*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
+++Moonlight Castle — Phòng nghị sự+++
Ầm…ầm
Cánh cửa của <Phòng nghị sự> từ từ mở ra.
Ào ào ào…..
Một cánh cổng dịch chuyển xuất hiện giữa hư vô trước cửa <Phòng nghị sự>.
Sau một lúc thì Arthus – đại chủ nhân của <Moonlight Castle> bước ra từ đó.
Cậu nhanh chóng bước vào trong <Phòng nghị sự>.
Mọi thứ trong căn phòng này vẫn không có gì thay đổi, chỉ có chiếc bánh kem khổng lồ đã biến mất, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng hiện tại cậu không có thời gian để tìm hiểu tại sao mà ngay lập tức ngồi vào một chiếc ghế sofa rồi nhanh chóng đặt tay lên chiếc bàn bằng kim cương trắng.
[Guild Member Status]
Đây là một lệnh dùng để hiển thị trạng thái thành viên trong hội mà chỉ có hội trưởng mới được quyền sử dụng.
Ngay lập tức một chiếc bảng màu đen viền xanh lá xuất hiện trên mặt bàn.
Elitle Entities
Hội trưởng: Arthur S. Maxwell (Active)
Hội phó: Frantz Kruger (Active)
Thành viên chủ lực: Minet Fernandez (Active – Sleep)
Thành viên chủ lực: Garrett Morgan (Active – Sleep)
Thành viên chủ lực: Tinas Hauff (Active – Sleep)
“Chỉ có Frantz là không ở trạng thái [Sleep] (Ngủ) sao…”
Mặc dù toàn bộ thành viên đều ở trạng thái hoạt động nhưng dường như chỉ có mỗi Frantz là người duy nhất ở trạng thái thức giống như Arthus.
Sau khi biết được tình trạng của mọi người trong hội của mình thì Arthus liền tắt chiếc bảng kia đi.
[Character Information]
Arthus sử dụng một lệnh vô cùng quen thuộc mà bất cứ game nào cũng có, lệnh này cho phép người chơi xem thông tin nhân vật của mình.
Thay vì bảng thông tin hiển thị ra trước mặt Arthus thì nó lại xuất hiện trong đầu cậu.
Tên: Arthur S. Maxwell ~ Biệt danh: Arthus
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Dragon
Class: War Wizard – Force Mage – Enchanter
Guild: Elite Entities
Profession: Scribe
“Không thể nào! Level, HP lẫn MP biến mất ư? Những chỉ số trạng thái STR, INT, DEX… toàn bộ cũng…”
Thông thường khi Arthus mở thông tin nhân vật thì mọi thông số sẽ hiển thị một cách đầy đủ, toàn bộ những chỉ số của cậu đều thuộc vào hàng khủng nhất game, nhưng hiện tại mọi thông số cậu đạt được suốt 15 năm trời đều biến mất, có thể nói đây là một cú sốc lớn đối với cậu.”Những chỉ số kia không thể hoàn toàn bốc hơi như vậy… có lẽ chúng đã bị ẩn đi, đúng vậy, chắc chắn là vậy!”
Có lẽ đó là lời giải thích hợp lý nhất mà Arthus có thể đưa ra để an ủi bản thân mình vào lúc này.
[Bug Report] (Báo lỗi)
Arthus tiếp tục thử một lệnh khác
Đây là một lệnh dùng để gọi GM (Game Master) xuất hiện dưới trang phục nhân viên sửa lỗi, khi người chơi sử dụng chức năng này thì sẽ giống như gọi một cuộc điện thoại ngoài đời thực vậy, khi xác định có lỗi xảy ra thì ít nhất sẽ có 1 hoặc 2 GM xuất hiện để giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại không hề có GM nào trả lời Arthus, vì vậy việc họ xuất hiện trước mặt cậu là không thể xảy ra.
“Không hoạt động sao…”
Arthus tiếp tục sử dụng một số lệnh khác dùng để liên lạc với GM nhưng tất cả đều có cùng một kết quả, có lẽ mọi thứ cậu biết khi <Legend Of Conquests> còn là một trò chơi hầu như đã có những thay đổi vô cùng lớn.
“Vậy còn… [Mail] (Thư) thì sao?”
Một tờ giấy màu trắng và một cây bút làm bằng lông chim ngay lập tức xuất hiện trước mặt Arthus.
“Xem ra vẫn còn hoạt động!”
Arthus mừng thầm trong lòng khi một trong những chức năng quan trọng nhất game vẫn còn hoạt động bình thường.
Trong <Legend Of Conquests> không hề tồn tại chức năng [Message] (Tin nhắn) dùng để liên lạc nhanh ở mọi nơi như những game khác, chức năng [Mail] là công cụ dùng để liên lạc duy nhất mà người chơi có thể sử dụng, dù họ có ở đâu thì bức thư cũng tìm tới được, nhưng [Mail] chỉ có thể gửi cho những người có tên trong [Friend List] (danh sách bạn bè) hoặc là thành viên cùng một Guild, nếu người nhận không ở trạng thái Active (hoạt động) thì sẽ không thể gửi [Mail] được, ngoài ra thời gian gửi đi lẫn hồi âm hoàn toàn phụ thuộc vào khoảng cách giữa người gửi và nhận.
Arthus cầm lấy cây bút rồi rất nhanh điền vào tờ giấy.
Người gửi: Arthur S. Maxwell
Người nhận: Frantz Kruger
Nội dung: Nếu cậu gặp tình trạng không thể Log-out thì ngay lập tức đến <Phòng nghị sự>.
“Gửi!”
Khi Arthus vừa nói xong thì chiếc bút trên tay lẫn tờ giấy biến thành những tia sáng kết hợp lại với nhau, sau một lúc thì những tia sáng liền biến thành một bao thư có hai đôi cánh chim nhỏ bay đi.
“Giờ chỉ còn chờ hồi âm của tên kia thôi…”
[Friend List] (Danh sách bạn)
Trong khi chờ hồi âm của Frantz thì Arthus kiếm tra trạng thái những người có trong danh sách bạn của mình.
Nhưng không có gì xảy ra, thông thường sẽ có một tờ giấy phát ra ánh sáng màu vàng có tên những người bạn mà Arthus thêm vào trên đó, nhưng lúc này lại không có tờ giấy nào như vậy cả.”Ngay cả chức năng bạn bè cũng không hoạt động sao…”
[Personal Inventory] (Hòm đồ cá nhân)
Giữa hư vô xuất hiện một loại cổng không gian trước mặt Arthus, phía bên kia cánh cổng có vô số những loại vật phẩm như cuộn giấy ma pháp, thuốc men, tiền bạc, nguyên liệu… được sắp xếp một cách gọn gàng.
