Tối
Lam đang ngồi ở phòng khách xem phim. Phim hôm nay hay thế mà do nó còn đang buồn bực chuyện “chích” nên không hứng thú lắm. Có tiếng chuông cửa, nó lon ton chạy ra, đoán chắc là Tùng, vì chỉ có Tùng mới rảnh rỗi đến nhà nó giờ này thôi…Tùng đến thật đúng lúc, nó đang cần người để “trút bầu tâm sự”, hi hi.
– Ủa, là thầy à?
– Hừ, chứ em nghĩ ai? Em đang đợi ai à?
– À không, đâu có đợi ai, em đoán anh Tùng đến. Ơ mà thầy đến có chuyện gì không?
– Tùng hay đến giờ này lắm hay sao mà em nghĩ là cậu ta?
– Ừ thì cũng hay đến.
– Ngày nào cũng đến sao?
– Thì…Ê, mà mắc gì thầy hoạch họe em dữ vậy, như hỏi cung người ta.
– Tôi thích thì hỏi đấy! Tôi hỏi thì em phải trả lời.
– Thầy…
Nó ngạc nhiên vì thầy quá, trước nay có bao giờ thầy nói năng kì cục vậy đâu, thầy hôm nay chẳng có chút quy tắc nào. Hình như thầy đang bực bội chuyện gì, thôi thì cứ nhịn, nó quá biết thầy rồi, thầy mà nổi khùng lên sẽ rất đáng sợ. Dù đang ghét thái độ của thầy, nhưng Lam cũng cố dịu giọng:
– Không nói chuyện này nữa. Thầy vào nhà đi…
Nam lạnh lùng bước vào phòng. Lam lại thắc mắc:
– Thầy đến có chuyện gì thế?
Nam không nói, chỉ lôi trong cặp ra một mớ ống xi-ranh, bông băng, dây garo…
– Cái gì vậy thầy?
– Thấy mà không hiểu à, ngốc vừa thôi chứ? – Nam làu bàu.
Lam ngẩng người ra rồi “à” một tiếng. Nó cười:
– Hiểu rồi, thầy muốn dạy em cách lấy máu chứ gì?
– Em gọi ba mẹ với thằng Hiển ra, em lấy máu họ, tôi sẽ đứng bên hỗ trợ nếu có sơ suất.
Nó chớp chớp mắt cảm động, vậy mà mới nãy nó ghét thầy, thật đáng trách. Nó hớn hở chạy vào gọi ba mẹ và thằng em ra.
Nhưng rồi nó buồn gấp bội lúc chiều khi “đón nhận” lời từ chối dã man của ba mẹ cùng thằng em.
– Sợ lắm, chị Hai mà làm gì. Chị Hai đừng mơ đụng vô người Hiển.
– Xin lỗi con, nhưng ba mẹ không thể…
Ôi trời, nó có nghe nhầm không. Nó vừa tức tối, vừa buồn, lại vừa mắc cười. Nó “nguy hiểm” đến vậy à? Sao ai cũng sợ nó hết vậy? Đến ngay cả ba mẹ mà cũng không tin tưởng nó có thể làm được thì ai có thể chứ? Nó chợt òa khóc, những ấm ức trong lòng không thể kìm nén được. Tại sao tất cả đều quay lưng với nó như thế? Nó đâu có làm sai chuyện gì, mà tại sao không một ai tin tưởng, chấp nhận nó? Gia đình, bạn bè làm quái gì, nó bỗng thấy chán ghét tất cả. Nó không thèm lau nước mắt, cứ ngồi bất động mà khcó mãi…Tất cả đều bất ngờ trước hành động của nó. Mẹ nó thở dài…Nó định đứng dậy đi lên phòng thì:
– Lấy tôi đi.
– Hả? Thầy nói gì kì vậy?
Lam đang khóc im bặt (Nam quả có nhiều độc chiêu làm nó nín khóc).Ý Nam là muốn nó lấy máu của Nam, nhưng do bất ngờ, nên nó lại suy nghĩ sâu xa…Nam cười nhếch mép:
– Em lại suy nghĩ đen tối rồi, tôi bảo “lấy tôi đi” nghĩa là lấy máu tôi. Hiểu chưa?
Lam tròn mắt, ba mẹ với thằng Hiển cũng vậy:
– Anh Nam, đừng, chị Hai mà lấy máu anh là có chuyện đó. Tay anh sẽ sưng lên, máu chảy hoài không dừng…
– Im đi chưa? Dám trù hả, chị chưa làm sao mà biết được? Biết đâu chị làm giỏi thì sao?
– Hiển, không nói bậy. Nam à, con nói thật chứ? Thực ra cô chú cũng muốn cho con bé thử lắm, nhưng…
– Con hiểu cô chú muốn nói gì, hì, không sao đâu. Con còn trẻ, nếu lỡ Lam lấy dư chút máu cũng không sao, cùng lắm bắt Lam nấu cho con tô thịt bò tái là xong. Còn trường hợp Lam lấy không ra máu thì con cũng mừng…
– Ê, thầy dám trù lấy không ra máu à?
