Người bất ngờ nhất ở đây không phải Y Vân, cũng không phải Bạch Thanh Phong mà lại chính là Bạch Thanh Vy.
Cô ta trợn tròn mắt, có vẻ tin này quá sốc đối với cô. Trong khi Bạch Y Vân vui vẻ nói chuyện với Tiểu Nghiên, hỏi thăm về tình hình sức khoẻ thì ở một góc bàn ăn lại có người đang lườm cô đến rách cả mắt.
‘Con khốn chết tiệt, vì cái gì mà mày lại mang thai con của anh Thần chứ.’ Bạch Thanh Vy thầm nguyền rủa cô trong lòng.
Cô ta chắc chắn phải đẩy nhanh tiến độ, không thể để con nhỏ này ở trong Bạch gia thêm một giây phút nào nữa.
Cuối buổi ăn tối, Bạch Thanh Phong có gọi Tiểu Nghiên vào phòng ông ta nói chuyện. Ban đầu Phong Thần rất không muốn cô đi. Nhưng cô lại nhất quyết không nghe, đòi đi bằng được, nên hắn cũng hết cách.
“Anh yên tâm đi, chỉ là nói chuyện thôi. Có phải ông ấy sẽ ăn thịt em đâu mà sợ.”
Tiểu Nghiên trấn an hắn. Không hiểu lúc ấy cô ăn gan hùm mật gấu gì mà cô dám nhận lời ông ấy. Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy chuyện này không đáng sợ chút nào, đáng lẽ cô phải đối đầu với nó từ rất lâu rồi, nhưng cô lại chọn trốn tránh. Vậy nên những gì cô phải trải qua hiện tại cũng chỉ là cái giá mà cô phải trả cho việc trốn tránh trách nhiệm.
“Em không sợ ông ấy sẽ chia rẽ chúng ta sao?” Bạch Phong Thần nhìn cô, chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Không sợ.” Tiểu Nghiên lắc lắc đầu. Cô không hình dung ra được ông ấy sẽ dùng cách gì để chia rẽ hai người họ chứ.
“Em đó, chỉ giỏi cái miệng thôi.” Hắn nhéo mũi cô, nhìn bộ dạng đáng yêu này thì ai mà trách móc cho nổi. . ngôn tình ngược
Ở ngoài cửa Bạch Thanh Vy đã nghe được mọi thứ mà bọn họ nói. Cũng đồng nghĩa với việc cô ta đã nhìn thấy hết những hành động ân cần, thân mật ấy của Phong Thần.
Tay cô ta nắm chặt thành quyền, răng nghiến chặt, bộ dạng trông vô cùng dữ tợn. Đáy mắt của Bạch Thanh Vy có hiện rõ vẻ ghen tức.
‘Khốn khiếp.’
Bạch Phong Thần đang ôm Tiểu Nghiên bỗng cảm thấy lạnh gáy, hắn quay người về phía cửa nhìn. Không có ai, sao hắn lại có cảm giác như ai đó vừa nhìn hắn nhỉ.
“Thôi được rồi, anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Em sẽ sớm quay lại thôi.” Tiểu Nghiên vỗ vỗ vào tấm lưng rộng lớn kia. Còn dây dưa nữa thì Bạch Thanh Phong sẽ đi ngủ luôn mất.
“Không được, anh phải đi cùng em.” Nghĩ gì mà hắn lại để cô đi một mình.
Vậy là Tiểu Nghiên lại có một cái đuôi bám theo sau chính là Bạch Phong Thần. Cô chào hắn đi vào trong phòng, còn hắn sẽ đứng đợi cô ngoài cửa.
Mở cửa ra, mùi thuốc sát trùng sặc vào mũi cô. Hình ảnh Bạch Thanh Phong đang nằm thư thái trên chiếc giường rộng lớn hiện ra trước mắt.
“Đến rồi sao?” Ông nhàn nhã nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Bác gọi con có chuyện gì không ạ.” Đáng nhẽ cô phải gọi là ba chồng nhưng hiện tại cô không tài nào gọi ông ấy được, nó cứ sượng sượng thế nào ấy…
“Đúng là tôi có chuyện muốn nói với cô.” Bạch Thanh Phong không ý kiến gì về cách xưng hô của Tiểu Nghiên. Ông chỉ vào cái ghế cạnh giường, ý muốn cô ngồi xuống.
Tiểu Nghiên hiểu ý của ông, nên cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng trong hành động cô vẫn có chút thận trọng.
“Thôi không muốn nói dông dài, vào luôn mục đích chính đi…” Ông dừng lại xem biểu hiện của cô.
Tiểu Nghiên nín thở, tay bấu chặt lấy váy, chờ đợi Bạch Thanh Phong nói nốt.
“Cô cũng biết rồi đấy, Thanh Vy là cháu gái nuôi của tôi. Trong gia đình này nếu con bé được chiều chuộng số hai, không ai đứng số một.” Ông cao ngạo, khoe khoang người cháu gái ngoan ngoãn kia của mình.
“Mà con bé lại có tình cảm nam nữ với Phong Thần, cô nghĩ xem, Thanh Vy đã theo đuổi nó lâu như vậy rồi, chỉ vì cô đến cản trở mối quan hệ của hai đứa nó. Trong trường hợp này người thứ ba không phải là cô sao?”
Vô lý, tự nhiên Đan Tiểu Nghiên cô lại trở thành kẻ thứ ba rồi. Ông lão này tâng bốc cháu gái mình như này thì quá khủng khiếp rồi.
“Xin lỗi, có vẻ như bác đang có hiểu nhầm gì rồi đúng không? Bạch Thanh Vy theo đuổi Phong Thần nhiều năm như vậy, nhưng cũng bị anh ấy từ chối, thậm chí là chán ghét ngần ấy năm. Vậy cho cháu hỏi, giữa hai người họ là gì của nhau mà cháu đang yên đang lành lại bị gắn mác tiểu tam?”
Tìm một cái lý do để cô rời xa hắn cũng phải thích đáng hơn chứ, sao có thể tùy tiện lấy một lý do hết sức ngu xuẩn để nói vậy được.
Dù trong lòng đang rất bực bội, nhưng trong lời nói của Tiểu Nghiên vẫn giữ đúng phép lịch sự. Tránh để ông ấy đánh giá mình là một người thiếu phép tắc.
Bạch Thanh Phong nghe cô phản biện như vậy nên nhất thời á khẩu. Ông có nằm mơ cũng không ngờ người vừa ngồi ăn cơm hồi nãy, với người hiện tại trước mặt mình là cùng một người. Thần thái, khí chất đều trái ngược hoàn toàn nhau.
Cứ nghĩ con bé này trông yếu đuối thế sẽ dễ bắt nạt, nhưng ông đâu ngờ tới trong lời nói cô phát ra lại như những nhát dao sắc nhọn muốn giết người như vậy.