Cậu ngay lập tức kiểm tra lại toàn bộ vật phẩm trong hòm đồ của mình một cách vô cùng tỉ mỉ… đối với bất kì người chơi nào thì hòm đồ cá nhân là thứ không thể thiếu trong bất kì tình huống nào, hầu hết những vật phẩm mà cậu để trong hòm đồ là những loại vật phẩm tiêu thụ xịn nhất và có số lượng vô cùng nhiều, để kiểm tra toàn bộ cũng phải tốn kha khá thời gian.
Phạch phạch… phạch phạch….
Không biết đã qua bao lâu thì một lá thư có hình dạng tương tự như lá thư Arthus gửi đi bay tới trước mặt cậu.
Arthus ngay lập tức dừng việc kiểm tra vật phẩm của mình lại, cậu tắt chức năng hòm đồ đi rồi nhanh chóng mở lá thư ra.
Người gửi: Frantz Kruger
Người nhận: Arthur S. Maxwell
Nội dung: Hiện tại tớ bị kẹt trong chiếc hòm… không thoát ra được, cậu tới phòng triển lãm lấy thanh kiếm [Remorse] phía sau bức ảnh <Death Adder> để mở phong ấn giúp tớ.
“Lạy hồn…”
Arthus nhớ rằng Frantz từng khoe với cậu rằng gã có một chiếc giường vô cùng đặc biệt dưới dạng một cái hòm dành riêng cho ngày cuối cùng trong <Legend Of Conquests>, chiếc hòm này một khi đã đóng lại thì cần một loại chìa khóa và phương thức vô cùng đặc biệt để mở ra, nhưng cậu không ngờ tên kia lại sử dụng vũ khí của mình như là một loại chìa khóa giải phong ấn.
“Hmm… mặc dù mình đang muốn tới khu vực của Frantz, nhưng nếu hắn gặp tình trạng như vậy thì có đến cũng không thể làm gì, trước tiên phải giúp tên đó thoát ra mới được.”
[Gate]
Sau khi xác định mục tiêu của mình thì Arthus tạm gác lại việc thử lệnh của mình rồi lập tức đứng dậy sử dụng lệnh dịch chuyển quen thuộc.
Cánh cổng dịch chuyển một lần nữa xuất hiện trước mặt Arthus, cậu rất nhanh liền bước vào cánh cổng dịch chuyển
Vụt…
Cánh cổng dịch chuyển ngay lập tức biến mất.
—
+++ Moonlight Castle — Hành lang dẫn đến phòng triển lãm+++
Ào ào ào…
Cánh cổng dịch chuyển xuất hiện giữa hư vô.
Khi Arthus bước ra từ cánh cổng, đó cũng là lúc cậu giật mình với những gì mà mình thấy trước mặt.
Hành lang dẫn đến phòng triển lãm bị phá hủy rất nặng, cửa sổ vỡ nát, những bộ giáp sắt lẫn những bức tranh dùng để trang trí đối diện xung quanh hầu hết đã bị phá hủy, một vài cánh cửa dẫn đến những phòng khác đứt gãy ra làm nhiều khúc, đèn chùm trên trần nhà chỉ còn vài cái là còn nguyên vẹn, những tấm thảm đỏ còn có những vết cào lẫn với vết máu vẫn còn rất mới.”Đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy nhỉ”
Uỳnh…
Một tiếng động lớn vang vọng xuyên suốt hành lang dẫn đến phòng triển lãm.
“Hử?”
Arthus ổn định lại tinh thần của mình rồi nhanh chóng hướng đến phòng triển lãm.
Ầm… ẦM…
Arthus càng tiến đến gần thì âm thanh phát ra càng ngày càng rõ hơn.
“Loại âm thanh này… chắc chắn là âm thanh giao chiến rồi.”
Qua một vài ngã rẽ thì cậu cũng đến trước một cánh cửa bằng gỗ màu đỏ được trang trí những hoa văn màu vàng, đây chính là cánh cửa dẫn vào phòng triển lãm.
Uỳnh…ầm….
Những âm thanh chiến đâu liên tục phát ra từ phía bên kia cánh cửa.
—
+++Moonlight Castle — Phía trong phòng triển lãm+++
Đây là một căn phòng hình bầu dục khá lớn có thể chứa được hơn 10 người, trên những bức tường của căn phòng này được treo vô số bức ảnh có kích cỡ khác nhau được đặt vào những chiếc khung vô cùng sang trọng, nếu nhìn kĩ thì toàn bộ những bức ảnh này đều là những sinh vật vô cùng đáng sợ và quái dị.
Ruỳnh… ruỳnh… ruỳnh
Những âm thanh to lớn vang lên liên tục không dứt
Giữa căn phòng là thân ảnh hai người đang giao đấu với một sinh vật màu đen với tốc độ cao, đôi mắt của nó phát ra tia sáng màu đỏ cùng hai chiếc sừng cong về phía sau đầu, nó không hề có tay mà từ phía sau eo của sinh vật này có hai mươi chiếc đuôi vô cùng dài kèm với vô số gai nhọn đang liên tục quật về hướng hai người đang đứng trước mặt nó.
“Grooooooo…”
Sinh vật này kêu lên một tiếng, những đòn tấn công từ những chiếc đuôi của nó càng lúc càng mạnh và nhanh hơn, mỗi một cú vụt từ mỗi chiếc đuôi đều tạo ra tiếng gió rít vô cùng đáng sợ.
“Penelope! Cô tuyệt đối không được để bất cứ một thứ nào ở nơi này xảy ra bất cứ vấn đề gì, dù chỉ là một vết xước.”
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông mặc một bộ đồ quản gia nhưng bị rách ở rất nhiều chỗ, và có thể nhìn thấy máu đang chảy ra từ đó, người này đang cầm một ngọn giáo liên tục đỡ lấy đòn tấn công từ những chiếc đuôi của bóng đen kia.
“Câu đó phải để tôi nói mới đúng Walter”
Penelope bình thản đáp lại, nhưng cô cũng không thoải mái gì khi phải di chuyển liên tục để tránh đòn tấn công từ những chiếc đuôi kia.
Sinh vật này tấn công càng lúc càng mạnh mẽ và không hề có dấu hiệu xuống sức, nó hoàn toàn không cho Penelope lẫn Walter có bất cứ cơ hội phản công nào khiến họ hoàn toàn bị ép vào thế bị động.
“Hừ… suốt những năm qua chưa từng có thứ nào vượt qua được kết giới phòng hộ của <Moonlight Castle> cả, nhưng không biết vì sao bây giờ kết giới lại hoàn toàn mất tác dụng!”Penelope nói với một giọng mang đầy sự giận giữ, phòng triển lãm này vốn là nơi những vị chủ nhân mà cô kính trọng nhất lưu lại lưu lại vô số hình ảnh về những chiến tích của họ.
