Lúc đó, giữa hai bên hoa lửa tung tóe, tiếng sấm điếc tai liên miên không ngừng, tạo nên dòng khí khuếch tán nhanh chóng, hình thành ở giữa một cột gió.
Thấy vậy, Sở Hoài Dương ánh mắt lạnh lại, trong lòng bàn tay trái hiện lên một quả cầu ánh sáng sắc xanh lục thẫm chuyển động nhanh chóng, theo sự khống chế của lão chầm chậm phóng thẳng về phía Hải Nữ đang xoay tròn.
Quả cầu ánh sáng này rất quỷ dị, trong lúc tiến lên điên cuồng nuốt lấy mọi thứ xung quanh, bề mặt hình thành một không gian vặn vẹo, bên trong vận chuyển rất nhanh.
Khi quả cầu ánh sáng đến gần, Hải Nữ vẫn xoay tròn như cũ, nhưng vầng mây sáng ngũ sắc lúc này tỏ lộ uy lực của nó, liên tục phát xuất vài trăm chớp điện ngũ sắc, hung hăng đánh thẳng lên quả cầu ánh sáng kia.
Như vậy, sức mạnh hội tụ áp suất cao độ trên bề mặt không lớn của quả cầu ánh sáng dung hợp thành một loạt cơn lốc hủy diệt, gần như trong chớp mắt đã nhanh chóng khuếch tán biến thành một quả cầu ánh sáng đường kính hơn sáu thước đầy màu sắc, phát sinh một vụ nổ ầm rất lớn.
Thời khắc đó, thân thể xoay tròn của Hải Nữ run lên, chân nguyên chuyển động nhanh chóng chống được hơn chín phần sức nổ, thân thể gần như chỉ chịu một chút chấn động.
Sở Hoài Dương tình hình không ổn, lão suy đoán sai lầm, tưởng rằng có thể đánh Hải Nữ trọng thương, ai ngờ công kích của Hải Nữ phòng ngự mạnh mẽ, kết quả phần lớn sức nổ tác dụng lên người của chính lão.
Như vậy, lão do tính toán sai lầm lập tức bị nổ bay mất.
Bên này, Trương Ngạo Tuyết và Kiếm Vô Trần không chút tạp niệm, ai nấy gia tăng chân nguyên chuẩn bị một thế công cực mạnh.
Về phía Kiếm Vô Trần, Hậu Nghệ thần cung mạnh nhất không nghi ngờ gì nữa, nhưng hắn lại không muốn thi triển chống lại Trương Ngạo Tuyết. Vì thế, hắn dung hợp pháp quyết của Hỏa Vân trong cơ thể và Tử Hoa Thôn Nhật, lại dùng Huyết Hà đồ phòng ngự, Thiên Kiếm quyết tiến công, tạo thành một chuỗi thế công cực mạnh.
Cứ như thế, Kiếm Vô Trần toàn thân ánh sáng đỏ tím lóng lánh, hai tay bắt quyết trước ngực, hòa hợp thành một pháp quyết mới hoàn toàn, trên đỉnh đầu ngưng tụ một vầng thái dương tím đỏ đang nuốt lấy linh khí trong trời đất, hơn nữa còn nhanh chóng tăng trưởng.
Đỉnh đầu, thần cung tự động xoay tròn, ánh sáng xanh đỏ cuồn cuộn tuôn xuống rọi chiếu vào Huyết Hà đồ trên người hắn, tỏ lộ mấy phần quỷ dị.
Khi mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:
– Tử Hoa Thôn Nhật, Hỏa Vân Phần Thiên, Huyết Hà Hộ Thể, Thiên Kiếm Quy Nguyên.
Theo âm thanh hắn vang lên, Hậu Nghệ thần cung trên đầu hắn đang xoay tròn gào thét như rồng ngâm, cả thân cung không ngừng rung lên phát ra ngàn vạn làn kiếm bố trí quanh người của Trương Ngạo Tuyết.
Trên bầu trời, vầng thái dương đỏ tím chầm chậm tiến đến cùng với sức mạnh nuốt lấy vạn vật theo sự khống chế bằng ý niệm của hắn, đồng thời phát xuất ra chín luồng hào quang ý đồ muốn bắt chặt Trương Ngạo Tuyết giữa không trung.