– Em ăn nói với ân nhân của em vậy sao? Tôi không chịu làm bệnh nhân cho em nữa đó.
– Híc, xin lỗi thầy, thầy đừng từ chối, tội nghiệp em.
– Sao bây giờ không khóc nữa đi?
– Thầy đừng trêu em nữa, học thôi…
Ban đầu nó rất phấn khích, nhưng khi cầm cái xi-ranh trên tay, nó hồi hộp và lo lắng, tay nó vã mồ hôi, mặt mày xanh lét.
– Em làm gì căng thẳng dữ vậy? Người căng thẳng phải là tôi đây, tôi không biết có khùng không khi giao tính mạng mình cho em?
– Thầy có sợ cũng không được bỏ chạy, thầy đã đồng ý không được nuốt lời đâu. Hi hi, thầy đừng lo, em sẽ làm hết sức nhẹ nhàng, không đau đớn gì cho thầy cả.
Nam nhủ thầm: “Tại sao mình lại đồng ý làm cái trò này chứ? Ba mẹ cô ấy còn không dám cho cô ấy thử, mình thật là…Nhưng thật lòng, không hiểu sao mình tin cô ấy sẽ làm được…Nhóc, cố lên nhé!”
– Tôi cảnh cáo em trước, em làm cho đàng hoàng vào, nếu làm tổn hại đến tôi, em sẽ lãnh đủ đó.
Lam lè lưỡi:
– Gì mà nghiêm trọng vậy thầy, cùng lắm “trầy da tróc vảy” chút đỉnh thôi…Em làm đây.
Cả nhà nó nín thở theo dõi.
– Khoan, vừa nói vừa làm. Đầu tiên làm gì em nói đi.
– Uhm, phải sát khuẩn da 2 lần.
– Rồi, làm đi…
– Sau đó lắp kim vào bơm tim.
Nó run run lắp, loay hoay cả buổi mới lắp xong. Nam gắt:
– Có tí chuyện cỏn con đó mà làm cả buổi mới xong, bệnh nhân chờ em chắc chết sớm luôn.Kiểm tra xi-ranh đi.
Lam làm theo. Xong, nó bắt đầu tìm van cho thầy. Ặc, cũng may tay thầy trắng nên cũng dễ thấy. Nó đã tìm thấy van.
– Sát khuẩn lần 3.
Nó nói rồi lấy bông sát khuẩn. Bây giờ mới là giai đoạn quan trọng, nó bắt đầu buộc dây garo vào tay thầy.
– Này, em buộc dây kiểu gì kì cục vậy. Lát nữa lấy máu xong tháo bao giờ mới ra chứ.
Lam ngơ ngác:
– Chứ buộc thế nào? Xưa giờ em toàn buộc như vậy thôi.
Mẹ nó lên tiếng:
– Khổ, nó vụng về lắm con ơi. Nó toàn buộc kiểu quái dị như vậy đó. Mấy lần cô nhờ buộc mấy cái bao ni-lon lại, nó buộc kiểu gì mà khi cần cô tháo không được, phải lấy dao cắt. Cô chỉ nó mấy lần không được, cô nản quá, mặc nó muốn làm gì thì làm.
– Dạ, nhưng đó là mấy cái bao ni-lon, còn dây garo mà dùng dao cắt chắc một ngày Lam dùng cũng cả trăm cái quá cô.
Nam nói rồi nghiêm nghị nhìn nó:
– Đấy em thấy chưa, những chuyện đơn giản như vậy em làm còn không xong, huống hồ gì đòi lấy máu. Cũng may lúc chiều em không được làm, nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nào, lại đây, giờ tôi sẽ dạy em cách buộc. Tôi không phải mẹ em, vì vậy nếu trong vòng 10 phút em không buộc được, tôi sẽ có cách trị của tôi, tôi sẽ bắt em ngồi buộc đến khi nào được thì thôi. Làm không được đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ tối nay nhé.
Ôi trời ơi, Lam đau khổ nhìn Nam. Tại sao nó lại gặp phải một ông thầy chết bầm như Nam ??? Ba mẹ nó tuy nghiêm khắc, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử với nó dã man như vậy.
Nam bắt đầu dạy nó buộc. Thật tình, mấy chuyện này ngay đến thằng nhóc như thằng Hiển còn làm được, Lam tệ quá đi mất. Nam quả có “tinh thần thép”, nhìn cô học trò loay hoay mãi vẫn không buộc cho đàng hoàng được, Nam vẫn không quát tháo, mà chỉ nhẹ nhàng chỉ dẫn. Lam ngạc nhiên về Nam 1, thì Nam ngạc nhiên vì chính mình 10. Nam không biết vì sao mình lại thay đổi như thế?….
