Lam sắp thi cuối kì, nên phải tập trung tối đa cho việc học. Nhờ vậy mà nó bớt suy nghĩ chuyện của Tùng. Tùng vẫn quan tâm đến nó, làm nó thấy có lỗi với Tùng nhiều hơn. Nó không đủ can đảm để nói với Tùng rằng nó không thể làm bạn gái Tùng được. Nó giận bản thân nó, tại sao lại nhút nhát như vậy? Tùng thật đáng ngưỡng mộ, có thể nói ra tình cảm của Tùng dành cho nó. Nó ước gì nó có dũng khí như Tùng, để nó được thổ lộ cho thầy biết, rằng “Thầy, em yêu thầy”…Nó muốn chấm dứt tình trạng này càng sớm càng tốt. Chuyện này sẽ kết thúc, chỉ cần nó nói một câu. Nhưng…
Thật sự nó đang nghĩ gì, nó ghét nó quá! Nó yêu thầy kia mà, với Tùng là tình cảm anh em. Vậy mà tại sao hôm trước nhìn Tùng (hơi) thân mật với chị Linh, nó lại khó chịu, lại tức tối bỏ đi, làm Tùng phải chạy theo năn nỉ cả buổi? Nó thích Tùng sao? Thế tình cảm với thầy là gì chứ? Ai có thể giải thích cho nó đây? Nó không muốn lừa dối tình cảm của mình, nhưng hình như, tình cảm của nó đã thay đổi chăng? Nó thích mẫu người dịu dàng, chu đáo như Tùng hơn kiểu hung dữ, “máu lạnh” của Nam ư? Nó lắc đầu, cố xua cái suy nghĩ vừa thoáng qua, nó không biết, không hiểu, không muốn nghĩ nữa…
Kết quả thi của nó tương đối khả quan, ít nhất cũng không bị thi lại môn nào. Đặc biệt môn Giải phẫu sinh lí nó được 6.0, hi hi, dù không cao nhưng nó cũng sung sướng. Nó cứ nghĩ nó sẽ bị thi lại mà.
– Hi hi, nhờ thầy mà em không bị thi lại Giải phẫu sinh lí đó. Cảm ơn thầy nhiều.
– Hừ, em cảm ơn suông vậy sao? Tôi đã tốn không ít sức khỏe, thời gian…
– Thôi thôi thầy đừng nói nữa. Em hiểu ý thầy rồi. Tối nay em dẫn thầy đi ăn ăn kem, chịu không?
– Kem không thôi sao?
– Cho thầy ăn kem “xịn” đàng hoàng, chứ không phải kem bình thường đâu, đừng coi thường chứ. Với lại tài chính của em bây giờ chỉ đủ chiêu đãi thầy như vậy thôi, à, thầy có thể mang theo một người thân.
– Người thân?
– Ý em là dẫn Ti theo đó. Trước khi nó thi Đại học, em muốn rủ nó đi ăn kem lấy hên ^^.
– Ăn kem mà hên nỗi gì? Em tính toán giỏi nhỉ, “một công đôi việc”.
– Thầy không hiểu gì cả, quan trọng là tấm lòng của em sẽ mang lại may mắn cho nó, chứ nếu ăn món gì mà hên thì tất cả mọi người đều đậu ĐH hết rồi. Em nói thầy bao nhiêu lần rồi, em thông minh, chứ không phải giỏi tính toán hay khôn khéo!
– Ừ, em thông minh, được chưa? Tối nay 7h30 nhé.
– Okie.
Tối, thầy chở nó, Ti đi một mình. Cả bọn nói chuyện rôm rả, nói cả bọn chứ chỉ có nó với Ti nói nhiều thôi.
– Em ăn kem đậu xanh, thầy ăn kem gì? Ti thích kem sầu riêng phải không? Chị ghét sầu riêng lắm, em đừng để cái món đó gần chị nhé, chị chịu không nổi, híc…
– Sầu riêng mà không biết ăn à? Tôi cũng thích kem sầu riêng .
– Sầu riêng ngon lành gì mà ai cũng thích nhỉ, nghe cái mùi muốn ọe rồi. Kem đậu xanh vô địch !!!
– Người không biết thưởng thức nghệ thuật như em mới không thấy được cái ngon của sầu riêng thôi. Tất cả mọi người trên thế giới đều nói sầu riêng là thứ quả đặc biệt thơm ngon quý hiếm, ăn hoài không ngán.