Đối mặt với công kích của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, ngay từ đầu đã ngầm chuẩn bị, đợi ngay lúc Kiếm Vô Trần phát động, nàng đã chuẩn bị không khác gì lắm, vì thế lập tức triển khai công kích.
Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết hít vào một hơi thật sâu, sau đó khí và ý hợp lại, ý và thần dung hợp, cả ba tinh khí thần dung hợp làm một, thân thể chớp mắt đã bắn lên cao.
– Thiên trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! (1)
Trong tiếng hét lớn, Trương Ngạo Tuyết hình bóng hóa thành ngàn vạn phân bố trong không gian vài trăm trượng, các hình bóng xuyên lẫn đan xen vào nhau, dung hợp với nhau, hình thành một kết giới kín bao chặt lấy Kiếm Vô Trần.
Kiếm quyết buông ra, thần kiếm kêu thấu trời. Thân kiếm rung động vừa hấp thu khí cực thánh trong trời đất, vừa phát xuất sức mạnh âm sát rung hồn bạt vía, đối kháng với tiếng kiếm gào do Kiếm Vô Trần phát ra.
Kinh ngạc nhìn Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần cảm thấy hơi không ổn. Vì sao như vậy, tạm thời hắn còn chưa biết. Hắn chỉ cảnh giác được Trương Ngạo Tuyết trước mắt hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Còn đang suy tư, thế công của Kiếm Vô Trần không giảm đi, ngàn vạn làn kiếm phân bố khắp trời giao chiến nhanh chóng với phân thân của Trương Ngạo Tuyết.
Trên đầu, mặt trời đỏ tím đột nhiên xoay tròn, sức thôn tính của nó đột nhiên tăng gấp ba khiến cho không gian lân cận vặn vẹo biến hình, bất kỳ ảo ảnh phân thân đều không cách gì tồn tại.
Trương Ngạo Tuyết tinh thần bình thản, không bị chút ảnh hưởng nào, ngàn vạn bóng hình nhanh chóng kết thành kiếm trận, mỗi bóng đều bộc phát làn sáng màu tím rực rỡ, khiến cả bầu trời một màu tím. Kiếm trận vừa thành liền tự động vận chuyển, mỗi thanh thần kiếm đều rực hẳn hào quang, liên tục không ngừng hấp thu linh khí núi lớn sông dài, khiến linh khí dung nhập vào trong kiếm trận để tăng uy lực của nó.
Cứ như thế, ảo ảnh Trương Ngạo Tuyết phân bố bốn phía tức khắc gia tăng sức mạnh đến cực hạn, một kết giới kín mít ngập đầy sương sáng màu tím liền xuất hiện.
Kết giới này không bình thường, hấp thu sức mạnh núi rộng sông dài, sương tím bên trong toàn là làn kiếm, trong lúc lưu động ngập đầy sức hủy diệt, kịch liệt giao chiến với làn kiếm của Kiếm Vô Trần, tạo nên một chuỗi những vụ nổ mạnh mẽ.
Cảm nhận thế công của Trương Ngạo Tuyết càng lúc càng mạnh mẽ, trong lòng Kiếm Vô Trần chấn động, lập tức quát lớn một tiếng, Hậu Nghệ thần cung xoay tròn trên đầu đột nhiên chấn động, phát xuất các làn kiếm màu sắc khác nhau với chủ đạo là màu tím và màu đỏ.
Trong đó, làn kiếm màu tím chính là màu sắc nguyên gốc của Thiên Kiếm cửu quyết, làn kiếm màu đỏ lại chính là dung hợp của sức mạnh Hỏa Vân và chân nguyên thiên hỏa, uy lực càng thêm phi phàm. Bên ngoài, tiếng nổ dày đặc liên miên không ngừng, sức phá hủy đáng sợ của nó tung tóe bốn phía, nhưng lại bị vầng mặt trời tím đỏ hấp thu, hoàn toàn không tạo nên thương tổn gì ghê gớm.
Giữa không trung, ngàn vạn bóng hình của Trương Ngạo Tuyết dần dần trùng hợp, nhanh chóng lộ ra bản thể của nàng khoảng cách không xa Kiếm Vô Trần. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Bốn bề, hàng nghìn hàng vạn làn kiếm màu tím ngắt xoay tròn di động, hình thành một bát quái màu tím thạch anh vây khốn Kiếm Vô Trần vào giữa.