Có thể nói nơi đây chính là nơi chứa đựng những di sản vô giá, vậy mà hôm nay lại có kẻ dám xâm nhập vào nơi này.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì kết giới mà cô nói đến là do chủ nhân Frantz khởi động đúng chứ? Trước khi ngài ấy bước vào giấc ngủ vĩnh hằng thì ngài đã dặn dò cô những gì về kết giới này?”
Mặc dù là đại quản gia của của <Moonlight Castle>, nhưng Walter chỉ nhận được những dặn dò cuối cùng từ Garrett, về những dặn dò của những chủ nhân khác Walter hoàn toàn không biết.
“Đúng vậy, chúa tể nói với tôi rằng kết giới này sẽ tồn tại vĩnh viễn, trừ phi có kẻ sở hữu sức mạnh ngang hoặc mạnh hơn ngài ấy mới có thể phá hủy kết giới, nhưng đó là điều không thể xảy ra, vì nếu kết giới bị phá hủy từ bên ngoài thì chúng ta chắc chắn sẽ biết… có lẽ kết giới đã bị phá hủy từ bên trong.”
“Cái gì! Những [Guardian] chúng ta suốt những năm qua đều trông coi nơi này vô cùng cẩn thận. Việc có kẻ phá hủy kết giới từ bên trong là chuyện không thể xảy ra!”
Walter khi nghe những lời của Penelope thì lông mày nhíu chặt lại, anh ngay lập tức phủ nhận phỏng đoán của cô.
“Tôi cũng nghĩ như anh vậy, nhưng ngoài việc kết giới bị phá hủy từ bên trong ra thì tôi không thể tìm ra lý do nào hợp lý hơn để giải thích cả!”
Mặc dù có vô số những thắc mắc nhưng Penelope và Walter vẫn tiếp tục giao chiến với sinh vật kia ở thế bất phân thắng bại.
“Gràoooo”
Sinh vật kia gầm lên một tiếng, xung quanh nó liền xuất hiện thêm 10 sinh vật có hình dạng giống hệt nó, điểm khác biệt duy nhất là chúng chỉ có mười chiếc đuôi, có thể suy đoán ra đây là một kĩ năng phân thân hoặc triệu hồi nào đó.
Sau khi 10 bản sao kia xuất hiện thì chúng liền sử dụng những chiếc đuôi công kích về phía Walter và Penelope.
“Không ổn!”
Walter thấy một màn như vậy liền biết thế cân bằng đã bị phá vỡ, anh liền hướng mũi giáo xuống đất và hạ thấp thân hình làm một thủ thế chuẩn bị nghênh đón đòn tấn công từ những kẻ địch kia.
“Walter! Anh không thể sử dụng kĩ năng ở nơi này, nếu sử dụng thì những bức ảnh ở nơi này cũng bị phá hỏng mất!”
Khi Penelope thấy Walter chuẩn bị tung ra kĩ năng thì cô vội vàng tiến tới ngăn cản, mặc dù họ có thể giết thứ này một cách dễ dàng nhưng địa điểm chiến đấu hiện tại lại vô cùng nhạy cảm, vì vậy họ chỉ có thể giới hạn sức mạnh bản thân ở mức thấp nhất.
Bốp…bốp… bốp…
“Ối!”
Ngay khi Penelope cản Walter thì đó cũng là lúc cô trúng đòn công kích liên tục từ 10 bản sao khiến cô bị đánh bay ra rất xa.
Sau khi đánh văng Penelope ra thì chúng ngay lập tức chuyển mục tiêu đến Walter.
“Hừ… cô ổn chứ Penelope?”Walter thu hồi thủ thể chuẩn bị tung ra của mình rồi quay trở lại trạng thái bị động phòng thủ như ban đầu, tâm trạng của anh lúc này là vô cùng hậm hực khi không thể sử dụng kĩ năng của mình mà chỉ có thể bị động phòng thủ.
Toàn bộ kĩ năng của Walter và Penelope đều là những kĩ năng có sức phá hoại cao, nếu lúc này cả hai sử dụng kĩ năng thì đồng nghĩa với việc phá hủy những bức ảnh ở nơi này, việc đó đồng nghĩa với việc họ không hoàn thành bổn phận được giao hay nói đúng hơn đó là một sự xúc phạm lớn tới danh dự của những vị chủ nhân.
“Tôi ổn, chúng ta nhất định phải tìm cách trừ khử thứ này mà không ảnh hưởng đến những bức ảnh, và càng nhanh càng tốt!”
Trang phục hầu gái trên người Penelope đã bị rách khá nhiều chỗ và lộ ra khá nhiều vết thương sâu, nhưng chỉ mất vài giây thì những vết thương kia đã lành lại hoàn toàn với tốc độ vô cùng khủng khiếp, cô ngay lập tức ổn định lại thân hình của mình rồi tiếp tục gia nhập vào trận chiến với Walter.
“Grr…”
Khi 10 bản sao kia cầm chân Walter và Penelope thì sinh vật chủ thể ngay lập tức hướng tầm nhìn đến một bức tranh tại phòng triển lãm.
Bức ảnh mà sinh vật này nhìn đến có kích cỡ khá to, trên bức ảnh có hình một sinh vật có cơ thể khá giống con người nhưng điểm khác biệt là nó hoàn toàn không sở hữu cơ quan sinh dục, hai tay từ phần cùi chỏ trở xuống có màu đỏ như máu vô cùng đáng sợ.
Nều nhìn kĩ hơn thì quanh vùng cổ và phần bắp đùi bên trái của sinh vật này có vô số vết chém sâu nhưng không hề có máu chảy ra, hai tay thứ này từ phần cùi chỏ đã bị chặt lìa hoàn toàn, ngoài ra còn có một thanh kiếm bị mẻ ở nhiều chỗ cắm xuyên qua ngực nó từ phía sau lưng, có thể thấy máu dần dần bay ra khỏi đó.
Toàn bộ bức ảnh được đặt trong một chiếc khung bằng vàng khá dày và được bọc trong một lớp kiếng, phía dưới khung của bức tranh còn có một tấm bảng nhỏ ghi một hàng chữ – The End Of Death Adder ( Sự kết thúc của Death Adder)
Sinh vật màu đen kia từ từ đi về phía bức tranh.
“Chậc… xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác rồi – [Eleven Strikre]”
Khi thấy sinh vật chủ thể kia tiến về phía bức ảnh, Walter ngay lập tức biết rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, anh không còn đủ kiên nhẫn mà ngay lập tức sử dụng [Eleven Strikre], một kỹ năng áp sát đa mục tiêu cực mạnh.
Rắc…Rắc…
Mặt đất nơi Walter vừa đứng ngay lập tức xuất hiện vô số kẽ nứt, hai chân của Walter ngay lập tức phát ra ngọn lửa màu nâu có những tia sét xẹt qua lại bên trong.Walter khẽ dậm chân rồi lướt đi, tốc độ của anh lúc này nhanh như như một tia sét không gì cản nổi.
