Tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ ngoại tình, có lẽ anh không cảm thấy như vậy, nhưng trong từ điển của tôi là như vậy, ít nhất anh thiếu chút nữa động tâm với người khác, thậm chí vì người khác mà chúng ta chia tay một năm.
Tuy rằng sau đó anh nói với tôi anh chưa từng chạm qua người kia, nhưng ai tin được chứ, ít nhất trong một thời gian rất dài tôi không thể tin.
Từ khi biết anh ngoại tình, bắt đầu làm t1nh xong tôi sẽ buồn nôn, thừa dịp anh ngủ xong chạy vào phòng vệ sinh nôn ra. Sự ghê tởm này đã xảy ra trong một thời gian dài.
Lúc ấy anh vẫn còn ở thành phố kế bên, còn trở về ký túc xá của tôi hai ngày mỗi tuần. Là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người mình yêu không thể không có rung động, tôi mong muốn làm t1nh với anh, nhưng sau khi hoàn thành tôi vẫn không thể không buồn nôn.
Ngay cả bản thân tôi cũng không thể chịu đựng được mình. Cho dù có nói với mình chuyện quá khứ đã qua bao nhiêu lần, trong lòng vẫn không vượt qua được, hơn nữa, tôi chê anh bẩn.
Anh có thể phát hiện ra, cũng có thể không biết, tóm lại anh không hỏi tôi, hoặc có thể là xấu hổ không hỏi tôi, sau tất cả thì người làm điều sai trái không phải là tôi.
Kỳ thật tôi đã phát hiện ra một thời gian dài trước khi tôi ngả bài với anh, tôi biết anh có gì đó không ổn, nhưng tôi chưa bao giờ đi theo hướng đó. Mãi đến khi tôi thấy anh nói dối tôi, đưa người đàn ông đó lên xe của anh.
Tôi rất yêu anh, tôi sợ anh rời bỏ tôi, tôi không dám hỏi anh, tôi nghĩ anh chỉ chơi đùa, chơi đủ rồi sẽ về. Tôi nghĩ rằng tôi nên thay đổi tên tôi, gọi là “Tần đà điểu”.
Chỉ là nói dối càng ngày càng nhiều, anh nói với tôi một câu tôi sẽ suy nghĩ thật lâu xem có phải anh lại gạt tôi hay không.
Sau đó tôi chán nản, tôi nghe giáo viên bảo đi xem mắt, bị anh phát hiện.
Tôi cảm thấy quá buồn cười, không biết anh và người khác bao lâu mới bị phát hiện, nhưng lần đầu tiên tôi đi xem mắt đã bị anh phát hiện. Tôi khá mất cân bằng, khi anh hỏi tôi, tôi đương nhiên nói với anh rằng tôi muốn kết hôn.
Tất nhiên tôi đã nói dối anh, tôi là một người đồng tính, tôi nói kết hôn nhưng anh lại tin.
Đúng là tên ngốc mà.
Kết quả rõ ràng, một thời gian sau anh lại về.
Người xưa có câu thế nào nhỉ, “Không đâu bằng nhà mình”, nhưng hết lần này tới lần khác căn bản không thể dùng được ở chỗ anh, dưới tình huống đó anh còn có thể bỏ lại tôi, mẹ nó tôi có là đà điểu cũng nên hiểu.
Tôi nghĩ tôi nên cảm ơn cha mẹ tôi và Lục Hằng, nếu không nhờ họ, có lẽ năm đó tôi không thể chống đỡ nổi.
Cũng có ai đó sẽ cho tôi biết một người đàn ông lớn rồi thì khóc gì mà khóc, cầm được tất nhiên cũng buông được, trên thế giới không chỉ có mỗi một người đàn ông.
Nhưng bảy năm, bảy năm đầy đủ. Vứt bỏ những tháng ngày anh vội vàng năm ấy, ít nhất sáu năm, chúng tôi yêu nhau.
Mỗi buổi sáng thức dậy được người khác hôn, mỗi ngày ba bữa có người quan tâm, buổi tối trở mình sẽ biết anh ở bên cạnh, đúng vậy, còn có loại cảm giác lưỡng tình tương duyệt, được làm t1nh với người mình yêu và người đó cũng yêu mình…
Nhưng những điều này dường như không xảy ra với tôi vào thời điểm đó.
Ngoại trừ anh tôi sẽ không yêu người khác, tôi đã cố gắng, lần này tôi không nói dối, một chút cảm giác rung động cũng không có, so sánh với anh thì tôi xứng một câu.
Quá hèn mọn.
Chỉ cần nghĩ đến người yêu đã cùng tôi bảy năm lúc này ở bên cạnh một người khác, tôi cảm thấy ngày mình sẽ chết không nhắm mắt.
Tôi có thể là bị bệnh rồi, mỗi ngày làm việc theo trình tự, chỉ cần nhìn thấy anh hoặc khi người khác đề cập đến anh lại cảm thấy, ồ, hóa ra tôi vẫn còn sống.
