Về đến nhà, Khương Triết khó chịu trong người chuyện lúc sáng mà cọc cằn với cô.
– Bạch Ninh Kiều, giảm âm lượng ti vi lại, ồn ào quá.
– …
– … Bạch Ninh Kiều, đóng cửa sổ lại, không thấy lạnh à?
– …
– Bạch Ninh Kiều, em ăn đừng phát ra âm thanh được không?
– Không được, em ăn là phải phát ra âm thanh đấy, thầy bị cái gì vậy? Từ khi về đến giờ thầy đều khó chịu với em…
– Anh… Gọi một tiếng “anh” thôi mà cũng khó à? Trước sau gì cũng là người nhà, gọi trước cho quen.
Cô im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn vào màn hình ti vi, trong đầu vẫn suy nghĩ gì đó.
Anh và cô ngồi cùng nhau trên ghế sofa nhưng hai người hai phía, khoảng cách cách nhau khá xa.
Mặc dù bản thân vẫn còn nghi ngờ nhiều nhưng Bạch Ninh Kiều không thể kìm nổi sự tò mò. Cô nhích từng chút một lại gần Khương Triết, anh đang xem giáo án cho buổi học ngày mai.
– Anh Triết…
Hai từ ngọt xớt ấy có phải anh nghe nhầm không? Khương Triết hỏi lại.
– Em vừa nói gì?
– Anh Triết, em gọi anh là anh Triết, anh không thích à?
– Có chuyện gì?
– Đừng nói vì chuyện lúc sáng của em với Vệ Phong mà thầy ghen đấy nhé.
Bên ngoài anh tỏ ra bản thân mình ổn nhưng sâu bên trong, tim anh đập loạn xạ bởi điều cô đoán chính là sự thật.
– Hmm, sao em lại nghĩ như vậy? Em nghĩ trước giờ anh thích em à? Bớt ảo tưởng lại.
Phải rồi, anh trai của chồng sắp cưới cũng là thầy giáo mình lại đối xử với mình như bạn gái, còn hết mực chu đáo ôn nhu, sao không nghĩ như vậy được.
– Không phải sao, không phải thì đâu có sao. Nếu như hiện tại anh thích em nhưng em không tính anh, đó mới là chuyện lớn.
– Sao lại là chuyện lớn?
– Thì người không được em đáp lại tình cảm sẽ bị tổn thương còn gì.
Cô đâu ngây thơ như thế chỉ là đang giả vờ xem biểu cảm của anh như thế nào thôi.
Khương Triết nghe vậy trong lòng có hơi khó chịu một chút, vẫn cúi đầu làm việc nhưng không thể tập trung.
– Anh sao vậy? Sao lại im lặng vậy?
– Không có gì?
– Anh vẫn chối sao? Rõ ràng anh thích em mà.
Trước nay Bạch Ninh Kiều không hề mạnh dạn như vậy, chỉ là hôm nay cô tới tháng nên tính tình có hơi khác đi thường ngày một chút. Một người luôn giấu diếm một điều gì đó có liên quan đến mình khiến cô cũng rất khó chịu muốn dò hỏi.
Khương Triết nhìn cô, vẫn im lặng không biết nói gì, đây là cơ hội mà cô cho anh, đáng lẽ ra phải nắm bắt chứ?
Bị cô học trò đoán trúng, Khương Triết cũng không giấu diếm làm gì nữa.
– Ừm, anh thích em, như vậy rõ ràng rồi chứ? Còn em thì sao?
Khương Triết hỏi ngược lại cô vậy mà Bạch Ninh Kiều lại không biết cách trả lời, cô vu vơ suy nghĩ. Ban đầu dồn người ta vào đường cùng ép người ta thừa nhận nhưng bây giờ bản thân mình lại bị dồn vào đường cùng.
– Em… em buồn ngủ rồi, em về phòng trước.
Cô bỏ gói bim bim quý báu của mình xuống sofa, đứng dậy trở về phòng nhưng Khương Triết đâu để yên, anh kéo tay cô lại ngồi xuống bên cạnh mình.
– Lúc nãy em hỏi anh đã đời xong anh phải thừa nhận với em, còn khi anh hỏi ngược lại em thì em ngập ngừng không nói. Công bằng ở đâu? Trả lời đi…
– Thì… thì em nói rồi đó, em không có tình cảm với anh. Hơn nữa em là vợ chưa cưới của em trai anh.
– Thằng nhóc đó hủy hôn rồi, nó muốn thay anh vào vị trí của nó, em thấy sao?
Bạch Ninh Kiều ngạc nhiên trợn tròn mắt, thì ra đây là mưu kế của thầy giáo chủ nhiệm bấy lâu nay mà mình không biết.
– Anh lợi dụng hôn nhân để em thích anh sao? Hừm còn lâu.
Khương Triết nở một cười tươi rói, gõ nhẹ vào đầu cô, chỉ có người mù mới không biết, rõ ràng là đang đánh yêu.
– Thôi, lo học hành đi, anh chỉ nói đùa thôi đấy. Cưới hỏi gì ở đây, với cả… em bớt yêu đương lại, tập trung vào học hành cho tốt.
– Vậy anh không thích em sao?
– Đã bảo là đừng nghĩ tới chuyện yêu đương mà.
Nói chuyện kiểu nhây nhây như vậy chỉ có đùa mà thôi, nếu Khương Triết thích cô thật cũng không nói thẳng ra như thế, tính tình anh trước giờ không thích rõ ràng.
Khương Triết quay người cầm theo giáo án trở về phòng, lúc đi còn dặn dò mấy câu.
– Anh còn thấy em lởn vởn với mấy đứa con trai thì liệu hồn, em hãy nhớ em là học sinh đặc biệt của anh đấy.
????⬅⬅