Mọi vị trí Walter lướt qua ngay lập tức xuất hiện vô số vết nứt kéo dài ra xung quanh.
Phập… phập… phập…. phập….. phập……… phập……
Walter rất nhanh xuyên thủng một, hai, ba… mười bản sao đang vây công anh và Penelope.
Mỗi một bản sao bị Walter xuyên thủng thì tốc độ của anh lại tăng một bậc, phần mũi nhọn của ngọn giáo khi xuyên qua mục tiêu đầu tiên thì phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, khi xuyên qua bản sao thứ 10 thì ánh sáng trắng chuyển thành màu đỏ rực.
Walter ngay lập tức vận sức ở chân mình rồi hướng mũi giáo đến sinh vật chủ thể kia với tốc độ vô cùng khủng khiếp.
*Sàn nhà hỏng rồi!!*
Đó là những gì xẹt qua tâm trí của Penelope đầu tiên, nhưng cô ngay lập tức phản ứng lại với hành động của Walter.
[Execration]
Vô số những làn khói đen xuất hiện từ những vết nứt của sàn nhà biến thành vô số những sợi dây ma thuật màu đen vô cùng rắn chắc giữ lấy chân của Walter không cho phép anh ta di chuyển thêm một bước nào nữa, đồng thời khi những vết nứt trên sàn nhà càng lúc càng nhiều khi những làn khói đen xuất hiện, việc này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Penelope tái xanh lại.
“Cô làm cái quái gì vậy Penelope?”
Walter hỏi Penelope với một giọng vô cùng khó chịu.
“Bình tĩnh lại đi, khi anh chạm ngọn giáo kia vào nó thì mọi thứ trước mặt anh cũng biến mất theo, đó là điều anh muốn sao?”
“Cô… hừ!”
Walter tức giận hừ lạnh một tiếng rồi ném mũi giáo của mình xuống tại một vị trí khác trên sàn nhà.
Ầm.
Một cái hố rộng 10m ngay lập tức được tạo ra tại vị trí mũi giáo được cắm xuống.
Penelope nói đúng, kĩ năng [Eleven Strike] giúp Walter đạt đến tốc độ vô cùng khủng khiếp bằng cách xỏ xuyên qua mục tiêu, nhưng đồng thời đây cũng là một kĩ năng cộng dồn, số điểm cộng dồn của kĩ năng này tối đa là 10, tốc độ di chuyển của người sử dụng sẽ tăng lên một mức lớn qua mỗi điểm cộng dồn. Và khi người sử dụng kĩ năng đạt tối đa điểm cộng dồn cho phép là 10 mà vẫn tiếp tục chạm vào mục tiêu kế tiếp, đó đồng nghĩa với việc nhân đôi diện tích cái hố 10m thành 20m vậy.
Sinh vật kia sau khi đến trước bức ảnh thì ngay lập tức quật mạnh chiếc đuôi của nó.
Oành…
Bức tranh bị chiếc đuôi quật bay ra khỏi vị trí được treo bay thẳng tới trước mặt Walter với tốc độ cao.
Rầm!
Mặc dù bị trúng kĩ năng chôn chân của Penelope nhưng Walter không hề suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức dùng toàn thân mình đỡ lấy bức ảnh.
“Phù… may mà bức ảnh không sao!”
Sau khi đỡ được bức ảnh thì Walter ngay lập tức quan sát tình trạng của nó, anh vốn không hề biết những chiếc khuôn của những bức ảnh tại nơi này chính là một loại vật phẩm phòng hộ đặc biệt do Tinas chế tạo, vì vậy việc phá hủy chúng là rất khó.Thấy một màn này, cây thánh giá treo trên cổ Penelope liền tỏa ra vô số khói đen bao trùm xung quanh người cô, làn khói đen này nồng nặc sự chết chóc biểu hiện cho trạng thái nổi giận đến cực điểm của cô.
Thông thường cô vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh vốn có của mình, nhưng thứ kia dám chạm vào thứ mà nó vốn không nên chạm vào, theo góc nhìn của một [Guardian] như cô, là người được những vị chủ nhân tin tưởng nhất giao cho nhiệm vụ gìn giữ nơi này, nếu họ thấy được cảnh này thì thì đó chẳng khác nào một cú tát trực tiếp vào mặt họ cả.
“SÂU BỌ THÌ NÊN CHẾT ĐI – [DARK LI…”
Ngay khi Penelope định sử dụng một sát chiêu đơn mục tiêu thì đồng tử cô bỗng co rút lại, khi bức ảnh bị đánh bay ra khỏi vị trí được treo thì nơi đó lại lộ ra một thứ khác được treo đằng sau.
Một thanh kiếm có chuôi màu xanh đen nằm trong một bao kiếm màu đỏ được khắc những sọc trắng xung quanh, nhìn thì có vẻ chỉ là một thanh kiếm bình thường nhưng thanh kiếm này lại tạo ra một sức hút vô cùng kì lạ.
“Đó là… thanh Remorse – Bringer Of Silence (Hối Hận – Kẻ Mang Đến Sự Tĩnh Mịch) của chủ nhân Frantz! Không ngờ ngài ấy lại để thứ này ở đây”
Walter vô cùng bất ngờ khi thấy món vũ khí mà vị chủ nhân – Frantz luôn luôn mang theo như hình với bóng lại được đặt ở nơi này.
Sinh vật kia hoàn toàn không thèm để ý đến Penelope và Walter, nó hướng chiếc đuôi của mình đến gần thanh kiếm treo trên tường.
Bùm!
Ngay khi chiếc đuôi của nó vừa đến gần thanh kiếm thì lại bị một lực phản chấn đánh bật chiếc đuôi của nó ra. Trước thanh kiếm liền hiện ra một lá chắn ma thuật cỡ nhỏ có màu đỏ bảo vệ thanh kiếm.
“Gràoooo…”
Bùm…bùm…bùm…
Sinh vật kia sử dụng chiếc đuôi của nó điên cuồng công kích vào lá chắn kia.
“KHÔNG NHỮNG DÁM XÚC PHẠM ĐẾN NHỮNG VỊ CHỦ NHÂN CỦA TA, LOẠI SÂU BỌ NHƯ NGƯƠI CÒN DÁM NGẤP NGHÉ THANH KIẾM CỦA CHÚA TỂ FRANTZ SAO? – [DARK EXPLOSION]”
Khói đen quanh người Penelope nồng nặc đến mức cực thịnh, hai bàn tay cô xuất hiện hai quả cầu năng lượng bắn ra những tia sáng màu đen, ngay tại vị trí sinh vật kia đứng ngay lập tức xuất hiện một vòng phép cực lớn lấy nó làm trung tâm và xoay tròn với tốc độ cao chiếm một nửa diện tích của phòng triển lãm.