Mẹ nó, nếu như có thể tôi thật sự muốn giết đôi gian phu kia, có thể tra tấn tôi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Đặc biệt là trong nháy mắt khi nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở cửa, mẹ nó tôi nhịn bao lâu mới bình tĩnh lại. Lửa thiêu đốt người? Khóc không ra nước mắt? Sét đánh giữa trời quang? Không, không, tất cả những điều này là không đủ để mô tả tâm trạng của tôi vào thời điểm đó đâu.
Dù sao, khoảnh khắc tôi buông chìa khóa xuống rời đi, hoàn toàn hết hy vọng. Tôi thậm chí không thể cảm thấy nỗi buồn của mình.
Bạn đã bao giờ thức dậy vào nửa đêm sau khi nhận ra người đó không còn là của mình? Bạn đã bao giờ cố gắng ăn và ăn mà không biết chuyện gì đang xảy ra rồi chợt muốn khóc? Bạn đã thử thức cả đêm đến rạng sáng chưa? À đúng rồi, chắc hẳn bạn chưa bao giờ cảm giác lúc đang cố gắng giảng giữa buổi học rồi đột nhiên không biết mình đang nói về cái gì, để rồi phải luống cuống đối mặt với hơn một trăm sinh viên không?
Bởi vì trái tim trống rỗng.
Rất lâu sau đó anh đã cầu hôn tôi, và tôi nghĩ thật may khi lúc đó tôi đột nhiên mơ hồ, nếu không có lẽ tôi đã thực sự ném chiếc nhẫn đó vào mặt anh rồi.
Mẹ kiếp, thực sự có mặt mũi nói sẽ yêu ông đây cả đời.
Nhưng, người hèn mọn hẳn nên không có chính kiến, cuối cùng tôi vẫn đeo chiếc nhẫn kia. Mặc dù tôi thực sự muốn “ha ha” vào thời điểm đó.
Đương nhiên, tôi đã trả qua những ngày không có anh, cho nên khoảng thời gian anh cầu xin tôi quay đầu tôi lại rất cao ngạo không quay lại, dù sao đà điểu cũng có lúc ngẩng đầu sống qua ngày mà.
Nhưng chuyện làm không được thì vẫn không làm được, cuối cùng tôi vẫn chết dưới đạn pháo của anh, mắt tôi bị mù, tôi nhận, đời này tôi chỉ có thể yêu anh.
Từ trước đến nay tôi là một người hết hy vọng, nhận định anh rồi thì đời này cũng không sửa được. Anh đã từng làm chuyện có lỗi với tôi, đời này tôi cũng không quên được, tôi đi tới đi lui, vẫn không đi ra khỏi vòng tròn luẩn quẩn quái quỷ kia.
Cho dù anh khúm núm quỳ gối đối tốt với tôi, tôi vẫn sẽ nhìn anh không vừa mắt, đương nhiên điều này không ngăn cản tôi yêu anh.
Sau khi sống chung với nhau lần nữa, tôi chợt thấy khi tôi cười với anh chỉ có thể vòng cung, tôi thậm chí không thể khóc với anh, và tôi không muốn nói cho anh biết dù tôi có khó chịu thế nào đi chăng nữa. Tôi sống với anh một cách rất theo khuôn mẫu, hai năm đầu chúng tôi cãi nhau vì tôi thường nói lời cảm ơn với anh.
Bảy năm đầu tiên trôi qua vô ích.
Ngoài việc hết hy vọng, tôi là một người rất ác độc và ích kỷ. Tôi chẳng tốt gì nhưng tôi không muốn chia tay với anh.
Sau đấy, anh đã đề cập với tôi về hai năm đó, anh nói rằng tôi đang đâm vào trái tim của anh, nhưng chẳng phải lúc nào anh cũng đâm vào trái tim tôi sao. Có điều không sao cả, dù sao trái tim tôi đã sớm vỡ vụn rồi. Đâm thêm vài cái cũng sẽ không hỏng được.
Miễn là tôi ôm chặt anh và sống ngày tháng tốt đẹp của tôi.
Lần ồn ào dữ dội nhất là anh không hiểu sao lại vì Lục Hằng mà ghen tuông, về sau lại bởi vì tôi quên nói cho anh biết chuyện ra nước ngoài học tập tiếp tục cãi nhau.
Lúc đó, tôi thực sự nghĩ chúng tôi không thể sống lâu hơn được nữa, ai đã từng sống cuộc sống như nhà chúng tôi. Anh thậm chí đã nghĩ đến chuyện chia tay tôi.
Cũng may khi tôi đề nghị chia tay, anh đã nói không. May quá, ông trời cho chúng tôi tám tháng để suy nghĩ kỹ càng. Tôi rất vui vì dù sao chúng tôi vẫn còn yêu nhau mà.
