Thất Niên Chi Dương

Chương 19



Trần Trạch lần này nghỉ hai tháng, chăm sóc ba Trần một hồi, tháng 9 mới đến chi nhánh thành phố bên cạnh báo cáo.

Ngày đó Tần Hàm nói với hắn Tần Vũ trở về bên này làm việc, chính hắn lại nhờ người điều tra ở trường, Tần Vũ quả nhiên đã về đây. Lúc biết được, trong lòng hắn rất vui mừng, cũng có chút mất mát. Tần Vũ trở về làm việc rõ ràng là không muốn gặp lại hắn nữa, có điều như vậy càng tốt, từ nơi hắn làm việc đến nơi này lái xe cũng chỉ có hai ba tiếng đồng hồ, tốt hơn trời nam đất bắc muốn gặp mặt cũng phải tìm cơ hội.

Giữa tháng 9, lớp học đại học của bọn họ có một buổi họp lớp kỷ niệm 10 năm, Trần Trạch vừa hay nhân cơ hội này trở về trường. Khoảng thời gian trước hắn chưa từng tìm Tần Vũ, ngày đó ở trong phòng bệnh một đêm, Tần Vũ lại trốn hắn, không đến bệnh viện nữa. Hắn cũng không muốn gây áp lực cho Tần Vũ, loại chuyện này dù sao cũng phải từ từ, hắn biết Tần Vũ là người càng ép càng chạy nhanh hơn. 

Trần Trạch đến trường vào buổi trưa, ngồi cùng bạn bè trong lớp học, rồi theo mấy người bạn cùng phòng ban đầu ra ngoài chậm rãi đi dạo ở trường. Hắn muốn xem coi có thể gặp Tần Vũ hay không, tuy rằng trời nóng như vậy, cơ hội Tần Vũ ra khỏi văn phòng rất nhỏ.

Trên sân thể dục là sinh viên mới đang huấn luyện quân sự, sân chơi nhỏ bên cạnh sân bóng rổ trống rỗng, mấy vận động viên đội trường đang chậm rãi chơi đùa.

Bạn cùng phòng của Trần Trạch không nhịn được, kéo hắn lên sân đấu. 

Thời tiết rất nóng, không đánh mấy vòng thì cả người hắn đầy mồ hôi, đang chuẩn bị xuống nghỉ ngơi thì bạn cùng phòng vỗ vỗ lưng hắn, chỉ vào người ngồi trên thềm đá nhìn học sinh huấn luyện quân sự nói: “Có phải Tần Vũ không?”

“Tần Vũ?” Trần Trạch sửng sốt một chút, vừa rồi hắn không nhìn thấy, nghe bạn cùng phòng nói mới chú ý tới.

“Không nhớ sao? Học đệ bảo bối nhất đại học của cậu, tốt nghiệp còn thường xuyên chạy đến trường thăm người ta.” 

Trần Trạch cười, dùng khuỷu tay đánh nhẹ bạn cùng phòng, tới bên cạnh cầm hai chai nước khoáng đi về phía Tần Vũ.

Tần Vũ cầm mũ quạt vừa chuyên chú nhìn quân huấn trong sân, không phát hiện bên cạnh có người đứng. Chiều nay anh cũng ở văn phòng nhàn rỗi không có việc gì, mới muốn tới đây xem tình hình huấn luyện quân sự của học sinh mới mình sẽ dạy. 

Trần Trạch ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ, đưa cho anh một chai nước, “Rất nóng đúng không?” 

Tần Vũ quay lại thấy Trần Trạch thì hoảng hốt, hồi lâu mới nhận lấy nước, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trần Trạch chỉ chỉ sân bóng rổ nhỏ phía sau, “Hôm nay có cuộc họp lớp, hồi nãy ở bên kia chơi bóng, vừa hay nhìn thấy em.” 

Đầu hắn đầy mồ hôi, lúc này cũng không để ý đến hình tượng, vùi đầu kéo áo thun lau mồ hôi trên mặt.

Tần Vũ cầm chai nước, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

“Trùng hợp thật.” Trần Trạch ra vẻ cười tự nhiên, biết rõ còn cố hỏi, “Đúng rồi, sao em cũng ở đây?” 

Tần Vũ buông mũ xuống, uống một ngụm nước, thản nhiên đáp: “Ừ, về đây rồi.” 

Hai tay Trần Trạch chống lên bậc thềm đá, ngửa người ra sau híp mắt nhìn Tần Vũ. Chắc do quá nóng, có mồ hôi từ sau tai anh nhỏ xuống, Trần Trạch theo bản năng đưa tay muốn lau sạch cho anh. Lúc hắn còn chưa chạm vào Tần Vũ, Tần Vũ đã né tránh rồi tự mình cầm khăn giấy lau sạch, đứng lên giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp có cuộc họp rồi, tôi đi trước.”

Trần Trạch cũng đứng lên: “Vừa lúc hôm nay gặp em, buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?” 