Chỉ cần Penelope bóp nát hai quả cầu trên tay cô thì mọi thứ trong phạm vi hiệu lực của vòng phép sẽ bị thổi bay ngay lập tức.
“Chết rồi! nó khiến Penelope nổi điên rồi”
Walter thấy một màn này thì hoảng sợ vô cùng, sàn nhà thì có thể sửa chứ một khi căn phòng này bị phá hủy thì không có cách nào phục hồi lại được.
Mặc dù rất muốn cản Penelope lại nhưng Walter đã ném vũ khí của mình đi nên anh không tài nào cắt đứt được những sợi dây đang giữ lấy chân của mình, lúc này anh hoàn toàn vô pháp ngăn cản Penelope.
—
Sau khi tiến đến trước cánh cửa dẫn vào phòng triển lãm, Arthus từ từ mở cánh cửa ra một cách vô cùng cẩn thận.Cạch…
Đập vào mắt cậu là một vòng tròn ma pháp bao quát một nửa căn phòng này.
*Chuyện quái gì…*
Đó là ba chữ đầu tiên xẹt qua đầu cậu.
Đây là một kỹ năng công kích ma pháp sử dụng năng lượng hắc ám tạo thành một chuỗi những vụ nổ lớn nhỏ liên tục với sức công phá vô cùng khủng khiếp.
Arthus nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình đến vị trí người phát động kỹ năng này.
Theo tầm mắt của Arthus thì cậu thấy ba thân ảnh.
Thân ảnh đầu tiên là một người đàn ông đang bị vô số những sợi dây ma thuật trói chân khiến người này không thể di chuyển.
Tiếp theo là thân ảnh một cô gái, trên hai bàn tay cô là hai quả cầu năng lượng bắn ra những tia sáng màu đen, trên cổ cô có đeo một cây thánh giá tỏa ra vô số khói đen nồng nặc bao trùm toàn bộ người cô trông vô cùng đáng sợ, cậu xác định người tạo ra vòng phép kia chính là cô gái này.
Cuối cùng là thân ảnh một sinh vật quái dị màu đen có vô số chiếc đuôi ở giữa vòng phép, nó đang liên tục tấn sử dụng những chiếc đuôi đầy gai kia công kích vào lá chắn nhằm lấy một thanh kiếm sau là chắn kia. Arthus không hề lạ lẫm gì với thanh kiếm đó, vì nó là thứ cậu cần để giúp Frantz thoát ra khỏi chiếc hòm của mình – Thanh [Remorse]
Người đàn ông và cô gái kia đối với Arthus hoàn toàn không phải là người xa lạ gì cả, họ chính là Walter và Penelope – [Guardian] của nơi này, nhưng điều khiến cho cậu ngạc nhiên chính là biểu cảm trên khuôn mặt của họ.
Walter thì biểu hiện sự hoảng hốt, Penelope thì lại là sự tức giận.
Còn sinh vật kia thì Arthus hoàn toàn không biết nó là thứ gì, nhưng có một điều cậu có thể xác định là nó chắc chắn không phải là bạn mà là kẻ thù.
“Penelope! bình tĩnh lại, nếu bây giờ cô sử dụng [Dark Explosion] thì thứ kia và cả nơi này sẽ thành bình địa mất.”
Walter cố gắng khuyên giải Penelope thu hồi kỹ năng của mình.
“CON SÂU BỌ KIA, NẾU NGƯƠI DÁM CHẠM VÀO THANH KIẾM KIA THÌ CHO DÙ CÓ PHẢI SAN BẰNG NƠI NÀY TA CŨNG PHẢI GIẾT NGƯƠI!”
Penelope hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Walter, mặc dù vậy cô vẫn không kích hoạt [Dark Explosion], cô không phải kẻ ngốc, nếu bây giờ cô kích hoạt kỹ năng thì lá chắn bảo vệ thanh [Remorse] sẽ nhận toàn bộ sát thương vụ nổ mà không hề ảnh hưởng tới thanh kiếm, nhưng nơi này vẫn sẽ bị phá hủy, đó là điều mà cô không hề muốn xảy ra.
Nhưng nếu thứ kia dám động vào thanh kiếm kia thì nó đã vượt qua giới hạn và thả ra một con quái vật hủy diệt thực sự, Penelope nhất định sẽ tung ra toàn bộ sức mạnh của mình để cướp lại thanh kiếm kia bằng mọi giá.
“Ôi… giờ thì ai bình tĩnh hơn ai đây!”
Đối với Walter thì Penelope luôn là một người giữ được sự bình tĩnh với mọi việc, nhưng một khi có kẻ dám mạo phạm đến bất kỳ thứ gì liên quan đến chủ nhân Frantz – chúa tể tối cao của cô, dù chỉ là lời nói đùa thì kẻ đó sẽ có kết cục vô cùng thảm.Cạch…
Arthus đóng cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng
*Thật… không thể tin nổi mà!*
Nếu bây giờ bảo thế giới này là thế giới game chắc chắn cậu sẽ phủ nhận ngay lập tức.
*[Guardian] có thể biểu lộ cảm xúc và hành động như những con người thực sự mà không phải một cách máy móc sao?*
Không, Arthus không phải là kẻ đần, bây giờ họ ~ những [Guardian] đã có suy nghĩ và ý thức riêng không kém gì con người cả, nếu chỉ là một cỗ máy được lập trình thì không thể nào biểu lộ ra tình cảm tinh tế đến như vậy.
*Rốt cuộc sau giấc mơ kia thì thế giới game này đã xảy ra chuyện gì?*
Đây chính là dấu hỏi lớn nhất trong lòng Arthus lúc này, mặc dù những [Guardian] vẫn có thể sử dụng kĩ năng của <Legend Of Conquests> thì vẫn có thể cho rằng cậu đang ở thế giới game, nhưng theo những gì cậu thấy cho tới lúc này thì lại hoàn toàn không phải.
*Đến cùng đây là một cơn ác mộng, ảo giác hay là một thế giới khác?*
Mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này Arthus chắc chắn một điều rằng mọi thứ đang diễn ra hiện tại đều là thực, và mọi thứ tại <Moonlight Castle> đều được căn cứ từ dữ liệu của <Legend Of Conquests>, tất cả những [Guardian] chắc chắn không phải là kẻ thù của cậu.
*Vấn đề bây giờ họ không còn là những dữ liệu chỉ biết lặp đi lặp lại nữa mà là những thực thể thật sự*
Chính vì vậy mà Arthus càng không thể dùng thái độ lạnh nhạt hay phớt lờ họ như khi còn chơi <Legend Of Conquests> để đối xử với họ được nữa nữa.
*Sắp tới phải làm gì đây?*
Arthus càng nghĩ thì càng đi vào bế tắc, thông tin hiện tại còn quá ít, lúc này cậu như một Newbie (Người mới chơi/Con gà) mới bước vào thế giới game vậy, một con gà không hơn không kém.
