Khương Triết choàng áo khoác lên người cô nhưng Bạch Ninh Kiều lạnh lùng hất ra, cô trực tiếp đi đến chỗ Hồ Ý đang giả vờ say.
Cho dù có là cô trò hay không thì dù gì Bạch Ninh Kiều cũng là vợ chưa cưới, cô có quyền đánh ghen chứ.
– Xin chào cô Hồ, tôi là vợ sắp cưới của Khương Triết, cô biết tôi chứ?
– Tôi… tôi biết.
Hồ Ý miệng còn lắp ba lắp bắp, ánh mắt nhìn thẳng cô vào cô gái quyến rũ trước mặt.
– Tôi thấy cô còn tỉnh táo mà, đâu đến nỗi say khướt để người có bạn gái đưa về nhỉ?
– Tôi có choáng váng, đứng không cứng ấy mà.
– Vậy sao?
Bạch Ninh Kiều cả gan làm đổ ly nước vào người Hồ Ý mà phục vụ vừa bưng lên, trùng hợp thay đó là một ly nước nóng.
– Á…
Hồ Ý bị nóng ở chân đứng bật dậy, cô ta nhìn xuống bàn chân trắng nõn của mình, sợ sẽ để lại sẹo. Cặp mắt như con thú dữ nhìn thẳng vào Bạch Ninh Kiều, cô ta không còn ý định buông tha cho cô.
– Tôi xin lỗi, tôi vô ý quá. À, cô đứng dậy được rồi kìa.
Bạch Ninh Kiều cười nửa miệng đắc ý nhìn con cáo trước mặt, trong lòng hả hê và sung sướng lắm.
– Tôi còn có việc, đi trước nhé, tạm biệt.
Cô quay người, nhưng nhìn thấy túi xách của Hồ Ý rơi xuống đất, cô không thể vô tâm mà để nó lạnh lẽo trên sàn như vậy.
Bạch Ninh Kiều cúi người xuống, tạo thành một đường cong quyến rũ, vòng ba trở thành điểm nhấn khiến đám con trai trong quán bar ai cũng nhìn với ánh mắt thèm khát và mê mẩn.
– Tôi chỉ giúp cô thôi, không cần cảm ơn.
Cách ăn nói của Bạch Ninh Kiều giống như một quý cô, ngay cả thần thái cũng khác xa với lứa tuổi học sinh hiện tại.
Khương Triết nôn nóng choàng áo khoác cho cô rồi đưa Bạch Ninh Kiều ra xe.
– Sao vậy? Em đẹp thế này anh không thích sao? Cười lên…
Khương Triết lẳng lặng không nói gì, anh lao xe một mạch về nhà, từng cử chỉ hành động luôn quan tâm cô nhưng lại chẳng nói một lời.
Vừa bước vào nhà, cô mở đèn lên nhưng Khương Triết lại tắt đi, lúc cô đang ngạc nhiên anh liền lao tới như một mũi tên hôn lấy cô.
Một bàn tay luồn sau lưng, kéo cô lại gần hơn, một nụ hôn nhẹ nhàng và lôi cuốn khiến cô cảm thấy sự ấm áp đến từ anh.
– … Em nói em là vợ chưa cưới của anh còn gì? Việc mà chúng ta đang làm chẳng phải là chuyện vợ chồng sắp cưới hay sao? Sao lại nhìn anh với ánh mắt như vậy.
– Em là bạn gái của anh sao?
Bạch Ninh Kiều ngây thơ hỏi lại, ánh mắt nhìn anh yếu đuối vô cùng.
– Ừm…
Khương Triết một lần nữa hôn cô nhưng Bạch Ninh Kiều đẩy ra.
– Phải tỏ tình đàng hoàng chứ.
– Anh yêu em.
Chuyện cô làm lúc nãy khiến anh vừa vui vừa buồn, vui vì cô tự nhận mình là vợ chưa cưới của anh còn buồn vì… cơ thể sexy này lại được cánh đàn ông nhòm ngó quá mức.
Bạch Ninh Kiều đã ghen ra mặt như vậy anh cũng không thể lùi lại thêm nữa, đây là cơ hội tấn công duy nhất mà ông trời trao cho anh.
Khương Triết không cưỡng lại được cúi xuống hôn cô, thanh âm im lặng đến lạ, lâu lâu lại nghe được tiếng thở của cả hai, đẹp đẽ và ngọt ngào như tiếng nước đọng sau cơn mưa dưới mái hiên.
– Kiều Kiều, tối nay ngủ với anh được không?
Cô cười nhẹ.
– Anh thừa biết em chưa 18 tuổi mà.
– Chỉ ngủ thôi, thức mới có em bé.
Khương Triết ôm cô ngủ đến sáng, cũng may hôm nay là chủ nhật, đều là ngày nghỉ nên bữa sáng của họ cũng là bữa trưa.
– Anh thích ăn món nào nhất.
– Món xào, gì cũng được miễn là xào.
– Em biết rồi.
Một lát sau cô bưng ra hai tô mì gói trời mặt, anh ngạc nhiên hỏi.
– Anh nói thích anh đồ xào cơ mà.
– Trong nhà anh không còn món nào ngoài mì gói hết, ăn tạm đi. Nhưng mà thường ngày anh ăn như vậy thôi à? Như vậy thì sức khỏe sao mà tốt được.
– Thường ngày anh về nhà, mẹ nấu cho cả gia đình ăn.
– Tính ra anh cũng là con cưng của mẹ. Không giống em…
Bạch Ninh Kiều vô tình thổ lộ, mặc dù khuôn mặt không biểu cảm gì nhưng thực chất trong lòng lại đau đớn vô cùng.
– Hôm trước gia đình em xảy ra chuyện gì mà em bị đuổi ra khỏi nhà vậy.
Cô ngưng đũa, ánh mắt trở nên long lanh nước, Khương Triết thấy vậy bèn an ủi cô.
– Thôi được rồi… anh không nhắc nữa, khi nào em muốn nói thì em cứ nói, anh không hỏi nữa.
Không phải cô yếu đuối, lâu lâu nhắc đến chuyện gia đình cô lại cảm thấy tủi thân và đơn độc. Nước mắt cứ không ngừng trào ra, bình thường cô cũng rất ít khóc.
????⬅⬅