Sáng mùng 2 Trần Trạch tới đón Tần Vũ, lái xe đến một công trường mới mở bán gần thành phố đại học. Nơi này cách trung tâm thành phố không gần, có điều đến trường học của Tần Vũ đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút.
Trần Trạch dừng xe, nắm tay Tần Vũ, “Trước tết lúc mở bán, anh đã đặt tiền cọc ở đây, qua một năm nữa nhà sẽ xây xong, em có muốn dọn vào ở cùng anh không?”
Tần Vũ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trở tay nắm Trần Trạch, ngón tay điểm điểm lên trên.
Trần Trạch không dám nhìn biểu cảm của Tần Vũ, tuy rằng đã đi tới bước này, nhưng hắn vẫn sợ, lúc ở một mình buổi tối thường xuyên bị ác mộng đánh thức.
Một lát sau, Tần Vũ mới buông tay hắn ra, lấy một điếu thuốc từ trước xe châm lên, anh hít một hơi thuốc, hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ tại sao chúng ta chia tay không? Ngoại trừ chuyện của anh và Lâm Kiêu.”
Trần Trạch có chút hoảng hốt, hắn nhìn chăm chú vào công trường trước xe. Hắn muốn cười bản thân, đầu óc dù công việc bận rộn đến đâu cũng tỉnh táo, lúc này bị Tần Vũ hỏi thành một mớ hỗn độn.
“Nhiều lúc em khá nóng nảy, anh lại quá yên tĩnh. Kỳ thật vấn đề đã sớm tồn tại, Lâm Kiêu chỉ là ngòi nổ.”
“Cho nên thời gian dài anh sẽ chán, cho dù lần trước không có cậu ta cũng sẽ có người khác.”
“Hiện tại sẽ không.” Trần Trạch nắm lấy tay Tần Vũ đặt lên miệng hôn, “Vẻn vẹn một năm thôi Tiểu Vũ, anh nghĩ rất kỹ, mặc kệ em thế nào anh cũng chỉ yêu em, chỉ muốn ở bên em.”
Tần Vũ tựa vào ghế ngồi, phun ra một luồng khói, ném tàn thuốc còn lại ra ngoài, rũ mắt xuống cười cười: “Vốn là chuyện của hai người, dựa vào một mình anh chống đỡ sẽ mệt mỏi.”
“Có em là đủ.” Trần Trạch cũng cười, Tần Vũ chắc không biết chỉ cần một tin nhắn của em cũng đủ để làm cho mình mừng rỡ như điên, có lẽ thời gian sẽ chậm rãi làm cho loại cảm giác này bình thản. Có điều chỉ cần nhìn em ở bên cạnh mình là có thể thỏa mãn, bình thản chỉ cần có em là đủ rồi.
Tần Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, Trần Trạch tiến lại gần hôn môi anh một cái, “Hửm? Em nghĩ sao?”
Tần Vũ thuận thế ngồi thẳng người ôm lấy Trần Trạch, “Em sẽ sửa, nhưng anh cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng, em có thể chờ.”
Trần Trạch cười, từ từ hôn anh, “Không cần chờ, đừng lo lắng gì cả. Em rất tốt, không cần phải thay đổi vì anh.”
Trần Trạch híp mắt, cười rất hạnh phúc, “Anh chỉ muốn mình em. Em ở đây là đã tốt lắm rồi.”
Hôm nay là ngày Valentine, mặc dù là năm mới nhưng đường phố vẫn có vài cặp đôi tình lữ.
Hai người đàn ông lớn đi dạo trên đường phố trong một ngày, buổi tối sau khi xem phim đi ra bầu trời bắt đầu đổ tuyết.
Trên đường trở về Tần Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay đến nhà em đi, sớm muộn gì cũng phải gặp họ. Ba em tuy rằng tính tình không tốt, có điều dỗ dành đôi ba câu là ok.”
Trần Trạch sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, “Được.” Hắn lái xe đến bãi đậu xe gần đó, mở cửa sổ, “Cảnh tuyết lãng mạn như vậy thực sự không thể lãng phí, chúng ta đi bộ về đi.”
Tần Vũ không chịu xuống xe, ven đường đều là nam nữ trẻ tuổi, hai thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi bọn họ đi cùng nhau liên tục bị người khác nhìn làm cho anh rất khó xử.
Có điều vẫn bị Trần Trạch dụ dỗ bước xuống.
Lúc này người trên đường đã không còn nhiều, đèn đường cũng rất tối, Trần Trạch nắm tay Tần Vũ bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Tần Vũ bật cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Này, sao anh càng ngày càng giống bạn nhỏ vậy?”
Trần Trạch vẻ mặt nghiêm túc, dắt Tần Vũ chậm rãi đi về phía trước, “Yêu đương cần gì tuổi tác, chờ chúng ta già rồi cũng như vậy.”
Tần Vũ kỳ thật rất hưởng thụ loại cảm giác này, dù sao gần đó cũng không có người quen biết gì, cũng tùy Trần Trạch luôn.
