Đồng ý… đồng ý….
– Đồng ý….
Được đám đông cổ vũ, nam thần bóng rổ rất tươi và chất chứa biết bao hy vọng về cô.
Cô khó xử nhìn xung quanh, tìm những người thân quen trong dòng người đông đúc này, chỉ tiếc là không có ai cứu lấy cô.
– BẠCH NINH KIỀU… Đến giờ học thêm rồi.
Tiếng hét lớn từ ngoài cửa nhà thi đấu khiến học sinh đưa mắt nhìn ra, lúc này bóng lưng anh đã khuất không thấy đâu nữa.
Bạch Ninh Kiều vội xin lỗi rồi chạy khỏi đó, ra bên ngoài cô liền thở phào một hơi. Đưa mắt nhìn lên phía trước, ở hành lang tầng đối diện có một bóng người đang dõi theo cô và nhìn chằm chằm vào cô.
– Thầy Triết, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó vậy? Chuyện học thêm là sao chứ? Chẳng lẽ muốn cứu mình khỏi đó thật.
Cô vừa lẩm bẩm vừa đi đến tầng đối diện kia, thoáng chốc đã gặp ngay anh đang đợi ở đó.
– Ở đây không có ai, cũng không có camera, em có thể thành thật.
– Thầy hỏi thì em mới thành thật được chứ ạ?
Khương Triết nhìn cô không rời, chỉ muốn xé xác cô ra, trong đầu chỉ lo nghĩ rằng đứa em trai Khương Thịnh sau này sẽ rất khổ sở.
– Em đang trêu đùa em trai của anh à?
– Trêu đùa? Không có đâu thầy… em nói rồi, em và Khương Thịnh chỉ là bạn bè thôi. Chuyện lúc nãy là do bạn nam đó chứ em không biết gì hết.
Cô ủ rũ cúi mặt xuống, nũng nịu như một đứa trẻ phạm lỗi và bị oan vậy.
– Em và Khương Thịnh không có gì, vậy thì anh với em tính sao đây?
Nếu là người trưởng thành hoặc bằng tuổi Khương Triết có lẽ đã hiểu được câu nói vừa rồi, tuy nhiên cô bé này quá ngây thơ, còn chưa tròn 18.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô anh bèn nở một nụ cười, như thể thắp sáng biết bao trái tim nữ sinh vậy.
– Không hiểu thì sau này sẽ hiểu. Nhưng mà đừng để người khác làm như vậy nữa, đã là học trò của anh thì không được hẹn hò yêu đương. Nếu có đứa nào dám tỏ tình em, cứ đưa nó đến gặp anh. Biết không?
– Dạ thầy, vậy em đi trước.
Vậy là đã có lý do để cho cô có thể từ chối tình cảm rồi, trước đây bản thân rất non nớt, thấy trai đẹp đã si mê. Nhưng bây giờ thì khác, trai có xếp thành hàng dài thì có lẽ Bạch Ninh Kiều lười ngó đến.
– Khoan.
Bạch Ninh Kiều quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt treo veo như thiên sứ khiến anh có chút mê hoặc. Lần đầu tiên anh lại cưng nựng một cô gái khác giới như cô, bàn tay to cứng thường hoạt động mạnh nay lại dịu dàng với cô, tay anh đặt lên đầu cô rồi xoa nhẹ.
– Tóc em mượt quá ngứa mắt anh thôi.
– ???
– Em đi trước nha thầy.
– Ừm.
Trong lòng Khương Triết đã giữ chỗ cho Bạch Ninh Kiều một vị trí nhất định mà ngay cả bản thân anh cũng không hề hay biết. Cảm thấy cô học sinh này rất đáng yêu, mỗi nụ cười của anh đều xuất hiện khi thấy cô gái này.
Trở về lớp cô được học sinh trong lớp hỏi tới tấp vì chuyện sáng nay, cô không biết trả lời thế nào, chỉ liên tục nói một câu “Tôi đang suy nghĩ thôi.”
Chỗ ngồi của Bạch Ninh Kiều nằm sát cửa sổ, cô ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng rất hút mắt không thể cưỡng lại được, thứ cô đang suy nghĩ trong đầu không phải là cảnh tỏ tình mà là cảnh xoa đầu của thầy chủ nhiệm.
Vẫn còn mê hoặc mà sờ lên chỗ tóc đó rồi mỉm cười, cô có hơi nghi ngờ câu nói của anh, anh đang giữ mình cho em trai nhưng có vẻ như không phải như vậy, là giữ cô học sinh này cho bản thân Khương Triết thì đúng hơn.
????⬅⬅⬅