Bạch Như Sương nhẹ giọng nói:
– Thiên, trong năm thế lực, Yêu vực nhân số nhiều nhất, đây chính là một ưu điểm cũng là một khuyết điểm, chàng có nghĩ qua chưa?
Liệt Thiên vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm nói:
– Ý của nàng ta hiểu rõ, nhưng đây không phải là điều quan trọng.
Bạch Như Sương hỏi:
– Thế nào mới là chuyện quan trọng đây?
Liệt Thiên nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói:
– Có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng mới là chuyện quan trọng.
Bạch Như Sương cười cười, hơi đau thương, nhỏ nhẹ nói:
– Đúng thế, có mấy người có thể đi đến cuối con đường đây? Ai là người rời đi đầu tiên đây?
Liệt Thiên nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, ánh mắt bộc phát một luồng hào quang rực rỡ, ngạo nghễ nói:
– Điều này phải xem bản lĩnh ai mạnh, vận khí tốt mà thôi.
Bạch Như Sương ngửng đầu nhìn Liệt Thiên ngưỡng mộ, khuôn mặt đường nét mạnh mẽ đầy mị lực khiến nàng không khỏi ngây dại.
– Thiên, chàng dự tính chủ động xuất kích phải không?
Liệt Thiên vẻ mặt kiên nghị, nghiêm túc nói:
– Tiên hạ thủ vi cường, ta sao không thể đặt cơ hội vào tay người khác đây.
Bạch Như Sương cười nhẹ nói:
– Tự tin dâng lên, ngạo nghễ giữa trời, bá chủ Yêu vực, xưng vương Thất giới. Nỗ lực lên, đừng khiến thiếp phải thất vọng.
Liệt Thiên nhìn nàng, trong lòng kích động nói:
– Yên tâm đi, thiên hạ và nàng, cả hai ta đều phải đạt được.
Cảm nhận được sự kiên định của Liệt Thiên, Bạch Như Sương khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ hạnh phúc, không khỏi ôm lấy Liệt Thiên, chầm chậm nhắm đôi mắt lại.
Liệt Thiên nhìn thấy hình dáng kiều mị của nàng, khuôn mặt uy nghiêm toát ra vẻ nhu hòa, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa tiếp tục bay, không bao lâu đã về đến trên không sơn cốc cao thủ Yêu vực đang nghỉ ngơi.
Buông tay ra, Liệt Thiên liếc xuống dưới chân, kinh ngạc nói:
– Huyền Dạ và Long Lang đều không có ở đây, lẽ nào bọn họ đã bắt đầu hành động rồi?
Bạch Như Sương nói:
– Có cao thủ Yêu vực bên dưới, hỏi qua là biết thôi.
Liệt Thiên theo lời hạ xuống, hỏi cao thủ Yêu vực đến đón:
– Huyền Dạ và Long Lang đang ở đâu?
Một cao thủ Yêu vực cung kính đáp lại:
– Khải bẩm Yêu Hoàng, hai vị đại vương thống lĩnh binh lực vòng qua Trừ Ma liên minh, dự tính trước hết thống nhất Tu Chân giới, chuẩn bị cho việc tương lai thống nhất thiên hạ.
Liệt Thiên giương đôi mày rậm, phất tay nói:
– Được, ta biết rồi, các ngươi đã tra ra được tình hình của Vu Thần chưa, nhanh chóng báo lại.
Bạch Như Sương nhìn cao thủ Yêu vực kia rời đi, nhỏ nhẹ hỏi:
– Chàng dự tính đưa Vu Thần thành mục tiêu hàng đầu chăng?
Liệt Thiên điềm nhiên đáp:
– Trong những địch nhân hiện nay, Địa Âm, Thiên Sát đều đi một mình, Lục Vân và ta có quan hệ phức tạp, duy có Vu Thần là mục đích tốt nhất. Hơn nữa, Lục Vân tính tình cao ngạo, có thể kiềm chế Địa Âm Thiên Sát, Vu Thần lại âm hiểm xảo trá, chỉ biết đánh lén sau lưng.
Bạch Như Sương gật đầu lại nói:
– Còn Hư Vô giới? Chàng dự tính làm thế nào đây?
Liệt Thiên không hề đáp lại ngay, trầm ngâm rất lâu mới than nhẹ:
– Nếu như ta thật sự là con trời, vì sao ta lại ở Yêu vực, chịu sự bài xích và chống đối của sáu giới còn lại đây?
Bạch Như Sương sửng sốt, sau đó than thở:
– Có lẽ con trời không nhất định phải thuận theo ý trời, cũng như loại nghịch thiên Lục Vân vậy, hắn thật ra cũng không xấu.
– Như vậy, thân phận con trời lại có tác dụng như thế nào đây?
Hơi mơ hồ, Liệt Thiên mở miệng hỏi.
Bạch Như Sương nghĩ một chút, trầm ngâm đáp:
– Có thể liên quan đến kẻ nghịch thiên, nếu không sao hai người lại gặp gỡ đây? Thái Âm xuất hiện, Thất Giới hỗn loạn, thuận theo trời mà sinh, nghịch trời mà chuyển biến. Chàng và Lục Vân có chỗ tương tự, có chỗ ngược nhau, vận mệnh cuối cùng có khả năng liên quan đến thân phận của hai người.
