Trần Trạch uống thuốc, nằm trên giường, hiệu quả thuốc không nhanh như vậy, đầu vẫn đau nhức từng cơn. Nhưng lúc này có mệt mỏi đến đâu cũng không ngủ được, hắn đành phải tựa vào đầu giường nhìn cửa ngẩn người.
Hành động vừa rồi của hắn cũng không phải là trách Tần Vũ, mà ngược lại, hắn cực kỳ xem thường mình lúc này. Trong nháy mắt mở mắt nhìn thấy Tần Vũ, hắn gần như muốn tiến lên ôm lấy Tần Vũ, tôn nghiêm là cái thứ chó má gì chứ.
Chẳng qua đáy mắt Tần Vũ chợt lóe lên một tia lãnh đạm vẫn khiến hắn khắc chế xúc động trong lòng.
Trong hơn hai năm, mỗi ngày hắn đã ăn năn về những sai lầm mà hắn đã làm. Hắn đã từng không coi trọng phần tình cảm này, Tần Vũ quyết tuyệt rời khỏi hắn, hắn mới biết mình sai đến mức nào. Cho nên khi Tần Vũ nói ra hắn không có tư cách thì hắn có loại cảm giác cả người đều sụp đổ.
Lúc này hắn mới biết được từ sau khi bắt đầu lại, hai người bọn họ dường như không ở cùng một độ cao, ít nhất ở trong lòng mình là như vậy.
Hắn rất cẩn thận lấy lòng anh, còn có tình cảm ngày càng tăng trong lòng làm hắn càng hèn mọn hơn.
Trên thực tế, hắn không có ý định đảo ngược tình hình. Hắn cho rằng đối mặt với Tần Vũ mình càng ngày càng để ý, đối với hắn mà nói thì mặc kệ anh làm cái gì cũng đều vui vẻ chịu đựng. Nhưng khi người từng có uy hiếp xuất hiện, hắn lại hoảng loạn, hơn nữa còn nhát gan, thậm chí còn đem bất mãn ẩn giấu trong lòng ph4t tiết ra, từ đầu đến cuối hắn cũng không vĩ đại như mình tưởng. Mà những lời nói kia của Tần Vũ, hoàn toàn khiến hắn lâm vào loại tư duy kỳ quái này, làm cho hắn cảm thấy ngay cả Tần Vũ cũng đang khinh thường hắn.
Cái này gọi là gì nhỉ? Trần Trạch châm thuốc hít một hơi, có lẽ đây chính là báo ứng chăng, hắn nghĩ.
Tần Vũ vẫn bình tĩnh một hồi sau đó vào phòng khách, tức giận đến đâu anh cũng không có cách nào nhìn thấy người bị bệnh mà mặc kệ, nhưng khi nhìn thấy điếu thuốc trong tay Trần Trạch, sắc mặt chuẩn bị lúc trước của anh lại sụp đổ.
“Dập thuốc đi.” Tần Vũ ngồi xuống, đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán Trần Trạch, nhíu mày càng sâu, “Nghỉ ngơi một lúc, nếu còn không hạ sốt thì đến bệnh viện. Trong bếp còn cháo, nếu đói thì gọi em.”
Trần Trạch rũ mắt xuống, lúc Tần Vũ thu tay lại, vội vàng bắt lấy tay anh, “Tiểu Vũ.”
Tần Vũ mím môi thầm thở dài, tùy ý để Trần Trạch nắm tay mình, nửa ngày mới nói: “Em và anh ta cái gì cũng không có, bạn bè bình thường mà thôi. Lúc đó đã thử qua nhưng không có cảm giác.” Anh cười một tiếng, tăng thêm ngữ khí, “Trước kia không có, về sau càng không có, yên tâm chưa?”
Trần Trạch nghe Tần Vũ giải thích, cả người đã thoải mái hơn, nghe được khúc sau lại bắt đầu lo lắng.
“Thử như thế nào?” Hắn biết lúc này mình không nên tiếp tục hỏi, nếu Tần Vũ cho bậc thang, hắn nên ngoan ngoãn leo xuống, nhưng sốt cao và thần kinh căng thẳng cả ngày làm cho lý trí của hắn trở nên rối tinh rối mù.
Tần Vũ ngửa cằm, tựa như đang không kiên nhẫn do người trước mắt truy hỏi. Anh li3m li3m môi, “Hôn, không có cảm giác.”
Trần Trạch buông tay ra, nhẹ “Ồ” một tiếng, trầm mặc một hồi sau đó lại kéo hai tay Tần Vũ ôm lấy anh, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi em”.
Bởi vì Trần Trạch bị bệnh, hai người ở nhà nghỉ ngơi một ngày mới lên núi.
Hồ suối nước nóng nhỏ nằm ngay trong sân phía sau phòng, mặc dù là ngoài trời, nhưng hàng rào và núi non xung quanh vẫn bao quanh kín mít căn nhà nhỏ này.
