Bạch Ninh Kiều không thể ngờ tới, cô tưởng tượng ra cũng đã rất đau lòng huống gì là sự thật.
Nhìn cô như vậy Khương Triết anh cũng đau lòng lắm nhưng để khiến cô thừa nhận thì không còn cách nào khác.
– Đã bảo là chuyện riêng tư của đối phương không ai được xen vào mà, đây là phòng của tôi, cũng là riêng tư rồi, anh ra ngoài đi.
Cô bắt đầu đánh trống lảng, giọng nói thốt ra cũng trở nên run rẩy hơn.
Khương Triết không nhịn được ôm cô vào lòng, khóe mắt đỏ ửng của cô hiện lên, hình như sắp khóc rồi.
– Thôi mà, anh không đùa như vậy nữa, anh chỉ nói bằng miệng thôi, anh không nghĩ một cô gái giỏi võ mạnh mẽ như em lại mít ướt thế này.
Bạch Ninh Kiều không nhìn thấy rõ, mọi thứ bị nhòe đi bởi nước mắt, cổ họng trở nên nghẹn lại, cố gắng kiềm chế âm thanh tiếng khóc phát ra.
– Anh cũng thích em mà, em cũng thích anh sao không thừa nhận chứ? Trên đời này lần đầu tiên anh gặp người cứng đầu như em đấy.
Phải một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, cảm thấy ở trong lòng Khương Triết thực sự rất ấm áp và an toàn.
– Đừng nói những thứ hão huyền nữa, anh xuống nhà đi.
– Ừm.
Khương Triết quay người rời đi những chợt nhận ra điều gì đó mình chưa kịp làm. Anh quay người lại hôn nhẹ lên trán cô rồi mới ra ngoài.
Bạch Ninh Kiều vẫn thẫn thờ ở đó, cô để người rơi tự do xuống giường, tay sờ lên trên trán nơi mà đặt nụ hôn.
…
Ở trường lại có biến…
Tin tức Lý Trực chuyển lớp sang 12A9 vì Bạch Ninh Kiều đã một bước lên mây, mọi người truyền nhau đổ lên như diều gặp gió.
Bạch Ninh Kiều giống như ngôi sao trong trường vậy, ai gặp phải cô đều trở nên nổi tiếng lừng lẫy. Bảng xếp hạng nổi tiếng thứ ba là Vệ Phong bây giờ đổi thành Lý Trực rồi.
Người xếp hạng 1 lại là thầy giáo Khương Triết, anh được nhiều học sinh vote khủng, còn Bạch Ninh Kiều ở top 2, lượt vote cũng không kém cạnh gì.
Bạch Ninh Kiều cầm gói bim bim từng miếng cho vào miệng, Quách Lộ khoác tay cô, kể những chuyện mà cô nghe cho Bạch Ninh Kiều.
– Mấy năm trước Bảng xếp hạng ít thay đổi lắm vậy mà mấy năm nay chuyển biến dữ dội, thay đổi xếp hạng cũng không còn gì xa lạ nữa.
– Cũng đúng.
– Kiều Kiều, cậu với thầy Triết thế nào rồi.
Cả hai đi dạo giữa sân trường, mặc dù được rất nhiều cặp mắt chú ý đến như cả hai đều chẳng quan tâm.
– Cũng bình thường.
– Bình thường là bình thường thế nào chứ? Đôi khi đối với cậu là bình thường như đối với tôi là bất thường thì sao? Kể đi.
– Không được.
– Bạn bè mà vậy đấy.
Đúng lúc ấy, Lý Trực xông xáo chạy đến cầm theo chai nước ngọt đưa cho cô.
– Bạch Ninh Kiều, tôi tìm cậu nãy giờ, cho cậu này.
Trước bàn dân thiên hạ, còn ngay giữa tin đồn, cô thực sự rất khó xử. Nhưng lại có cô bạn thân đáng đồng tiền bát gạo đứng ra giúp đỡ.
– Cậu ấy không thích trà xanh hơn nữa cơ địa hiện tại không được uống đồ ngọt.
– Sao vậy? Cậu bị gì à?
– Cậu uống không? Không cho mình xin nhé, Kiều Kiều, đi thôi…
Đúng là hành động và lời nói phũ phàng và vô duyên này lại cứu cô một mạng, về đến lớp Bạch Ninh Kiều tuyên dương cô, còn sẵn sàng chủ bài tập nếu Quách Lộ cần.
– Không ngờ luôn đấy, mới gặp một gặp mà đã được một chai nước ngọt free, Kiều Kiều, cậu có ích thật đó.
– Đừng nói như kiểu tôi là người bị cậu lợi dụng.
– Nói chơi thôi mà.
– Tôi cũng nói chơi thôi mà.
– À mà Kiều Kiều, cậu ăn kiểu gì mà gói bim bim mãi chưa hết thế.
Cô than thở nhìn vào bim bim vẫn còn nhiều trong gói.
– Không biết nữa, hình như nó được lập đi lặp lại ấy. Cứ ăn là nó lại đầy, Quách Lộ ăn giúp đi, tôi no rồi.
– Ừm, bụng tôi cũng đang đói, cứ để mị.
– Cảm ơn bạn iu.
????⬅⬅⬅