: Tuyệt Diệt thiên đao



Trên bầu trời, làn sáng lóe lên không ngừng, dòng mây đỏ như lửa và chớp điện màu bạc đan vào thành một, không những khiến cho thời gian không gian rung động, còn tạo nên vô số vết nứt toác trên mặt đất.

Một chiêu kinh thiên động địa, xưa chưa từng có nay chưa từng thấy này khiến cho những người quan sát rung động trong lòng, khiếp sợ sâu sắc.

Trên trời, sấm sét ầm ào, sau khi kéo dài một lúc lâu mới dần dần ngừng lại, mây tan bốn phía để lộ ra khu vực đang giao chiến.

Ở đó, Lục Vân và Thiên Sát đều không thấy hình bóng, bọn họ đều đã bị chết hết rồi sao? Hay còn có ẩn tình nào khác? Điều này khiến những người quan sát tâm thầm căng thẳng.

Một tiếng rống nhỏ vang lên, U Minh Ma long phá vỡ yên lặng, triệu hồi Lôi Thiên, hung hăng dữ tợn nhìn Tứ Linh thần thú, thái độ rất bất bình.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú gào lên một tiếng gọi Hải Nữ trở về, tiến gần đến U Minh Ma long, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc vô cùng.

Bọn chúng gầm rú khiến mọi người chú ý.

Đôi kỳ thú trong trời đất này giao chiến đã lâu, mãi vẫn chưa phân thắng bại, lần này, giữa bọn chúng hẳn cũng có kết thúc chăng?

Trên bầu trời, ánh sáng từ từ tan đi, bên trong khu vực phát nổ, một làn sáng xanh lục thẫm hơi hơi lóe lên, sau đó từ nhỏ to dần lên, ảo hóa thành hình bóng của Thiên Sát.

Lúc này đây, khuôn mặt Thiên Sát uể oải, “Vạn Thú Ma châu” trên trán làn sáng âm u lóng lánh, hệt như một sinh mạng đặc thù, đang quan sát mọi thứ giữa trời đất.

Ánh mắt Thiên Sát ảm đạm vô cùng, hai cánh trên lưng thu nhỏ chặt chẽ, chín cái đuôi khép thành một khối, khí tức toàn thân hỗn loạn, rõ ràng giao chiến thẳng thắn khiến hắn bị thương không hề nhẹ.

Cách đó vài trượng, một tia sáng đỏ uốn lượn kéo dài, chớp mắt đã ảo hóa thành một bóng người, đó chính là Lục Vân.

Lúc này, vẻ mặt Lục Vân trắng bệch, ánh sáng bảy màu hoa mỹ quanh thân đã không còn thấy, gần như chỉ còn ánh đỏ yếu ớt duy trì cho thân thể chàng không ngã xuống.

Trong mắt Lục Vân hiện lên vẻ nghiêm khắc. Chàng nhìn về phía Thiên Sát, trầm giọng hỏi:

– Ngươi là Thiên Sát hay là Hoàng Thiên?

Rống nhỏ một tiếng, Thiên Sát gằn giọng nói:

– Ngươi nói xem ta là ai?

Bật cười thất vọng, Lục Vân đáp:

– Trận chiến này ngươi không chiếm được chút tiện nghi nào.

Thiên Sát giận dữ lên tiếng:

– Ngươi bị thương cũng không nhẹ.

Cười cười lạnh lẽo, hai tay Lục Vân giơ cao, ánh xanh lam quanh thân lóe lên, một luồng sinh khí bàng bạc xuất hiện trên người chàng khiến cho linh khí bốn phương hội tụ.

– Ta đã nói qua, lần này người muốn bỏ chạy là ngươi. Nhưng ngươi có còn mạng hay không thì phải trong vào vận khí của ngươi.

Thiên Sát hai mắt khép hờ, Ma châu trên trán xoay tròn, phát ra một luồng hào quang màu đen, tan ra giữa không trung hình thành một cái ô ánh sáng lật ngược, điên cuồng hấp thu khí tà sát trong không khí.

– Muốn giết ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh.