Liệt Thiên ánh mắt cổ quái, tự hỏi:
– Theo trời, nghịch trời, vốn ngược với nhau, ta và Lục Vân, địch hay bạn khó phân biệt được. Cuối cùng, giữa hai cùng ta cần một trận quyết chiến sinh tự hay là kết cục khác đây?
Bạch Như Sương lắc đầu đáp:
– Thân phận hai người nhất định ai cũng không cách nào nhìn rõ được, kết quả cuối cùng lúc này còn khó mà định đoạt được.
Liệt Thiên nghe vậy, cau mày nói:
– Nói như vậy, ân oán giữa ta và Hư Vô Giới Thiên cũng khó mà phân định được chăng?
Bạch Như Sương không nói gì, vấn đề này làm sao nàng có khả năng hiểu biết được đây?…
Hoàng hôn, bầu trời mây đen bao phủ, từng trận cuồng phong gào thét, một bầu không khí sắp sửa mưa như trút nước ngập tràn trên không trung sơn cốc Trừ Ma liên minh đang ở tạm.
Nhìn về xa xa, Trần Ngọc Loan vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng mơ hồ rung động, phảng phất như mưa to sắp đến, báo hiệu cho chuyện gì đây.
Đột nhiên, bầu trời sáng lên, sau đó truyền đến một tiếng sấm vang trời, ngay liền đó mưa to như trút nước, sấm sét chớp lên, cuồng phong gào thét giận dữ.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan bình tĩnh như thường, toàn thân ánh xanh nhàn nhạt ngăn cách nước mưa ngoài một trượng, hình thành một lồng khí trong suốt.
Trên mặt đất, một bóng người lóe lên, Quy Vô đạo trưởng đến bên nàng, nhỏ nhẹ nói: Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
– Vừa có đệ tử báo lại, đại quân Yêu vực chia làm hai đường, do Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ và Tam Nhãn Long Lang thống lĩnh đi vòng qua phạm vi thế lực chúng ta, trên đường tiến về phía Nam.
Trần Ngọc Loan thôi nhìn, điềm nhiên đáp:
– Mưa to sắp đến, nhân gian rung chuyển, thời khắc cuối cùng sắp đến, hẳn phải dùng toàn lực ứng phó rồi.
Quy Vô đạo trưởng kinh ngạc nhìn nàng, hỏi lại:
– Minh chủ dự tính chủ động xuất kích?
Trần Ngọc Loan đáp:
– Mưa to như vậy, lan khắp thiên hạ làm sao có thể núp được đây?
Quy Vô đạo trưởng tán đồng đáp:
– Minh chủ tính toán rất sâu xa, né tránh không phải là biện pháp, phải ra tay thì tuyệt đối không nhượng bộ.
Trần Ngọc Loan nói:
– Truyền lệnh xuống, các thành viên của liên minh chuẩn bị cho tốt, sớm mai xuất phát.
Quy Vô đạo trưởng trong lòng chấn động, hỏi lại:
– Mục tiêu ở đâu?
Trần Ngọc Loan cười cười, hơi cao thâm khó lường đáp lại:
– Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không hề thay đổi.
Quy Vô đạo trưởng không hiểu, nghi hoặc lên tiếng:
– Minh chủ, câu này …
Trần Ngọc Loan cắt lời:
– Đừng nóng nảy, sớm mai ông sẽ biết thôi, đi đi.
Nói rồi tiếp tục nhìn về phía xa xa, thưởng thức chớp điện rực rỡ trong mưa to.
Bầu trời nhanh chóng tối đen.
Đêm nay, mưa to không ngừng, sấm sét gào thét, Trần Ngọc Loan cứ vậy đứng yên cả đêm, mãi đến khi mưa ngừng mới quay lại mặt đất.
Từ Đồ Thần Phong yên lặng đứng ở cạnh cửa, ân cần nhìn nàng, ánh mắt thẳng thắn không chút giấu diếm.
Trần Ngọc Loan cười nhẹ, lắc đầu không nói gì, bước thẳng vào trong phòng.
Ở đó, những nhân vật trọng yếu của liên minh đều có mặt. Mọi người ánh mắt phức tạp đều nhìn nàng.
Trần Ngọc Loan mỉm cười bình tĩnh lên tiếng:
– Nhiều người nhìn ta như vậy hệt như ta là một loại quái vật, mùi vị này có phần kỳ diệu thật.
Mọi người không nói không cười, không khí rõ ràng hơi khẩn trương.
Ngồi ở phía trên, Trần Ngọc Loan nhìn bốn phía, nụ cười mất đi, trầm giọng nói:
– Mọi ngươi có tâm sự sao không nói thẳng ra đi.
Văn Bất Danh lên tiếng:
– Chúng ta đến đây chủ yếu muốn hỏi đến chuyện xuất phát sáng ngày mai, minh chủ thật ra đang suy nghĩ thế nào đây?