Vì vậy, cậu phải càng cẩn trọng hơn trong mọi hành động của mình, mục tiêu hàng đầu lúc này chính là gặp Frantz để bàn bạc đối sách.
Sau khi chìm vào suy nghĩ được một lúc thì Arthus sực nhớ đến tình hình hiện tại, phòng triển lãm sắp bị phá hủy, đó là việc cậu không hề muốn xảy ra, nơi này chính là nơi lưu giữ những tấm hình chụp toàn bộ những Boss mà những thành viên [Elite Entities] đã thành công tiêu diệt từ khi được thành lập, nếu nơi này bị phá hủy chẳng khác nào mọi chiến tích của cậu và đồng đội bỏ ra đều biến mất.
“Nếu cứ như thế này sớm muộn gì khu vực này cũng thành bình địa mất… mình phải làm gì đó mới được”
Arthus nhớ tới sinh vật màu đen kia, thứ đó chính là nguyên nhân của mọi chuyện, cần phải xử lý nó ngay lập tức.
Qua những gì cậu thấy thì có thể đoán rằng Walter và Penelope không dám toàn lực ra tay vì họ sợ ảnh hưởng đến nơi này, ngoài ra thanh kiếm kia có vẻ đã được Frantz thiết lập một lá chắn phòng hộ đơn giản, thứ kia muốn phá hủy nó cũng phải tốn một chút công phu, đúc kết những điều trên lại thì Arthus cũng yên tâm hơn một chút.”Qua những gì mình thấy thì [Guardian] có thể sử dụng kỹ năng của họ, vậy thì 99% kỹ năng của <Legend Of Conquests> vẫn sẽ hoạt động bình thường, đây cũng là dịp tốt để thử nghiệm. Nếu… kỹ năng không hoạt động thì có lẽ mình phải sử dụng [Gate] để trốn thôi!”
Arthus liền nghĩ đến những kĩ năng mình sắp sử dụng thì trong đầu cậu như một kho tài liệu vậy, mọi kĩ năng cậu học được đều được lưu không sót một chút nào.
Trong <Legend Of Conquests> khi người chơi muốn sử dụng kĩ năng thì sẽ có một tấm bảng nhỏ xuất hiện bên cạnh cho phép họ đọc tên kĩ năng đó để kích hoạt, nhưng hiện tại thì bảng kĩ năng kia lại biến thành một dạng ghi nhớ nào đó và nó có vẻ còn tiện lợi hơn trước kia rất nhiều.
Arthus thử sử dụng một kỹ năng ẩn thân thông dụng.
[Invinsible Stalker] (Tàng hình)
Toàn bộ cơ thể cậu dần dần biến mất.
*Quả nhiên kĩ năng vẫn sử dụng được*
Arthus không nghĩ nhiều mà ngay lập tức nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng triển lãm ra.
Cạch…
*Trước tiên phải loại bỏ ma pháp của Penelope… sau đó là xử lý sinh vật kia!*
Uỳnh… uỳnh… Rắc…
Lá chắn bảo vệ thanh kiếm xuất hiện vô số vết nứt, dường như lá chắn sắp đạt đến giới hạn khi hấp thụ lực tấn công của sinh vật kia, chuyện bị phá hủy chỉ còn là vấn đề thời gian.
“CHẾT ĐI!”
Thấy lá chắn sắp không chịu được thì Penelope cũng không còn đủ kiên nhẫn mà nhìn thứ kia phá hủy lá chắn cướp lấy thanh kiếm của chúa tể Frantz được.
“Xong rồi!”
Walter biết rằng Penelope đã không còn nhịn được nữa, anh chỉ có thể nhắm đôi mắt của mình lại hi vọng một phép màu nào đó sẽ xảy ra.
[Dispel Magic]
Ngay lúc Penelope định bóp nát hai quá cầu năng lượng thì Arthus ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô ngay khi cậu hoàn tất sử dụng kĩ năng [Dispel Magic].
[Invinsible Stalker] cho phép người sử dụng bước vào trạng thái tàng hình nhưng ngay khi họ sử dụng kỹ năng, bị dính đòn tấn công hay trúng những kĩ năng dò tìm thì sẽ mất tác dụng ngay lập tức.
Nếu là bình thường, mặc dù Penelope không thấy Arthus nhưng cô vẫn có thể phát hiện ra cậu chỉ bằng giác quan của mình, bởi vì chủng tộc của cô là Ghoul, chủng tộc này sở hữu khả năng dò tìm những sinh vật sống vô cùng nhạy bén, vì vậy việc phát hiện ra có kẻ tiếp cận mình là vô cùng đơn giản, chỉ là lúc này cô hoàn toàn tập trung vào sinh vật kia, nên hành động tiếp cận của Arthus trở nên vô cùng dễ dàng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
[Dispel Magic] mà Arthus sử dụng có tác dụng xóa bỏ toàn bộ phép thuật, trạng thái bất lợi lẫn có lợi của kẻ địch, đồng thời người trúng kĩ năng này hoàn toàn không thể sử dụng bất cứ kĩ năng nào trong vòng 15 giây.
Mặc dù kỹ năng này rất mạnh nhưng rất hiếm khi được sử dụng vì phạm vi ảnh hưởng của kĩ năng này chỉ có hiệu lực trong phạm vi 1m và rất dễ tránh né, nếu mục tiêu mà người sử dụng thi triển [Dispel Magic] tránh thoát được, thì chính người sử dụng sẽ lãnh toàn bộ tác dụng do ma pháp này gây ra, có thể nói đây là một con dao hai lưỡi.[Dispel Magic] là loại ma pháp xóa phép cơ bản nhất mà hầu hết mọi người chơi sử dụng phép thuật trong <Legend Of Conquests> đều có thể học, nhưng hiệu quả của nó quả thực là không hề cao do phạm vi ảnh hưởng quá ngắn và đòi hỏi người sử dụng phải mang đến yếu tố bất ngờ khiến mục tiêu không kịp trở tay, nếu không chính người sử dụng ma pháp này sẽ mang đến cái chết cho chính họ.
Đây vốn chỉ là loại ma pháp bị lãng quên mà thôi, còn vô số loại phép thuật tương tự như [Dispel Magic] nhưng cao cấp, mạnh mẽ và an toàn hơn rất nhiều, sở dĩ Arthus sử dụng nó vì đây là loại kĩ năng không gây bất cứ sát thương nào, nếu sử dụng những ma pháp cao hơn với Penelope sẽ gây ra những hậu quả không lường trước được, đó là việc cậu không hề muốn xảy ra.
Làn khói đen tỏa ra quanh người Penelope lẫn 2 quả cầu phát ra tia sáng trên tay cô hoàn toàn biến mất.
Nhưng cô không có thời gian mà để ý đến những thứ đó, khuôn mặt của cô lúc này tràn đầy sự sợ hãi, bởi vì người vừa xuất hiện và cũng là người đã xóa bỏ phép thuật của cô chính là người đứng đầu của nơi này – Đại chủ nhân Arthus.