Trần Trạch không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được người kia, bên kia đường là khách sạn, hắn trong lúc vô tình nhìn qua thì nhìn thấy Lâm Kiêu rụt cổ đứng ở cửa khách sạn nhìn bọn họ.
Trần Trạch quay đầu nhìn Tần Vũ, Tần Vũ chắc chưa phát hiện, có điều hắn vẫn rất nhanh xoay người chặn tầm mắt Tần Vũ, cúi đầu hôn Tần Vũ.
“Sẽ bị người ta nhìn thấy.” Tần Vũ nhíu mày, muốn đẩy Trần Trạch ra, nhưng Trần Trạch ôm chặt lấy anh.
“Kệ cứ cho bọn họ nhìn.”
Lâm Kiêu cũng không phải đặc biệt tới tìm Trần Trạch, cha cậu ta có một người bạn ở bên này, cậu ta tới nhờ người giúp đỡ.
Trong nhà sau một đêm phá sản, cha cũng vào tù, mọi thứ có được trước kia đều không còn, cậu ta gần như sụp đổ.
Lúc mới chuẩn bị trở về khách sạn đã nhìn thấy người bên kia đường, cậu ta vốn tưởng rằng hai người kia cũng sống không tốt như cậu ta, mãi cho đến ngày sinh nhật Trần Trạch mới biết được.
Cậu ta rất tham lam sự ấm áp này, cho rằng chỉ cần mình yếu thế, Trần Trạch vẫn sẽ an ủi mình như trước. Chỉ là không nghĩ tới người kia vừa nhìn thấy cậu ta đã khẩn cấp hôn người bên cạnh, cả người cực kỳ đắc ý, cảm giác giống như chiếm được cả thế giới.
“Sao vậy?” Tần Vũ dán lên môi Trần Trạch, cảm xúc của Trần Trạch giống như thoáng cái rơi xuống, anh cũng bất chấp trước mặt mọi người, chỉ mặc cho hắn hôn lên, đợi đến khi hắn buông mình ra mới nhẹ giọng hỏi.
Trần Trạch dùng sức ôm Tần Vũ, sức lực lớn đến mức muốn đem cả người anh khảm vào trong xương cốt của mình vậy.
Hắn rũ mắt xuống, ở trên miệng Tần Vũ cọ xát một hồi, áp lên trán anh nói: “Xin lỗi.”
“Rồi rồi, sao đột nhiên lại nói cái này?”
“Anh chỉ nghĩ đến khoảng thời gian đó.” Trần Trạch mím môi, một lát sau mới nói, “Em làm sao chịu đựng được.”
Vừa mới nhìn thấy Lâm Kiêu, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện mình làm trong năm đó, rất nhiều chuyện hắn cố ý quên đi, mỗi một câu nói dối với Tần Vũ đều chợt xuất hiện trong đầu.
Ngay cả chính mình cũng không quên được, càng đừng nói đến người trước mắt này.
Ngoại trừ lặp đi lặp lại xin lỗi hết lần này đến lần khác, hắn không biết nên bù đắp tổn thương cùng ngăn cách tạo thành khoảng thời gian đó. Cho dù hiện tại hắn chỉ trời xin thề chẳng qua là mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn. Mặc dù vết thương đã lành, vết sẹo vẫn luôn ở đó. Một khi nghĩ đến chính là đau lòng, hắn không thể không hung hăng ôm anh.
Tần Vũ không nói gì.
Trần Trạch nâng mặt anh, ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve, tay kia đặt lên nguc Tần Vũ, “Đau không? Ở đây.”
Tần Vũ cười, lại có chút miễn cưỡng, “Đều đã qua rồi.”
“Em không cần tha thứ cho anh.” Trần Trạch hít sâu vài hơi, lại ôm lấy Tần Vũ.
“Hả?” Tần Vũ khẽ cười hai tiếng.
“Nhưng muốn quên đi những chuyện kia, em có thể trách anh cả đời, chỉ cần để cho anh ở lại bên em là được.”
Lâm Kiêu đứng đối diện, cậu ta đi về phía trước một bước, lại dừng lại.
Tốt như vậy, xứng đôi như vậy, ngay cả người ghê tởm như mình cũng không đành lòng bước lên quấy rầy.
Cậu ta có chút đau đầu, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Thật ra có thể không thích Trần Trạch thế đâu, nhìn thấy cảnh đó cậu ta không đau lòng như tưởng tượng. Chỉ là rất hâm mộ, cũng rất ghen tị, bọn họ đều có cả thế giới, chỉ có mình là hai bàn tay trắng.
Trong khách sạn rất nhanh đã có một người đàn ông cao lớn đeo kính đi ra, là bác sĩ tâm lý của Lâm Kiêu, coi như là bạn của cậu ta. Hắn ném áo khoác của Lâm Kiêu lên người cậu ta, đạp một cước. Thấy người không có phản ứng, lại thở dài, nhận mệnh vươn tay xách người đang nhìn như muốn sụp đổ này về khách sạn.