“Trường học vừa mới khai giảng, không biết có rảnh hay không.” Tần Vũ cười cười.

Trần Trạch nhấp môi dưới, “Tần Vũ.”

Tần Vũ giật mình, “Sao?”

“Anh không có ý gì khác, chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm, coi như cám ơn em đã đến bệnh viện thăm ba anh.” 

“Rảnh rồi nói sau.” Tần Vũ xua xua tay, không quay đầu lại rời đi.

Trần Trạch thở dài, ngồi xuống đất, buông tay nằm xuống, xi măng nóng hổi nướng cả người hắn muốn chín, hắn cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh đổ lên mặt mình, lại hung hăng mắng mình một câu khốn nạn. 

Tần Vũ ở văn phòng loay hoay đến tan tầm, hôm nay đột nhiên gặp Trần Trạch ở đây khiến anh có chút không biết làm sao. Hiện tại anh đang ở trong ký túc xá giáo viên trường bên cạnh trường đại học, đi ngang qua cổng trường thì bị Trần Trạch gọi lại.

Trần Trạch đổi xe, anh không nhận ra. 

Tần Vũ thấy Trần Trạch từ trong xe đi ra, nhíu mày: “Anh còn chưa đi?” 

Trần Trạch đứng bên cạnh xe, hơi ra vẻ thoải mái nói: “Ừ, đang chờ em, tan làm rồi sao? Bây giờ em rảnh không?” 

Bốn phía cổng trường đều là sinh viên mới qua lại sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chắc là yếu tố tâm lý Tần Vũ đứng ở đó có chút không được tự nhiên, anh c4n môi du0i, nói: “Đến bệnh viện thăm chú cơ bản đều là anh trai tôi, nếu không anh đi mời anh ấy?” 

Trần Trạch cười, nói: “Lần sau mời anh ấy.” Nhìn Tần Vũ muốn đi, vội vàng gọi anh lại, “Tần Vũ.” 

Hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Chỉ là làm bạn thôi.” Hắn rũ xuống mắt, thấp giọng nói: “Em không cần có gánh nặng gì, cũng đừng trốn tránh anh, chờ ăn xong bữa cơm này thì anh sẽ đi. Ở đây cách chỗ anh vài tiếng đồng hồ, em cũng không cần lo lắng anh sẽ tới quấy rầy em mỗi ngày.” 

Mặt trời còn chưa lặn, Tần Vũ phơi nắng cả người không thoải mái, anh nghe lời Trần Trạch nói, trong lòng khó chịu, anh chỉ chỉ nhà hàng trước cổng trường, “Đi đến đó đi.” 

Tần Vũ không ăn bao nhiêu, đây là nhà hàng Tứ Xuyên, món ăn đều tương đối cay. Anh uống vài ngụm nước, vẫn ngồi đó chờ Trần Trạch.

Trần Trạch giúp anh gọi món không cay, ân cần nói: “Dạ dày của em không tốt, đừng bỏ bữa.” 

Tần Vũ gật đầu.

“Anh nhớ trước kia chúng ta thường qua bên này, trông cũng không thay đổi bao nhiêu.” 

“Ông chủ đổi rồi.” Tần Vũ mặt không chút thay đổi nói, “Hương vị không giống nữa.” 

Trần Trạch cười cười, “Đúng rồi, em còn nhớ sân bóng rổ buổi chiều kia hay không, lần đầu tiên chúng ta gặp chính là nơi đó.” 

“Thế à?” Tần Vũ uống ngụm nước, “Không nhớ lắm.” 

“Từ khi em qua đó bị anh dùng bóng rổ đập trúng, giống như phim thần tượng vậy.” Trần Trạch cười, “Lúc đó em rất gầy, nước mắt sắp chảy ra. Lúc đó anh còn nghĩ, tên nhóc này yếu như vậy sau này làm sao cưới vợ.” 

Tần Vũ gõ gõ bàn, có chút không hài lòng nói: “Bởi vì bị anh đập trúng mắt tôi.” 

Trần Trạch dựa vào ghế cười, “Thời gian trôi qua thật nhanh.” 

Tần Vũ “ừ” một tiếng, nhìn thời gian trên điện thoại di động, “Phải trôi qua rất nhanh, tôi về đây. Buổi tối cũng phải đến ký túc xá thăm học sinh.” 

Trần Trạch nhìn Tần Vũ một chút, hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ là từ từ, sau đó gật đầu, nói: “Ừm.” 

“Lúc lái xe chậm một chút.” Tần Vũ nói xong xoay người rời đi.

Nghe xong những lời này, tâm tình Trần Trạch lúc trước có chút hậm hực trong nháy mắt tốt hơn hẳn, lúc trở lái xe về tốc độ quả nhiên chậm hơn không ít, đợi đến khi về đến nhà cũng đã gần 10 giờ.