Đang nói thì hình bóng lay động, chớp mắt đã xuất hiện trước ngực Lục Vân, tà binh trong tay đột nhiên xuất hiện đâm thẳng vào vị trí tim của Lục Vân.

Không hề né tránh, tròng mắt Lục Vân lóe lên bảy màu, Ý Niệm Thần Ba mật độ cao âm thầm xông đến trước một bước đánh trúng vào đại não Thiên Sát, khiến hắn đột nhiên lùi lại.

– Thanh binh khí trong tay ngươi có từ Ma Vân thần thú của Ma vực, không biết tên là gì?

Thiên Sát gào lên một tiếng, giận dữ trừng Lục Vân đáp:

– Đây chính là ma binh cổ xưa lắm, tên là “Tuyệt Diệt thiên đao”, còn có tên là “Huyết Kiếm Đồ Thần”.

Lục Vân ánh mắt hơi lạnh lại, hỏi tiếp:

– Tà binh này sợ là còn có một số năng lực đặc thù khác chăng?

Thiên Sát hừ giọng nói:

– Thử qua chẳng phải sẽ biết sao.

Nói rồi cổ tay xoay chuyển, tiếng kiếm ngâm lên phá không xông đến, mang theo khí huyết sát sắc bén, từ xa đã nhắm vào vị trí tim của Lục Vân.

Thấy vậy, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, đợi cho một kiếm của Thiên Sát đến gần, chàng mới đưa tay phải múa lên, lòng bàn tay ánh đen lấp lánh, Diệt Hồn đao bay ra đỡ thẳng một chiêu của Thiên Sát.

Lúc này, đao kiếm giao tranh, hoa lửa tỏa bốn phía, hai người di động rất nhanh, người nào cũng muốn đoạt lấy tiên cơ.

Đối với Lục Vân và Thiên Sát, bọn họ đều là người mạnh mẽ nhất hiện nay, tốc độ khôi phục của thân thể rất nhanh, đủ để bổ sung lại chân nguyên bị hao tổn.

Như vậy, trước đây hai người tuy nói thương thế rất nặng, nhưng lúc này đã ở vào giai đoạn khôi phục, thân pháp nhanh nhẹn, chiêu thức sắc bén, không cái nào không mô tả lên thực lực kinh người của cả hai.

Từ xa, những người quan sát chiến trận yên lặng như tờ, ai nấy đều chăm chú nhìn trận chiến.

Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long lại lợi dụng lúc này để triển khai kịch chiến, dường như không thể phân cao thấp được.

Thở dài u oán, Bách Linh nói:

– Thiên Sát này xem ra còn lợi hại hơn Địa Âm một chút.

Thương Nguyệt lên tiếng:

– Đúng thế, trời đất cách nhau tự nhiên có khoảng cách nhất định. Nhưng Lục Vân vì sao chậm chạp bất động, thật ra huynh ấy đang chờ đợi điều gì?

Trương Ngạo Tuyết nói:

– Có lẽ Lục Vân còn chưa tìm được thời cơ thích hợp, cũng có khả năng huynh ấy còn có mục đích khác. Hiện nay, vùng lân cận ngoại trừ Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương ra, còn có thêm bốn luồng khí tức.

Bách Linh và Thương Nguyệt sửng sờ, nhỏ giọng hỏi lại:

– Bốn người kia là ai vậy?

Trương Ngạo Tuyết truyền âm đáp:

– Muội cũng không biết hết được, nhưng có một người khí tức rất tương tự với Lý Trường Xuân, nhưng lại mạnh mẽ hơn Lý Trường Xuân muội từng biết một ít.

Bách Linh nói:

– Thiên Mục Phong từng nói, Lý Trường Xuân lấy được Tụ Linh hồ, tu vi có tăng tiến lớn, tỷ nghĩ nhất định là lão. Nhưng còn ba người kia là ai vậy?

Trương Ngạo Tuyết đáp:

– Ba người này khí tức rất tà ác, không phải là nhân sĩ chính đạo.