Sau 20 phút “chinh chiến”, cuối cùng Lam đã hoàn thành. Nó cười sung sướng:
– Yeh, được rồi, thầy thấy chưa? Ai bảo em không biết làm? Ba mẹ thấy con giỏi chưa?
Nhìn thái độ của Lam, Nam tuy rất vui nhưng vờ cằn nhằn:
– Thôi đi, làm có tí chuyện nhỏ hơn con kiến vậy cũng giỏi? Chuyện này mấy đứa con nít làm chưa đến 1 phút, em phải mất đến 20 phút .
– Kệ, làm được là giỏi, thời gian đâu quan trọng.
– Còn cãi bướng nữa à? Nếu tôi không…
– Thôi thôi, thầy lại kể công nữa chứ gì? Xì, ghét. Thầy đưa tay đây, em buộc dây garo cho. Làm cho nhanh rồi đi ngủ, em mệt lắm rồi.
– Tôi còn mệt hơn em. Ê, em sát khuẩn lại đi, nãy giờ cồn bay hết rồi còn đâu.
Buộc dây xong xuôi, nó cầm cái bơm tiêm. Tay run run. Nam cũng thông cảm cho nó, bất kì ai lần đầu cầm kim cũng như vậy cả. Nam cũng không ngoại lệ, huống hồ gì Lam chứ. Nam động viên:
– Đừng hồi hộp, thoải mái đi.
Ba mẹ nó cũng mỉm cười, ý bảo nó tự tin lên.
Lam gật đầu. Nó run rẩy chọc kim vào tĩnh mạch. Thằng Hiển nhát gan đã lấy tai bịt mắt lại . Thấy Lam chần chừ, Nam bực bội quát:
– Làm trò gì vậy? Em cứ chọc thẳng vào, nhanh lên.
Lấy hết dũng khí, Lam chọc thẳng vào.
– Được rồi, bây giờ thì làm gì?
– Kéo nhẹ pit-tông, máu sẽ vào trong bơm tiêm…
– Thì làm đi.
Lam chậm rãi làm. Oái, sao nó kéo mãi mà cái pit-tong vẫn không rục rịch gì thế này. Mồ hôi đầy trán, nhưng noc không dám đưa tay lên lau. Nó bình tĩnh kéo lần nữa. Oh yeh, được rồi, máu đã chảy rồi.Nó mừng rỡ hét lên, nhảy cà tưng :
– Làm được rồi, yeh, ba mẹ thấy chưa, ai nói con không làm được ? Hiển, mở mắt ra đi. Nhìn thành quả của chị Hai kìa .
Ba mẹ nó cười rạng rỡ. Thằng Hiển nhìn vào tay Nam, rồi ú ớ:
– Chị Hai, ơ, tay tay anh …tay anh Nam…
Nó bực bội nhìn theo tay thằng em, miệng quát:
– Gì vậy? Thấy chị Hai giỏi vậy không…Ơ, trời ơi, thầy, thầy có sao không?
Mặt Nam xanh lét:
– Còn hỏi nữa à? Còn không mau rút cái xi-ranh ra, em muốn hại chết tôi à? Tôi không ngờ…
Lam hoảng hồn rút bơm tiêm ra.
– Á!
– Ôi, em xin lỗi, em lỡ tay. Thầy…
– ĐƯA MIẾNG BÔNG ĐÂY.
Ba mẹ nó cũng lo lắng. Thực ra mẹ nó dư khả năng chạy lai “cứu bồ”, nhưng mẹ muốn nó tự giải quyết .
– Ghê quá, chị Hai kinh khủng thật.
– Tôi không nghĩ em có thể bỏ bê “bệnh nhân” như thế, mới lấy được tí máu, em đã mừng đến mức quên không rút xi-ranh, quên không tháo dây garo…Em có biết hậu quả của việc buộc dây garo lâu quá là gì không? Em cần phải có trách nhiệm hơn với việc mình làm, rõ chưa?
– Dạ, em xin lỗi…
– Xin lỗi xin lỗi, đặt trường hợp em là bệnh nhân, nếu gặp phải nhân viên xét nghiệm như thế, họ xin lỗi em có chấp nhận không? Lời xin lỗi khôg phải bao giờ cũng phát huy tác dụng của nó đâu.
– Em hiểu rồi…Thầy có đau không? Mà tại sao thầy không nói em biết, nếu thằng Hiển không phát hiện ra thì sao?
– Tôi quá sửng sốt, bất ngờ trước hành động của em, đến nỗi “cấm khẩu” luôn.
– Lần sau em sẽ không như thế nữa… Thầy cho em lấy máu thầy một lần nữa đi.
– Cái gì? Em nằm mơ à, tôi không có ngốc. Một lần là quá đủ rồi.
– Đi mà thầy, em năn nỉ đó.
– Tin tưởng em một lần như thế là được rồi.
– Thầy…
Có tiếng chuông cửa, sao tối nay nhà mình nhiều khách thế không biết?
– Hiển, ra mở cửa đi con…