Bát quái tím thạch anh này đường kính chừng hai trăm trượng, màu sắc vô cùng diễm lệ, uy lực đủ sức chấn động bầu trời.
Nhìn cảnh tượng quanh mình, vẻ mặt Kiếm Vô Trần hơi biến đổi, hỏi lại:
– Đây chính là Thiên Trọng trảm? Ngươi học từ đâu vậy?
Trương Ngạo Tuyết lãnh đạm nói:
– Học từ nơi nào không cần cho ngươi biết, ngươi hãy chịu chết đi thôi.
Hai tay bắt quyết, vầng tím tràn ngập, một luồng khí tươi mát thánh khiết từ bên trong người Trương Ngạo Tuyết phát ra, khiến khí tức của nàng lúc này nhạt đi, cả thân hình hệt như đã hóa thành, dung hợp cùng với trời đất, thoát khỏi sự co kéo của khí thế tục.
Bên ngoài, bát quái màu tím thạch anh bị ảnh hưởng, không những gia tăng tốc độ vận hành, lại bộc phát thêm khí cực thánh, bề mặt hiện lên từng đợt ánh tím, chỉ chớp mắt đã ảo hóa thành ngàn vạn Trương Ngạo Tuyết, bóng nào cũng giơ cao thần kiếm, làn kiếm màu tím ngắt bắn ra trăm trượng, vận hành chiếu theo quy luật bát quái, di chuyển thẳng vào Kiếm Vô Trần ở giữa.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Kiếm Vô Trần quát lên:
– Muốn giết ta, ngươi còn kém xa lắm.
Nói rồi hai tay giơ cao, vầng thái dương màu tím đỏ theo sự khống chế của hắn nhanh chóng di chuyển thẳng về phía trước.
Trên đầu, thần cung bay tròn phát ra tiếng kiếm ngâm kinh thiên điếc tai, cùng với sức mạnh rung chuyển trời đất, không ngừng dung hợp biến hình, cuối cùng ngưng tụ thành chín cột kiếm vạn trượng phân bố quanh người Kiếm Vô Trần, đồng thời từ chín phương hướng chém xuống.
Thời khắc đó, trời đất hơi rung động, cả bầu trời phảng phất như bị bổ đôi ra. Trong lửa giận nhấn chìm Kiếm Vô Trần, thời gian không gian vặn vẹo, dòng khí thổi đến cuộn về, xuất hiện một không gian bị nghiền nát.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt hờ hững, toàn lực thúc động kiếm trận phát huy Thiên Trọng trảm đến mức giới hạn.
Như vậy, chỉ thấy trên bát quái màu tím thạch anh, từ tám phương hướng đồng thời bắn ra mười sáu làn kiếm cực tím, một trăm hai mươi tám kiếm mang theo khí cực thánh hợp nhất ở trung gian, dùng sức mạnh huyền ảo từ âm dương, vừa xoay tròn thu nhỏ, vừa phát động công kích Kiếm Vô Trần.
Làn kiếm liên miên không ngừng, mỗi vòng có cách nhau thời gian rất ngắn, lần sau lại mạnh hơn lần trước, cứ mười lần thì uy lực lại tăng thêm một phen.
Khi chín kiếm kinh thế hãi tục của Kiếm Vô Trần chém xuống, vừa đúng lúc gặp phải cột kiếm của Trương Ngạo Tuyết thu nhỏ, hai bên gặp nhau thời gian có khác biệt, liền hình thành sự chênh lệch nhất định.
Trong đó, nhát chém thứ nhất của Trương Ngạo Tuyết vừa gặp phải một cột kiếm, nhát chém thứ hai còn chưa hoàn toàn thu nhỏ liền gặp phải cột kiếm thứ hai, còn vài nhát kiếm sau đó lần lần giảm đi, đợi đến lúc cột kiếm thứ chín của Kiếm Vô Trần chém xuống, vừa hay chém ngay vào trên bát quái màu tím thạch anh.