– Thầy…
– Thôi xin can, hai người có ăn không, hay là nhường em ăn? Mỗi loại đều có cái ngon của nó, sầu riêng ngon, đậu xanh cũng tuyệt. Có thể cũng gây nhau.
Ti phải lên tiếng dàn hòa, nó và thầy mới thôi không cãi nữa.
– Ha ha.
– Thầy cười gì thế?/Anh cười gì vậy?
– Ai giành ăn của em mà em ăn vội vàng để mặt mũi tèm lem thế kia?
Ti nhìn chăm chú mặt Lam rồi bật cười như ông anh:
– Hi hi, nhìn mặt chị ngộ thật á!
– Xì, anh em hai người hùa nhau trêu tôi, tí nữa tôi khỏi trả tiền, cho hai người ở lại làm bồi bàn trả nợ cho biết .
– Eo, sợ quá. Đùa thôi mà, để tôi lau cho.
Nói rồi Nam đứng dậy đưa tay lau kem dính trên mặt Lam, vừa mới động vào mặt Lam, tim Nam bỗng đập nhanh kinh khủng, Nam bối rối quá đỗi. Nam ngẩn người nhìn Lam.
– Hi hi, anh chị tình tứ ghê nhỉ ? Có em ở đây mà tự nhiên thế kia, huống gì…
Nam đổ quạu:
– Tình tứ gì, chỉ giỏi nói bậy… Em tự lau đi, ăn uống kiểu gì kì cục. Nhìn tôi và Ti có giống em không?
Lam cũng đỏ mặt nhìn Ti:
– Nói tào lao, tình tứ gì chứ.
Rồi chuyển qua nhìn thầy:
– Tự nhiên đòi lau hộ người ta rồi vậy đó. Em ăn như thế thì sao, thầy không biết làm sao ăn ặt mũi tèm lem nên ghen tị à? Hứ.
Nam bây giờ “hồn bay phách tán”, chẳng đểm xỉa lời nó nói. Nam không hiểu vì sao lại bối rối như thế. Nam vỗ vỗ đầu, cố giữ cho đầu óc bình tĩnh.
– Yeh, no quá. Ti ăn nữa không, ăn thoải mái nhé, chị đãi mà .
– Ặc, em ăn hai cốc ngán quá rồi. Anh Hai, sao không ăn mà ngẩn người ra vậy? Trúng gió hả?
– À à, anh không ăn nữa. Anh thấy mệt mệt.
– Thầy mệt à, vậy về thôi.
– Uhm, về thôi, em cũng tranh thủ học bài tẹo.
Dù cố giữ cho “cái đầu lạnh”, nhưng Nam không thể ngăn cho “trái tim không nóng”. Không tập trung lái xe, nên đèn đỏ mà Nam cứ phóng vèo vèo. Lam phải nhắc:
– Ê ê, đèn đỏ mà thầy đi đâu thế?
Nam phanh đột ngột, Lam theo phản xạ…ôm lấy thầy. Đây không phải lần đầu Lam ôm, nhưng không hiểu sao lúc này, người Nam cứ như có dòng điện 200V chạy qua. Lam sau khi lỡ ôm thầy, nó ngượng ngùng nói: (nhưng trong lòng rất phấn khởi )
– Xin lỗi thầy, tại thầy phanh gấp quá đó!
Nam lại như người mất hồn, đèn xanh mà cứ đờ người ra không chịu đi, Lam lại phải hét lên:
– Thầy, thầy bị gì vậy? Đèn đỏ thì phóng ào ào, đèn xanh thì đứng im là sao? Thầy mệt lắm hả?
– Em ồn quá, yên lặng đi.
Lam ấm ức lắm, nhưng nó không dám nói. Có vẻ thầy đang bực bội điều gì đó, nó mà cãi lại không khéo thầy vứt nó giữa đường luôn ấy chứ. Cả đoạn đường về, nó và thầy không nói gì cả. Đến nỗi dừng xe trước cổng, nó chưa kịp chào thì thầy đã phóng xe đi luôn. Đáng ghét thật!!!!!!!! Nó bực bội thái độ của thầy quá…
Tối đó, có một người trằn trọc không ngủ khi nghĩ lại những chuyện xảy ra lúc tối (ai nhỉ??? )