Walter khi nghe được giọng của người vừa thi triển kĩ năng [Dispel Magic] thì cũng rùng mình, anh ngay lập tức mở to đôi mắt của mình ra.
Khi thấy khuôn mặt của Arthus thì Walter biết rằng mọi chuyện anh và Penelope cố gắng làm ở nơi này đều đã bị lộ.
Nhục nhã! Đó là cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong tiềm thức của Walter
Có thể nói hầu hết mọi thứ ở căn phòng này toàn bộ đều do vị đại chủ nhân Arthus sưu tầm, nếu có thứ gì đó bị hỏng hóc thì người đầu tiên nổi giận đầu tiên chắc chắn là ngài ấy.
Với tư cách là một [Guardian] và cũng là một đại quản gia, đây chính là sự nhục nhã hơn cả cái chết khi để chính vị đại chủ nhân của nơi này thấy được sự bất lực của mình.
Arthus khẽ liếc qua Penelope lẫn Walter một chút, cậu không hề nói gì mà chuyển tầm nhìn đến sinh vật kia.
[Teleportaion] (Dịch chuyển)
Cậu ngay lập tức xuất hiện ngay sau lưng sinh vật kia.
Arthus khẽ đặt tay lên nó.
[Turn Stone] (Hóa đá)
Qua cuộc hội thoại của Walter và Penelope lúc trước thì cậu có thể đoán sinh vật này không hề mạnh một chút nào, chỉ là họ không muốn ảnh hưởng đến nơi này nên mới bị nó chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Nhưng cậu vẫn sử dụng một trong những ma pháp nguyền rủa đơn mục tiêu mạnh nhất để đảm bảo an toàn, nếu sinh vật này có thể kháng được pháp thuật này thì tác dụng phụ vẫn sẽ làm tốc độ của nó chậm đi một nửa, bấy nhiêu đó cũng đủ để cho Arthus sẽ tung thêm vài kĩ năng tất sát kết liễu sinh vật này.
Nhưng có vẻ cậu đã lo xa khi sinh vật kia chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì toàn thân nó đã bị đông cứng lại rồi dần dần hóa thành một bức tượng đá.
Arthus trong nội tâm thở phào một hơi, cậu khẽ vận sức ở bàn tay mình rồi vung mạnh về phía sinh vật kia.
Uỳnh…Sinh vật kia ngay lập tức từ một bức tượng đá biến thành bột mịn.
Arthus xoay người từ từ bước về phía Walter và Penelope.
Khi khoảng cách giữa cậu và hai người kia thu hẹp dần thì cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.
“Mừng ngài tỉnh lại sau 200 năm thưa đại chủ nhân Arthus”
“Ừm…”
….
……
………..
Chỉ sau một khoảnh khắc thì lông mày Arthus giật giật, cậu không nhịn được mà thốt lên.
“Cái gì??????????? 2…2… 200 năm?”
Dường như Arthus vừa nghe thứ gì đó vô cùng nực cười, một con người bình thường ở thế giới thực lúc bấy giờ với sự hỗ trợ tối tân của khoa học kỹ thuật cũng chỉ có thể sống tối đa đến 130 năm. Đằng này cậu chỉ chợp mắt một chút mà đã qua 200 năm, việc này thật sự quá khó tin.
“Vâng thưa đại chủ nhân, ngài đã ngủ được 200 năm rồi ạ, có chuyện gì không đúng sao?”
Hai [Guardian] đồng thanh trả lời rồi nhìn Arthus một cách khó hiểu, đối với họ thì những vị chủ nhân ở nơi này là những người có tuổi thọ gần như vô hạn, 200 năm đối với họ chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, không biết vì sao lúc này vị đại chủ nhân này lại bất ngờ như vậy.
“K… không… không có gì!”
Bây giờ hoảng loạn chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ hơn mà thôi, Arthus cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo và suy nghĩ một cách logic nhất có thể.
*Đúng rồi, chủng tộc của mình là Dragon, còn đây không phải là thế giới lúc trước nữa!*
Arthus ngay lập tức bình tĩnh lại khi suy nghĩ đến tình hình hiện tại, với một Dragon thì thọ nguyên của chủng tộc thần thoại này có thể nói là bất tử cũng không ngoa, 200 năm đối với một Dragon chẳng khác nào muối bỏ biển.
Từ đó có thể suy ra chủng tộc mà đồng đội của Arthus chọn sẽ có những ảnh hưởng vô cùng lớn đối với họ. Toàn bộ những [Guardian] lẫn các thành viên [Elite Entites] đều không phải Human mà là những chủng tộc sở hữu tuổi thọ vô cùng lâu, ngoài ra cậu cũng đã kiểm tra trạng thái của tất cả đồng đội khi còn ở <Phòng nghị sự>. Vì vậy việc chết già là không thể xảy ra, nghĩ đến đây thì tâm trạng Arthus cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Thưa… thưa… thưa đại chủ nhận… mọi việc xảy ra ở nơi này tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Ngay lúc Arthus vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Penelope lên tiếng khiến cậu chợt nhớ tới tình hình hiện tại.
Giọng nói của Penelope mặc dù có chút ấp a ấp úng nhưng lại toát ra sự nghiêm túc vô cùng rõ rệt. Cô cúi đầu thật sâu mà không dám ngẩng đầu của mình lên dù chỉ là một chút, có vẻ như cô đang chờ đợi hình phạt của mình.
“Thưa đại chủ nhân, tôi cũng xin nhận toàn bộ trách nhiệm cho mọi chuyện xảy ra ở nơi này”
Sau Penelope thì là giọng nói đầy nghiêm nghị của Walter.Khi Penelope bị xóa bỏ phép thuật thì Walter cũng thoát khỏi trạng thái bị chôn chân, anh cũng nhanh chóng tiến đến gần Arthus rồi cúi đầu xuống thật sâu chờ đợi hình phạt của mình.
*Làm gì bây giờ?*
Arthus tự hỏi bản thân mình, những [Guardian] này quá khác biệt so với lúc trước, nếu có thể thích ứng ngay lập tức thì đó là chuyện không thể.
Tâm trạng của cậu lúc này vô cùng rối bời nhưng khuôn mặt của cậu đã trở lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi.
*Tốt nhất mình nên cư xử như lúc còn là game rồi từ từ quan sát mọi thứ mà đưa ra quyết định sau.*
Đây là phương án phù hợp nhất lúc này mà cậu có thể đưa ra lúc này.
“Ừm… cả hai ngẩng đầu lên đi”
Walter rất nhanh ngẩng đầu lên, sau đó là Penelope.
Mặc dù cả hai mang theo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cậu nhưng Arthus có thể thấy được mồ hôi lạnh đổ ra như suối từ người Walter, còn cơ thể Penelope thì run run thể hiện sự sợ hãi của cô.