Thương Nguyệt lên tiếng:

– Lý Trường Xuân và Kiếm Vô Trần có thù, chúng ta giả vờ không biết để bọn chúng tự đi đấu với nhau.

Bách Linh nói:

– Địch không động, ta bất động, xem thử ai hơn ai.

Dứt lời không nói thêm gì, tiếp tục quan sát trận chiến giữa Lục Vân và Thiên Sát.

Lúc này, hai người bọn họ thực lực đã khôi phục một ít, từ so tài chiêu thức dần dần chuyển thành so tài thực lực, giữa hai bên gió gào sét đánh, các loại hào quang biến ảo không ngừng.

Đột nhiên, Thiên Sát đang giao chiến dừng lại, ánh mắt bừng bừng lửa giận, gằn giọng nói:

– Lục Vân, một trận sinh tử ngươi có dám đón đỡ không.

Bật cười ngạo nghễ, Lục Vân toàn thân ngập tràn bá khí vương giả, lạnh nhạt nói:

– Có gì không dám? Ngươi không phải đang phát chiêu đó sao.

– Được, coi cho rõ.

Trong tiếng quát lớn, Thiên Sát xoay tròn giữa không trung, hai tay nắm chặt “Tuyệt Diệt thiên đao”, thân thể căng thành một đường, trong lúc xoay tròn tốc độ cao, cả người hoàn toàn hóa thành ánh sáng tác dụng lên trên “Tuyệt Diệt thiên đao”, khiến nó gào thét bay ra hóa thành ma binh hủy diệt quét sạch mọi thứ.

Nhìn thấy một chiêu bay đến, Lục Vân phân tích tình huống bốn phía, phát hiện bản thân căn bản không thể nào né, bởi vì bốn bề không gian hoàn toàn bị khí thế hủy diệt do “Tuyệt Diệt thiên đao” phát ra trói lấy, bản thân trong lúc ngắn ngủi căn bản không cách nào phá giải.

Hiểu rõ điều này, hai mắt Lục Vân lấp lánh không ngừng, vừa múa hai tay dùng ngón thay kiếm phát ra làn kiếm sắc bén ngăn cản một kiếm của Thiên Sát tiến gần, vừa điều động chân nguyên toàn thân, khiến nó vận hành chuyển biến đường lối, toàn thân làn sáng xanh lam mờ hiện lên.

Mọi thứ này nói dài xảy ra thật ngắn, chỉ giây lát đã hoàn thành.

Khi một kiếm vô cùng kỳ lạ của Thiên Sát và làn kiếm do Lục Vân phát ra gặp nhau, một dây hoa lửa liên tục cùng với tiếng sấm chói tai phân tán ra hai bên.

Trên đường tiến, một kiếm của Thiên Sát không gì ngăn được, cho dù Lục Vân chống cự thế nào cũng khó mà đương cự được, nguy hiểm hủy diệt nhanh chóng đến gần.

Một chiêu này, rõ ràng đơn giản nhưng lại hung hiểm vô cùng. Theo tình hình hai người trước mắt, một kiếm này uy lực so với Thiên Sát trảm trước đó còn kéo một chút, nhưng tình trạng của Lục Vân cũng không cách gì so với trước kia.

Cứ vậy, một kiếm xoay tròn uy lực tăng gấp bội, dễ dàng hất bắn tất cả mọi thứ, nhắm thẳng vào vị trí ngực trái của Lục Vân.

Mọi phản kích đều phí công vô ích, tâm tình của Lục Vân rất nặng nề, nhưng trong mắt lại lóe lên thần thái khó hiểu.

Khi một kiếm trí mạng đến gần trong một thước, làn sáng xanh lam quanh thân Lục Vân đột nhiên bộc phát gấp trăm lần, chỉ trong một sát na đã sinh ra một luồng sức mạnh chấn động trời đất.

Sau đó, Tuyệt Diệt thiên đao phá vỡ tầng tầng kình khí, hung hăng ngắm vào trái tim của Lục Vân.

Thời khắc đó, ba người Bách Linh vẻ mặt đại biến, nhịn không được kêu lênh kinh khiếp, Kiếm Vô Trần ẩn thân thì vỗ tay khoái chí, vẻ mặt toát ra sự vui mừng.