Thực ra anh rất tốt với tôi, ngoài việc tán tỉnh người khác ở thời trẻ, anh còn nghi ngờ tôi đã từng qua lại với người khác, ngoại trừ việc tôi đột nhiên cảm thấy anh muốn rời xa tôi. Anh luôn rất tốt, khác với tôi, anh không bao giờ keo kiệt với những lời yêu thương của mình và sẵn sàng nói đi nói lại với tôi.
Mặc dù tôi là một giáo viên, trên bục giảng có thể nói chuyện như sáo, nhưng đối mặt với anh nhiều lần tôi không thể nói những lời tình cảm, “Em yêu anh” những lời này quá buồn nôn. Nói nhiều, tôi sẽ đỏ mặt.
Sau đó, kỳ thật rất nhiều chuyện năm xưa nếu không phải anh nhắc tới tôi cũng quên mất.
Lúc sinh nhật Lục Hằng vừa hay đi công tác ở đây, dẫn theo bạn trai nhỏ của anh ta hẹn chúng tôi đi ăn cơm, anh trai tôi cũng ở đấy, xét thấy là bữa tiệc của đàn ông, nên anh trai tôi không dẫn chị dâu tôi theo.
Đêm đó ngoại trừ tôi uống rất nhiều rượu, anh uống xong đột nhiên khóc.
Cả bàn đều sợ đến choáng váng.
Anh ôm tôi không ngừng nói “Xin lỗi”, tuy rằng trong lòng tôi rất bức bối, cảm thấy anh ở trước mặt anh trai tôi làm tôi mất mặt, nhưng tôi vẫn chỉ ngoan ngoãn vuốt tóc anh, nói “Không sao”.
Anh buông tôi ra, nói với một bàn người rằng anh đã làm những điều có lỗi với tôi trong những năm ấy, anh cầu xin mọi người làm chứng, anh sẽ dành cả đời để yêu tôi và đối tốt với tôi.
Tôi đột nhiên đỏ mắt, tên ngốc này, thực ra nếu anh không đề cập đến tôi đã quên rất lâu. Tôi không trách anh, thật đó.
Anh trai tôi chắc do uống rượu, nghe anh nói chuyện năm xưa cũng rất bực, tôi cảm thấy anh tôi có xu hướng đánh nhau với anh, vội vàng kéo anh ra ngoài.
Đùa chắc, người tôi yêu chắc chắn chỉ có tôi mới được đánh.
Nhưng anh uống quá nhiều, tôi không thể kè nổi. Anh quỳ xuống ở cửa, ôm lấy chân tôi không cho tôi đi.
Cuối cùng, tôi đã bị đả động bởi những gì anh nói, chỉ có thể phối hợp với anh để anh ôm đầu khóc.
Tôi rất vui vì chúng tôi đang ở trong phòng riêng của chúng tôi. Nếu như là ở đại sảnh, tôi nhất định sẽ nhẫn tâm một tuần không để ý tới anh. Người đàn ông 40 tuổi lạ lắm.
Tôi kiên quyết không thừa nhận rằng tim tôi thực sự đau đớn.
Chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm.
Đôi khi anh sẽ rù quến tôi ra nước ngoài kết hôn, trên thực tế điều đó không quan trọng, kết hôn không yêu cũng có thể ly dị, tôi và anh yêu sâu đậm như vậy, ngay cả không có cuốn sổ đỏ đó cũng có thể bạc đầu đến già. Tính khí bướng bỉnh của tôi lại tái phát, và tôi rất muốn chứng minh điều đó.
Lắm lúc anh hỏi tôi có trách anh hay không, bởi vì tới với anh, tôi đã mất quyền làm cha. Kỳ thật, anh vẫn vậy đấy thôi.
Ngốc quá à.
Tôi biết, anh sợ tôi không ai tiễn đưa lần cùng, tôi nghĩ kỹ rồi, chờ qua vài năm nữa, đi không nổi, chúng tôi liền vào viện dưỡng lão ở.
Khi anh còn trẻ, anh suốt ngày uống rượu, hút thuốc, thức đêm làm việc, sức khỏe cũng sắp suy yếu, chờ anh đi rồi, tôi cũng đi cùng anh.
Đến lúc đó, nói chuyện với cháu trai tôi bảo nó chôn chúng tôi với nhau, tất nhiên, phải là cùng một mộ.
Ở bên nhau nhiều thập kỷ, chết cũng không thể tách rời. Bằng không xuống dưới, vừa mở mắt ra không nhìn thấy anh thật đúng là không quen.
Yêu cả đời, tất cả đều thành thói quen.
Ông già lại bảo tôi, già rồi già rồi, tính khí kỳ quặc hơn so với khi còn trẻ. Mỗi ngày phải để em nói rằng em yêu anh, nếu không tôi sẽ không uống thuốc.
Để tôi xem, đây là giấu anh ta viết, nếu để anh thấy, sẽ lại áy náy.
– —–oOo——