Sau đó mấy tuần thứ sáu tan học đều có thể gặp Trần Trạch, ngày quốc khánh trước khi nghỉ, Trần Trạch cũng tới, hắn xách mấy hộp thuốc Đông y đưa cho Tần Vũ, “Chân dì vẫn có bệnh cũ, trời sắp chuyển lạnh, anh nghe nói thuốc này hiệu quả không tệ, em mang về cho dì thử xem.”

Tần Vũ dở khóc dở cười, trên cơ bản mỗi tuần Trần Trạch đều tới thăm anh, cũng không nói gì khác mà chỉ nhìn anh rồi đi. Lúc mới bắt đầu anh còn làm bộ như không nhìn thấy, còn cố ý nói Trần Trạch không cần đến, Trần Trạch chỉ cười, nói lúc về nhà thuận đường tới xem một chút.

Tần Vũ nhận túi, nói: “Anh có thể trực tiếp đưa đến nhà tôi mà.” 

Trần Trạch sờ sờ mũi, “Đi rồi, chú mở cửa thấy là anh thì đóng sầm cửa lại.” Hắn nói rất thoải mái, thực tế là ba Trần thiếu chút nữa cầm chổi đuổi hắn ra ngoài.

Tần Vũ cười, “Cảm ơn.”

Trần Trạch mở cửa xe, “Anh đi trước, ba anh vẫn đang kiểm tra ở bệnh viện.” 

Tần Vũ gật gật đầu, nhìn Trần Trạch lái xe đi mới xoay người trở về ký túc xá của mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Qua quốc khánh, Trần Trạch vẫn một tuần tới đây một lần. Vào mùa thu có một vài cơn mưa, thời tiết không lạnh không nóng. Tần Vũ lần này ra khỏi cổng trường nhìn thấy xe của Trần Trạch, không đợi Trần Trạch gọi anh thì tự mình gõ cửa sổ xe, mở cửa ngồi vào.

Trần Trạch quá hiểu anh, từng bước từng bước này từ từ sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh lại rơi vào.

Mà Tần Vũ đúng là có tâm tính như vậy, thậm chí có lúc còn chưa tan học anh sẽ nghĩ Trần Trạch lần này có thể đến hay không.

Sự thật chứng minh, Trần Trạch quả nhiên không làm anh thất vọng.

“Có rảnh không?”

Trần Trạch thấy Tần Vũ chủ động lên xe còn có chút sững sờ, hắn gật đầu, “Rảnh.” 

Tần Vũ cười, “Qua đó ăn bữa cơm đi.” Anh chỉ chỉ bên cạnh ký túc xá.

Trần Trạch sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu.

Ký túc xá là một phòng một sảnh, Tần Vũ bảo Trần Trạch ngồi ở phòng khách xem tivi, mình đi vào phòng bếp nấu ăn.

Trần Trạch ở phòng khách đứng ngồi không yên, thái độ của Tần Vũ đột nhiên thay đổi khiến lòng hắn không yên, hắn muốn vào phòng bếp cùng Tần Vũ lại sợ quấy rầy anh, nghĩ nghĩ, vẫn ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách chờ.

Không có phòng ăn, Tần Vũ đặt đồ ăn lên bàn trà, trực tiếp ngồi trên sàn nhà.

Anh cầm hai cái chén, mở một chai rượu trắng một người rót một ly, còn chưa đợi Trần Trạch nói chuyện, anh uống một ly trước. Lúc muốn rót thêm ly khác, Trần Trạch muốn lấy ly trong tay anh ra, bị Tần Vũ trừng mắt một cái.

Trần Trạch muốn cái gì trong lòng anh rất rõ, anh vô dụng, dao động rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều không vượt qua được ngưỡng cửa trong lòng mình.

Tần Vũ uống không ít, không lâu sau đã gục lên bàn trà, trực tiếp dựa vào sô pha nằm trên mặt đất.

Trần Trạch dọn dẹp đồ đạc quay lại, nhìn Tần Vũ nghiêng đầu trên sô pha nhắm mắt ngủ, có chút đau lòng ngồi xuống bên cạnh anh, sờ sờ mặt Tần Vũ, lại cẩn thận hôn lên trán anh một cái.

Tần Vũ đột nhiên mở mắt ra, vươn tay ôm cổ Trần Trạch hôn tới.

Hôn rất mạnh mẽ, ngay cả trước kia anh cũng rất ít khi hôn Trần Trạch như vậy, khiến Trần Trạch gần như có cảm giác hít thở không thông.

Tần Vũ xoay người ngồi trên đùi Trần Trạch, c4n môi du0i của hắn, dùng răng nhẹ nhàng mài vài cái, mở mắt mê mang nhìn Trần Trạch, “Là như vậy sao? Có phải chỉ bằng cách này anh sẽ không thấy chán?”

Trần Trạch sửng sốt, tim thắt lại, hắn dùng sức ôm lấy Tần Vũ, khàn giọng nói: “Không phải.”

Tần Vũ cười, lại có chút khó hiểu nói: “Không thích? Nhưng tôi thấy cậu ta ngồi trên người anh như thế này và hôn anh cơ mà.” 

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.