Trần Trạch và Tần Vũ cùng nhau trở về Tần gia, lúc mở cửa mẹ Tần thấy Trần Trạch thì sửng sốt một chút nhưng vẫn để người vào. Trong khoảng thời gian này trong lòng bà ít nhiều cũng đoán được, bà không có ý kiến, chỉ cần Tần Vũ cảm thấy tốt là được. Cuộc sống của đứa nhỏ là của nó, bà già mình không tiện nhúng tay vào, chỉ là khi anh cần thì cho anh biết nơi này vẫn còn nhà.
“Mẹ.” Trần Trạch có chút khó xử, lại gọi một tiếng “Ba” với ba Tần đang ngồi trên sô pha.
Mẹ Tần đáp lại, đi vào nhà ăn rót cho bọn họ ly nước.
Ba Tần quay đầu nhìn Tần Vũ và Trần Trạch một cái, thở dài chắp tay sau lưng đi vào trong thư phòng.
Trần Trạch sờ sờ mũi, mấy năm nay ba Tần tuy nói đối với Tần Vũ cũng không lạnh không nóng, nhưng từ trước đến nay vẫn che chở, huống chi lần này đích thật là mình đã sai.
Mẹ Tần bưng nước từ nhà ăn ra, đưa cho Trần Trạch và Tần Vũ: “Được rồi được rồi, sau này sống cho tốt.”
“Con biết rồi, cám ơn mẹ.” Trần Trạch cười cười.
“Mẹ đừng bận nữa.” Tần Vũ bảo bà ngồi xuống, “Con đi nói chuyện với ba.”
Trần Trạch ngăn anh lại, “Để anh đi.”
Trần Trạch nói chuyện với ba Tần cả đêm, lúc đi ra mẹ Tần đã nghỉ ngơi. Tần Vũ ngồi trên sofa nghe điện thoại, ra hiệu cho hắn đợi trước.
Chắc là học sinh gọi tới, hỏi vài vấn đề về luận văn, nhất thời không thấy có dấu hiệu muốn cúp máy.
Trần Trạch giảm âm lượng tivi, đổi nước đã nguội trước mặt Tần Vũ thành một ly mới. Hắn dựa vào sofa, nhàm chán ngắm nghía điều khiển từ xa.
Mấy năm qua hắn ít khi nói chuyện cùng ba Tần, gặp mặt cũng chỉ nói mấy câu.
Ba Tần không trách cứ việc Trần Trạch và Tần Vũ chia tay, chỉ nói chuyện phiếm tính toán tương lai của hắn và Tần Vũ. Cuối cùng lúc đi ra vỗ vỗ vai hắn, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, lời muốn nói vẫn không nói ra miệng. Tần Vũ lớn rồi, đường đi thế nào tự có dự tính của mình. Ông không thích thằng nhóc Trần Trạch này, nhưng người đứa nhỏ tự mình chọn, bị thương chịu khổ mình không muốn thừa nhận vẫn phải thừa nhận.
Ba Tần rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, xua xua tay với bọn họ, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dạ.” Trần Trạch lên tiếng.
Tần Vũ cúp điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Trần Trạch, đầu tựa vào vai hắn, thoải mái thở dài.
Trần Trạch ôm người lại, xoa xoa đầu anh: “Mệt rồi?”
Tần Vũ “Ừm” một tiếng, thuận thế nằm trên đùi Trần Trạch.
Anh mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ tới chuyện Trần Trạch hỏi anh trên đường, cười cười, “Rất tốt.”
“Hửm?”
“Vốn em cho rằng chúng ta như vậy là hết rồi.”
Trần Trạch đặt tay lên mặt Tần Vũ, cúi đầu nhìn anh. Tần Vũ hiếm khi nói với hắn tâm tình của mình, hắn rất nghiêm túc lắng nghe, sợ bỏ lỡ. Tuy rằng lúc nghe trong lòng rất khó chịu.
“Lúc đó rất khó khăn, mỗi ngày đều nghĩ đến anh.” Anh cười, “Rất vô dụng, một mặt nghĩ cách xa anh, một mặt rất sợ anh tốt với người khác, không cam lòng.”
“Không, về sau cũng sẽ không.”
“Ừm, rất tốt.” Anh nói lần nữa, “Em cũng không đúng, nhưng đã học được làm thế nào để ở chung với anh sau này.”
“Làm chính em là được rồi.” Trần Trạch cúi đầu hôn lên môi anh một cái, thấp giọng nói, “Em biết không, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là anh rất mãn nguyện lắm rồi.”
Tần Vũ ôm cổ hắn hôn lên, trên mặt tràn đầy ý cười. Nhìn biểu cảm của Trần Trạch cũng biết hắn và ba Tần nói chuyện ổn thỏa, tâm tình của anh rất tốt, quá khứ đều đã qua, chỉ cần mình và người này vẫn bên nhau là được. Tất cả mọi thứ bắt đầu lại, hoặc nhiều hơn bảy năm trước.
“Valentine vui vẻ.” Anh híp mắt nhỏ giọng nói.
– —–oOo——