Một kích này của Thiên Sát hội tụ sức mạnh toàn thân của hắn, tuy không kinh thế hãi tục như lúc cực mạnh, nhưng đối với Lục Vân thực lực tương được lại là một chiêu khó chống nổi.

Nhưng Lục Vân sẽ chết như vậy sao? Chuyện này đương nhiên không dễ dàng rồi.

Thời khắc đó phát sinh rất nhiều chuyện. Ngoại trừ Lục Vân và Thiên Sát biết được, những người đang quan sát trận chiến không ai trông rõ được.

Thật ra vào thời khắc đó, Lục Vân phải ứng phó thế nào với một chiêu chắc chết đây?

Trên tầng mây, kịch chiến không ngừng.

Tứ Linh thần thú đấu U Minh Ma long, Hải Nữ so tài với Lôi Thiên, hai bên đánh đến bất phân thắng bại.

Trước đây, hai bên đã giao chiến rất lâu, hai con kỳ thú đều có sở trường, thực lực kinh người.

Hải Nữ và Lôi Thiên tình hình lại biến ảo không ngừng.

Ban đầu, Lôi Thiên dùng Lôi Thần quyết phối hợp với sức mạnh tà sát chưa biết trong cơ thể, lại theo kinh nghiệm giao chiến lâu năm đã vững vàng áp chế được Hải Nữ. Nhưng thời gian trôi qua, Hải Nữ vốn trời sinh thông minh nhìn rồi không quên, trong lúc giao đấu đã thu hoạch được nhiều kinh nghiệm, dần dần đảo chuyển tình thế nguy ngập.

Cứ như vậy, hai người giao chiến càng lúc càng kịch liệt, Hải Nữ dùng sức mạnh biển cả rất nhanh áp chế được sức mạnh trời cao của Lôi Thiên.

Cứ vậy, Hải Nữ toàn thân làn sáng bắn ra bốn phía, phía sau người một vầng mây sáng biến ảo ngưng tụ thành một con rồng to lớn, trừng mắt gào thét với Lôi Thiên không ngừng.

Đối diện, Lôi Thiên hai tay giơ cao, lòng bàn tay lôi điện gào thét phun ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu thành một vầng mây chói mắt, thỉnh thoảng phun ra chớp điện sắc trắng, khí thế rất kinh người.

Thấy vậy, Hải Nữ khẽ mím cái miệng nhỏ, quát lên:

– Toàn là lôi điện có gì đặc biệt đâu, xem rồng của ta bay khắp bốn bể, uy chấn động tầng mây!

Nói rồi thân thể bay lên xoay tròn, chớp mắt đã đứng thẳng trên đầu con rồng ánh sáng, chỉ huy con rồng ánh sáng xông thẳng về phía Lôi Thiên. Trong lúc tiến lên, con rồng ánh sáng bốn vuốt cùng múa lên những ngọn đao sáng dày đặc, miệng mở ra tuôn trào cuồn cuộn lửa đỏ.

Lôi Thiên bật cười lạnh, hừ giọng nói:

– Không tự lượng sức, xem Lôi Thần Diệt Đính của ta đưa ngươi xuống địa ngục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Nói rồi hai tay bắt chéo xoay tròn, sau đó đẩy tới phía trước, vầng mây trên đỉnh đầu tự động bay ra, khi đến phía trên con rồng ánh sáng liền phát ra chớp điện dày đặc vây chặt lấy con rồng ánh sáng vào trong.

Kêu lên một tiếng nhỏ nhẹ, Hải Nữ không chút để ý, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

– Ngươi lầm mưu rồi, người quái đản.

Dứt lời hình bóng lóe lên biến mất, con rồng ánh sáng đó chớp mắt phân thành tám, bắt chặt lấy Lôi Thiên tại chỗ, đồng thời mở miệng phun ra tám luồng lửa rồng, tạo thành một kết giới ngọn lửa ánh sáng bên ngoài thân thể Lôi Thiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.