Như vậy, một chiêu cực mạnh của hai bên liên tục bộc phát, cuối cùng Kiếm Vô Trần chiếm thượng phong, gây tổn thương nặng nề cho bát quái màu tím thạch anh của Trương Ngạo Tuyết, khiến cho bản thân nàng có liên quan cũng bị trọng thương.
Nhưng tình hình này chỉ duy trì một lúc, sau đó, khi vòng chín kiếm của Kiếm Vô Trần công xong, Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết liên tục bộc phát, nhanh chóng áp chế được khí thế của Kiếm Vô Trần, ép cho hắn phải toàn lực phòng ngự.
Lúc này, Kiếm Vô Trần vừa kinh hãi vừa giận dữ, hắn còn chưa ngờ được Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết lại thần kỳ như vậy, một khi phát xuất liền không thu hồi trở lại được.
Gào lên một tiếng giận dữ, khuôn mặt Kiếm Vô Trần nhăn nhó, hai tay toàn lực giơ cao, dùng Tử Hoa Thôn Nhật phối hợp với Hỏa Vân quyết, ý đồ muốn nuốt lấy một kiếm chém xuống của Trương Ngạo Tuyết.
Ban đầu, phương pháp này có hiệu quả không tồi, làn kiếm của Trương Ngạo Tuyết va chạm vào bề mặt vầng thái dương tím đỏ lập tức bị vặn vẹo biến hình, rồi bị nuốt vào bên trong.
Nhưng theo thời gian trôi qua, uy lực Thiên Trọng trảm tăng gấp mười, gấp hai mươi rồi tăng gấp ba mươi lần, khiến cho Kiếm Vô Trần khó mà duy trì được, cuối cùng khi tiếp lấy nhát chém thứ bảy trăm sáu mươi tám, vầng mặt trời tím đỏ phát nổ khiến Kiếm Vô Trần bị trọng thương tại chỗ.
Lúc này, Thiên Trọng trảm tiếp tục công đến, hơn nữa càng lúc càng nhanh cùng với sức mạnh hủy diệt ép cho Kiếm Vô Trần gào thét giận dữ liên hồi.
Nhưng Kiếm Vô Trần dù sao cũng phi thường, tu vi của hắn dĩ nhiên đã tới mức cực hạn, ngay lúc nguy hiểm đến gần, hắn lập tức bật kêu điên cuồng, trong lúc ý niệm thay đổi, Hậu Nghệ thần cung nằm ngang xoay tròn trên đỉnh đầu đột nhiên dựng đứng lên, phát xuất ra ngàn vạn làn kiếm khắp bốn phía, dùng Thiên Kiếm quyết đối đầu với Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết.
Sức mạnh thần cung vượt thắng Thiên Linh thần kiếm, phối hợp với tu vi hiện nay của Kiếm Vô Trần, cũng miễn cưỡng ngăn được Thiên Trọng trảm của Trương Ngạo Tuyết.
Nhưng trong lòng Kiếm Vô Trần hiểu rõ, bản thân chống đỡ không được lâu, hiện nay phải tìm được biện pháp rời đi, nếu không sẽ bị Trương Ngạo Tuyết đánh bại.
Phân tích tình hình hiện nay, rời đi là biện pháp tốt nhất, nhưng Kiếm Vô Trần bứt người đi thăm dò, liền phát hiện thân thể hoàn toàn bị bát quái màu tím thạch anh khóa chặt, căn bản không cách gì rời đi.
Cứ như thế, Kiếm Vô Trần không còn lựa chọn nào khác, chỉ toàn lực phản kháng. Vì thế, trong lòng hắn nổi lên độc ác, giận dữ nói:
– Đây là ngươi ép ta, có trách thì hãy tự trách mình.
Nói rồi chia ra một phần tinh lực, tự động giải khai Huyết Hà đồ trên người, khiến nó hóa thành một vầng mây sáng màu đỏ như huyết lơ lửng trên đầu chống lại tiến công của Trương Ngạo Tuyết. Bản thân lại nhanh chóng thu lại Hậu Nghệ thần cung, bắt đầu thi triển một tên hủy diệt.
Ghi chú:
(1) Thiên trọng trảm, quỷ thần tàn, hối thiên chi lực, vạn kiếm diệt duyến! = Thiên Trọng trảm, quỷ thần phải tàn lụi, sức mạnh hội tụ của trời, vạn kiếm quét sạch!