Tần Vũ thoải mái nhắm mắt tựa vào bên cạnh hồ, nhiệt độ trong núi không cao như dưới chân núi, nhiệt độ như vậy ngâm suối nước nóng thoải mái cực kỳ.
Không lâu sau, anh cảm thấy Trần Trạch hôn tới.
Tần Vũ rất nhanh vươn đầu lưỡi hòa hợp với hắn, đoạn thời gian trước công việc của hai người quá bận rộn, buổi tối về đến nhà không phải là quay đầu đã ngủ thì chính là cãi nhau vì đủ loại nguyên nhân. Thời điểm thoải mái như vậy thật đúng là rất ít.
Tay Trần Trạch một đường đi xuống phía dưới, cách quần l0t an ủi cái thứ đã cứng rắn ở dưới của Tần Vũ.
Tần Vũ thoải mái rên lên một tiếng, nhẹ nhàng c4nlên miệng Trần Trạch một cái, “Vào phòng đi.”
Trần Trạch cười, không đáp lời, theo cổ anh gặm c4n, nâng chân Tần Vũ kéo quần trên người anh xuống, trực tiếp cầm lấy cái kia.
Tần Vũ ngửa cổ, lần đầu tiên cùng Trần Trạch hưởng thụ cảm giác quan hệ t1nh dục, vừa cảm thấy xấu hổ vừa hưng phấn không chịu nổi, theo tốc độ trên tay Trần Trạch nhanh chóng bắn đầy tay hắn.
“Đừng khẩn trương, bảo bối.” Trần Trạch cười tủm tỉm hôn lỗ tai Tần Vũ, chuyển tay ra sau lưng Tần Vũ chậm rãi đưa ngón tay vào.
Tần Vũ mở to hai mắt nhìn Trần Trạch, lỗ tai đỏ lên, “Anh!”
Trần Trạch lấp kín miệng anh, bị Tần Vũ c4nmột cái.
Trần Trạch cười, mạnh mẽ hôn đến mức mắt Tần Vũ đỏ lên mới khiến Tần Vũ xoay người nằm sấp bên cạnh hồ.
“Này,” Tần Vũ giãy dụa một chút, nhưng sức lực của Trần Trạch từ trước đến nay luôn lớn hơn anh, ấn thắt lưng anh không cho anh nhúc nhích, “Vào đi chứ.”
“Ok.” Trần Trạch đáp một tiếng, đỡ thứ mình đã cư0ng cứng phát đau chậm rãi đẩy vào bên trong, “Vào rồi.”
Tần Vũ “Ưm” một tiếng, “Ý em là vào phòng.”
Trần Trạch từ sau lưng ôm anh, chờ phía dưới toàn bộ đi vào thoải mái thở hắt ra một tiếng, “Ở đây đi.”
Tần Vũ chống tay bên hồ, không ngừng bị người phía sau va chạm, phải dùng sức c4nmôi, sợ bị người bên ngoài sân nghe được động tĩnh trong này.
Tốc độ của Trần Trạch dần dần chậm lại, xoay một vòng ở bên trong, rồi nặng nề đâm một cái, toàn bộ dương v4t đều ở bên trong, trực tiếp đâm vào tận cùng của Tần Vũ.
Tần Vũ thoải mái không cẩn thận rên ra miệng, phía trước đã bắn qua một lần lại đứng thẳng lên. Anh quay đầu trừng Trần Trạch một cái, còn chưa kịp quay trở về đã bị Trần Trạch đè hôn lên.
Trần Trạch rút dương v4t ra, bảo Tần Vũ quay người đối mặt với hắn, nâng chân anh lên từ chính diện đâm vào.
Tần Vũ sướng tới mức sắp run rẩy, thở hồng hộc nhìn Trần Trạch. Hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, một tay chống về phía sau cạnh hồ, tay kia ôm cổ Trần Trạch, “Anh điên rồi! Nơi này…”
Lời còn chưa dứt lại bị đẩy đến nơi đó, cả người thiếu điều ngã về phía sau hồ.
“Tiểu Vũ à, nói em yêu anh đi.” Giọng nói khàn khàn của Trần Trạch vang lên bên tai Tần Vũ.
Khóe mắt Tần Vũ ướt đẫm mê ly, mơ mơ màng màng nhìn hắn, “Em yêu anh.”
Trần Trạch tăng nhanh tốc độ đâm, tiếng va chạm trong nước ở sân trống rỗng có vẻ dâm mỹ vô cùng, Tần Vũ nghe được cảm thấy toàn thân mình đều đỏ bừng.
Trần Trạch rên một tiếng, đem tất cả con cháu của mình bắn từng đợt vào trong cơ thể Tần Vũ.
Mấy năm nay Tần Vũ ngoại trừ vận động trên giường thì các môn thể thao khác sớm đã hoang phế, lúc này không còn chút sức lực, nằm trên vai Trần Trạch không ngừng thở hổn hển.
Trần Trạch dùng sức ôm anh, “Anh yêu em, Tiểu Vũ, đừng rời xa anh nhé.”
– —–oOo——