Trần Ngọc Loan điềm nhiên trả lời:
– Nếu các vị đã đến rồi, tất nhiên có suy nghĩ lo lắng hay bất đồng, thế hãy nói trước suy nghĩ của các vị ra đi.
Văn Bất Danh nói:
– Chuyện này chúng ta thương nghị qua rồi, thấy thối lui không phải là biện pháp, nhưng ngang nhiên giao chiến thẳng thắn với đại quân Yêu vực thế thì hai bên đều thương vong, vì thế không nên lỗ mãng.
Trần Ngọc Loan hỏi:
– Nói như vậy, các vị đang khuyên ta tạm thời không được vội vàng, trước hết hoãn lại đã rồi mới ra quyết định sau phải không?
Quy Vô đạo trưởng nói:
– Chúng ta chủ yếu cân nhắc đến tình hình phe ta, không muốn có thương vong quá lớn, vì thế hy vọng khảo xét thận trọng toàn diện, chu đáo hết mức.
Trần Ngọc Loan cười nhẹ nói:
– Được, suy nghĩ của các vị như vậy rất đúng, thế có kế hoạch hay đối sách hay nào không?
Hơi hơi lắc đầu, Quy Vô đạo trưởng đáp:
– Đang chưa nghĩ được biện pháp thỏa đáng, vì thế mới vội vã tìm minh chủ, hy vọng tạm hoãn lại một bước.
Câu trở lời này không hề khiến Trần Ngọc Loan kinh ngạc, nàng khẽ lẩm bẩm:
– Mưa to đến, hoa lê rơi rụng, có lòng nhưng không có sức nên đau thương. Cơn cuồng phong ngừng lại, bụi rơi rụng, hoa tàn khó quay về được.
Kinh ngạc nhìn nàng, mọi người vẻ mặt cổ quái, hoặc bất ngờ, hoặc cảm xúc, nhất thời không gian yên lặng không một tiếng động.
Một lúc sau, Dương Thiên mới cất tiếng:
– Minh chủ có thể cho chúng ta biết, hành động ngày mai theo kế hoạch của minh chủ thế nào?
Thiên Mục Phong cũng nói:
– Đúng thế, minh chủ trước đây nói Nam mà Bắc, Bắc mà Nam, ngươi đến ta đi, lập trường không thay đổi. Câu này ý là như thế nào đây?
Trần Ngọc Loan bật cười thần bí, không đáp mà hỏi ngược:
– Tình thế nhân gian hiện nay, mọi người cố kỵ lớn nhất chính là điều gì đây?
Văn Bất Danh đáp:
– Tự nhiên là thực lực của Yêu vực, cùng với quan hệ giữa hai bên. Theo tình hình hiện tại, đại quân Yêu vực số lượng rất nhiều, vượt gấp mười lần chúng ta, lại thêm giữa Yêu Hoàng và Lục Vân quan hệ không rõ ràng, chúng ta lúc này trở mặt không phải không khéo hóa rồ chăng?
Quy Vô đạo trưởng bổ sung:
– Với thực lực chúng ta, dùng toàn lực cũng không chút hy vọng, chỉ cần Yêu Hoàng Liệt Thiên nhúng tay vào, đến lúc đó những người dưới chúng ta tất nhiên sẽ bị thương vong, đây chính là điều mọi người đều hy vọng không xảy ra.
Trần Ngọc Loan gật đầu đáp:
– Điểm này đúng là phải thận trọng, dù sao sinh mạng cũng đáng quý. Nhưng mọi người thật sự cho rằng, tình thế lúc này nhất định bất lợi cho chúng ta sao?
Văn Bất Danh hỏi ngược lại:
– Lẽ nào minh chủ có kế hoạch hay nào chăng, có thể đảo chuyển tình thế trước mắt?
Trần Ngọc Loan tinh nghịch mỉm cười, trừng mắt mọi người nói:
– Các vị cảm thấy thế nào đây?
Mọi người nghi hoặc, nàng thật sự có phương pháp hay nào chăng? Suy nghĩ không hiểu được, mọi người chỉ đành đưa mắt nhìn nàng.
Thấy thế bật cười, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
– Hiện nay, đại quân Yêu vực nếu đã đi vòng qua chúng ta xuống phía Nam, mục đích tất nhiên chính là tạm thời bỏ qua chúng ta, trước hết thống nhất những nơi khác trước, sau đó mới tính đến chúng ta. Như vậy, bọn chúng cũng không phá vỡ mối quan hệ giữa Yêu Hoàng và Lục Vân, lại còn lo trước tính sau, nắm lấy quyền chủ động trong tay bọn họ.
Văn Bất Danh nói:
– Đúng thế, đây chính là chỗ thông minh của bọn chúng, hoàn toàn không xông thẳng đến chúng ta. Một khi chúng ta trở mặt trước, bọn họ liền mượn cớ, lúc đó Lục Vân rơi vào cục diện xấu hổ. Như vậy, danh không chính thì ngôn không thuận, sau này gặp phải bọn họ, chúng ta liền bị thua thiệt về lý.