Mối quan hệ của Bạch Ninh Kiều và Khương Triết đi thẳng vào ngõ cụt nhưng riêng Quách Lộ và Vương Tử thì có vẻ tình yêu của cả hai đã dần chớm nở.
– Vương Tử, tôi tới rồi.
Khoảng thời gian này Vương Tử cũng không hẳn là vui vẻ lạc quan, mất đi người anh họ mà anh xem như anh ruột, quả thực anh cũng rất đau lòng.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, cô hiểu ra Vương Tử vẫn chưa quên được anh họ của mình. Chuyện sốc như vậy Quách Lộ cũng chỉ mới biết gần đây.
Cô lặng lẽ ngồi cạnh anh, đặt tay lên vai thật nhẹ nhàng và từ từ dùng trái tim ấm áp của mình để an ủi.
– Vương Tử, anh… anh có thể đừng buồn nữa được không? Tôi sẽ buồn theo anh đó, anh nói anh hẹn tôi ra đây để đi chơi mà.
Cả hai ngồi ở công viên, xung quanh là tiếng cười nói của trẻ con vô cùng ríu rít khiến tâm trạng dường như bị tan nát ra cả.
– … Anh đừng buồn, tôi…
– Quách Lộ, có phải chuyện tình cảm của đôi lứa thường sẽ có một chút trắc trở hay không? Mỗi người mà tôi gặp họ đều có người yêu nhưng sau đó lại chia tay hoặc là gặp chuyện gì đó khiến cả hai phải xa cách nhau. Chuyện như vậy khiến tôi không tin vào tình yêu lắm.
– Anh đừng nói như vậy chứ? Tình yêu cũng là do duyên số, không phải người khác bị xa cách là mối tình của anh cũng bị xa cách, anh hiểu tôi nói không?
Quách Lộ quấn quýt giải thích cho anh hiểu, cô muốn suy nghĩ của anh khác đi để có thể mở lòng với mình và cho mình cơ hội.
– Tôi cảm thấy sống độc thân như vậy cũng tốt mà.
– Sao lại tốt được, anh cảm thấy tốt nhưng tôi thì không?
Quách Lộ cúi nhẹ mặt, ánh mắt có chút thất vọng nhìn xuống hai bàn tay đang bấu chặt vào nhau. Vương Tử đưa ánh mắt thâm tình nhìn cô, tinh ý phát hiện ra khoảng cách giữa hai người họ.
– Sao lại không tốt? Cô không muốn sống một mình đến hết đời giống như tôi vì cô đã có người trong lòng, đúng chứ? Cho nên cô muốn đi hết cuộc đời với nửa kia, đúng không?
Quách Lộ đưa ánh mắt ngờ nghệch nhìn anh, cô có hơi giật mình nhẹ vì anh đã đoán đúng hết tất cả.
– Sao… sao anh biết vậy?
– Lời nói của cô rõ như vậy, sao lại không biết được chứ? Nói tôi nghe, người trong lòng của cô là ai?
Quách Lộ vì muốn chôn vùi vẻ ngượng ngùng này đi mà nở một nụ cười, bàn tay không kiểm soát mà gãi gãi đầu như một đứa trẻ.
– Ha ha… tôi phải giữ bí mật cho mình chứ?
– Vừa lúc này cô khuyên tôi là không nên sống một mình đến cuối đời, ý của cô là gì đây.
Vương Tử ghé sát mặt vào Quách Lộ, muốn xem nhất cử nhất động của cô, bàn tay đang gãi trên đầu từ từ dừng lại, đột nhiên Vương Tử nắm chặt lấy cánh tay ấy của cô, ngữ điệu hết sức dịu dàng.
– Tôi không có ý gì hết.
Quách Lộ muốn trốn tránh, một cô gái như cô thực sự không đối mặt được trước những tình cảnh thế này. Cô vẫn còn là một cô bé, tình yêu đối với cô mà nói là một thứ cao quý và rất khó để gặp đúng người.
Cô đứng dậy quay người bỏ đi, ngay lúc ấy một thanh niên chạy xe đạp đi đến, con đường đi bộ khá nhỏ hẹp nên rất khó để né tránh. Và rồi… cô đã bị chiếc xe đạp kia tông ngã nhưng chỉ là 50% thôi, Quách Lộ vẫn chưa tiếp đất.
Cảm thấy eo mình có thứ gì đó dùng lực giữ lấy mình, cô mở mắt nhìn xuống, là người đàn ông mà cô thích đang bảo vệ cô. Khoảng cách cả hai gần như vậy làm Quách Lộ ngại đến nỗi mặt đỏ ửng cả lên.
– Sao mặt lại đỏ vậy?
Cô đơ người một lúc rồi mới đứng lên, rời khỏi vòng tay Vương Tử.
– Không có.
– Tôi tôi xin lỗi, tôi không cố ý, mắt tôi bị cận rất nặng nên không nhìn rõ phía có người hay không. Đến khi phát hiện ra thì xe tôi thắng lại cũng không kịp.
– Cậu mà một lần nữa là chết chắc đó, đừng để tôi gặp cậu lần thứ hai.
Chàng thanh niên đó nghe như vậy liền vội vàng xách chiếc xe đạp của mình bỏ chạy, bình thường khi ở bên cạnh một người đặc biệt Quách Lộ sẽ có tính cách hoàn toàn khác, nhưng khi ra ngoài xã hội cô sẽ không để ai ăn hiếp mình.
Tuy tính cách của Bạch Ninh Kiều và Quách Lộ có vẻ khác biệt nhau nhưng tình bạn vốn cũng có một mối lương duyên nào đó khiến cả hai trở thành bạn thân đến bây giờ.
????⬅⬅⬅