Bạch Ninh Kiều xuống lầu, cô luôn nghi ngờ gì đó ở Lý Trực nhưng vẫn chưa biết bản thân đang nghi ngờ cái gì.
Kết thúc bữa tiệc, đồ đạc đã dọn dẹp xong, chỉ còn lác đác vài người ở lại giúp đỡ Lý Trực vài công việc vặt.
– Không sao đâu, để người giúp việc làm là được mà, các cậu về đi.
Quách Lộ và Bạch Ninh Kiều là hai người về sau cùng, Lý Trực tiễn cả hai ra cổng cậu vô tình nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đậu cách đó không xa.
– Về nhé…
– Ừm, đi đường cẩn thận.
Cậu ta giả vờ đóng cửa lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc xe quan sát.
– Hazzz, no bụng quá.
Bạch Ninh Kiều tinh mắt để ý chiếc xe đậu ven đường rất giống của bạn trai, cô mỉm cười đi lên gõ cửa kính, không ngờ lại là anh thật.
– Khương Triết…. anh làm gì ở đây vậy?
– Gọi thẳng tên được hả?
Quách Lộ ngây thơ lẩm bẩm một mình, cô tỉ mỉ quan sát từng hành động của họ.
– Anh tới đón em.
– Nhưng mà thầy ơi…
Quách Lộ chưa kịp nói ra hết câu, Bạch Ninh Kiều đã chào tạm biệt ngồi lên xe của anh.
– Lộ Lộ, cậu về trước nhé, chúng tôi hẹn hò đã. Tạm biệt…
Chiếc xe phóng đi như một cơn gió, để lại cô gái với khuôn mặt ngốc nghếch thẫn thờ nhìn theo.
– Ôi trời, hai người họ đang hẹn hò sao? Anh anh em em nữa chứ.
Lý Trực đứng sau cánh cổng nghe hết tất cả, anh ta cười nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mục tiêu chính chính là Bạch Ninh Kiều.
Nói đúng hơn Lý Trực không phải là con người nham hiểm hay độc ác, chỉ là bản tính kiêu ngạo và sự bồng bột tuổi trẻ lấn át khiến bản thân trở nên xấu xa như vậy.
Về đến nhà trời cũng đã chợp tối, vợ chồng chưa cưới sống chung với nhau ba mẹ cô đều tán thành. Còn muốn gả con gái đi càng sớm càng tốt…
– Khương Triết, đêm trước em hùng hổ và mạnh dạn lắm nhưng ngày mai đến trường gặp cô Ý, em lại có chút sợ hãi.
Khương Triết nghe xong chỉ cười nhạt. Lúc ghen thì như con cáo mà lúc bình thường thì như con nai là cô bạn gái của anh đây sao.
– Không sao, có anh mà.
– Đâu phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh em.
– Sao lúc đó em gan thế, dám bật lại cả cô giáo, có khi nào sau này em bật lại luôn cả anh không?
– Hưm… có gì mà em không dám.
Anh gõ vào trán cô, giọng điệu cảnh cáo vang lên bên tai.
– Không dám… em phải sợ anh mới đúng, phải nghe lời anh mới đúng, không được cãi, biết không?
– Vâng…
Bạch Ninh Kiều chỉ vâng cho qua miệng, chuyện bật lại anh hay không thì tùy thuộc vào quyết định của cô. Để mỗi khi Khương Triết gần gũi cô nào, cô sẽ bật lại anh ngay lúc ấy.
Một lát sau khi xem xong phim, thấy cô rũ rượi vì ngủ gục, Khương Triết bế cô lên giường, đắp chăn lại ngăn ngắn, vuốt ve mái tóc che khuất khuôn mặt cô.
– Ngủ ngon.
Khương Triết trở về phòng làm việc, anh khóa trái cửa, mở máy tính lên và tìm kiếm thông tin.
Người anh tìm không ai khác chính là bạn gái của anh. Ngay từ đầu Khương Triết không phải là thầy giáo, anh là người của một tổ chức xã hội đen ở Đức, vì lo nghĩ cho ba mẹ nên mới trốn thoát về nước và thoát khỏi việc làm tay sai cho bọn người độc ác kia.
Quen người nào anh đều không an tâm, đều lo sợ người đó có thể là kẻ địch đến từ Đức, ngay cả Bạch Ninh Kiều cũng như vậy. Hiện tại cho dù thực sự có tình cảm anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.
Khó khăn lắm Khương Triết mới có thể làm thầy giáo và sống sót ở quê hương bằng đồng lương ít ỏi. Đó là bề ngoài của anh, khi làm việc trong tổ chức, anh tích góp được số tiền không nhỏ.
Đột nhiên âm thanh lớn vang lên từ phòng ngủ, anh tức tốc chạy sang, ly nước thủy tinh trên bàn đã bị bể.
– Kiều Kiều, em có sao không? Có bị thương không?
– Em không sao, em không bị thương đâu, anh không phải lo.
– Sao bất cẩn thế, không may bị thương phải làm sao? Mà em ngủ rồi, dậy làm gì.
– Em hay giật mình, ngủ không say giấc, đúng lúc khát nước nên em mới lấy nước, không ngờ lại thành ra như vậy.
Khương Triết xoa đầu cô, giọng nói cực kì dịu dàng an ủi.
– Không sao? Để anh dọn, em cứ ngồi yên đấy, chân trần đừng có đi trên sàn, nhấc chân lên.
Bạch Ninh Kiều lẳng lặng làm theo những lời mà anh nói, nhìn thấy dáng vẻ cuốn hút lúc anh đang làm việc, trái tim đập loạn lên như lúc mới yêu.
????⬅⬅⬅