Việc này khiến Arthus cảm thấy khá buồn cười qua biểu hiện của hai [Guardian], nếu cậu mà ra tay với họ thì chắc chắn sẽ có 2 kẻ điên khác bất chấp vị trí hội trưởng của cậu mà cùng nhau hợp lực đánh hội đồng cậu không thương tiếc.
Nhưng thông qua biểu hiện của họ, Arthus có thể xác định rằng tại nơi này cậu vẫn là người có quyền lực cao nhất.
“Đã có chuyện gì xảy ra ở đây?”
Đây là vấn đề khiến cậu tò mò nhất, <Moonlight Castle> ban ngày vốn là một nơi được bao bọc giữa những trận bão sa mạc mạnh mẽ. Ban đêm thì có một loại quái vật được gọi là Hollow, chúng không có hình dạng xác thực nhưng điểm chung là đều có một lỗ thủng trước ngực ở vị trí trái tim, có số lượng vô cùng đông đảo và luôn luôn di chuyển theo bầy khắp sa mạc.
Tất cả đều tạo thành một lá chắn tự nhiên đầy chết chóc cho nơi này mà không cần bỏ một chút sức lực nào để kiến tạo cả.
Việc có sinh vật lạ đột nhập vào nơi này là chuyện khó có thể xảy ra.
“Thưa ngài Arthus chuyện là…”
Walter bắt đầu giải thích những gì mà mình biết cho Arthus, vào 200 năm trước, trước khi cả 5 vị chủ nhân không còn xuất hiện nữa thì chủ nhân Frantz đã thiết lập một loại kết giới đặc biệt cách ly toàn bộ <Moonlight Castle> với thế giới bên ngoài.
Ngày hôm nay không hiểu vì sao kết giới lại bị mất tác dụng mà họ không hề hay biết, Walter và Penelope khi phát hiện kết giới mất tác dụng thì họ ngay lập tức ra ngoài để điều tra nguyên nhân, điều đầu tiên mà họ thấy đó là <Moonlight Castle> không còn nằm ở sa mạc nữa mà là nằm giữa một cánh rừng trải dài vô tận.
Khi họ đang điều tra xung quanh khu vực kết giới thì Penelope đã phát hiện sinh vật màu đen kia lẻn vào nơi này, họ đuổi theo dấu vết của nó đến hành lang dẫn đến nơi này, sau đó họ giao chiến từ khu vực hành lang đến phòng triển lãm cho đến khi Arthus xuất hiện.*Phức tạp rồi đây!*
Qua những gì mà Arthus nghe được thì có thể đoán được toàn bộ nơi này đã bị dịch chuyển đến một nơi nào đó, mặc dù không muốn tin đây là hiện thực nhưng mọi thứ vẫn xảy ra rành rành trước mắt khiến cậu phải tin vào nó.
Mặc dù tâm trạng lúc này vô cùng rối rắm nhưng Arthus vẫn không hề biểu hiện ra ngoài mặt mà vẫn giữ được vẻ lạnh lùng vô tâm vốn có của mình.
*Trước tiên phải cứu tên Frantz trước… những thứ khác thì tính sau!*
Mặc kệ rốt cuộc có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, lúc này ưu tiên hàng đầu của Arthus là giải thoát Frantz.
“Penelope, lấy thanh kiếm kia xuống rồi đi với ta, còn Walter thì gọi Evil đến đây, bảo cô ta sửa chữa mọi chỗ hỏng hóc ở nơi này.”
“À… còn một điều nữa, tên thật của ta là Arthur S. Maxwell – Arthus chỉ là biệt danh của ta mà thôi. Sau này các ngươi không nhất thiết phải gọi ta là đại chủ nhân Arthus nữa, gọi ta là – Ngài Arthur, như vậy là đủ rồi”
Tên thật của Arthus ngoài đời là Arthur, những thành viên trong [Elite Entities] ngoài đời cũng gọi cậu là Arthur, chỉ khi vào game thì họ mới gọi cậu bằng biệt danh Arthus.
Nhưng lúc này Arthur không muốn đến cả tên thật của mình cũng biến mất theo “Cơ thể” ngoài đời thực của mình, vì vậy mà cậu cho những [Guardian] này biết tên thật của mình.
“Vâng! Thưa ngài Arthur”
Cả hai [Guardian] đều đồng thanh tuân lệnh, mặc dù họ vô cùng băn khoăn tại sao mình không bị trừng phạt, cho dù hình phạt có là cái chết thì họ cũng chấp nhận mà không nhíu mày, nhưng thứ làm cho họ bất ngờ lại là tên thật của vị đại chủ nhân này.
Họ chỉ biết tên của Arthur là “Arthus” qua cách xưng hô giữa những vị chủ nhân khác với cậu.
Những vị chủ nhân khác ai cũng gọi cậu bằng “Arthus” mà chưa bao giờ gọi Arthur, vì vậy việc họ bất ngờ cũng là vô cùng bình thường.
Mặc dù cả hai mang đầy một bụng nghi vấn nhưng họ vẫn là đại quản gia và đại hầu gái của nơi này, Walter rất nhanh thu hồi vũ khí của mình rồi cung kính thi lễ với Arthur trước khi rời đi tìm Evil.
“Walter, khi ngươi và Evil dọn dẹp xong nơi này thì hãy gọi cả Jin và Melvil, nói với họ hãy đến <Phòng nghị sự> chờ ta.”
“Vâng!”
Sau khi Walter rời đi thì Penelope cũng tiến lại gần nơi treo thanh [Remorse] của chúa tể Frantz, cô biết rằng thanh kiếm này được bảo vệ bởi một loại lá chắn nào đó nhưng cô vẫn hướng cả hai tay mình đến phía thanh kiếm vì đó là lệnh của Arthur.
…
…
Không có gì xảy khi Penelope chạm vào thanh kiếm, việc này làm cô có chút bất ngờ.
“Ngạc nhiên sao? Mặc dù đây chỉ là một lá chắn phòng thủ cấp thấp nhưng người thiết lập thứ này chắc ngươi cũng không lạ lẫm gì nhỉ? Chỉ có [Guardian] trực thuộc quyền của Frantz mới không bị lá chắn này ảnh hưởng đến.”Arthur ngay lập tức giải đáp thắc mắc của Penelope.
“Thì ra là vậy!”
Khuôn mặt của Penelope biểu hiện như đã hiểu rồi rất nhanh lấy thanh kiếm kia xuống, cô ôm chặt thanh [Remorse] vào ngực mình rồi nở một nụ cười vui vẻ như thể đó là một món trang sức mà cô vô cùng yêu thích vậy.
Lúc này, Arthur thì chỉ có thể dùng hai chữ “dễ thương” để hình dung Penelope.
*Thiết kế [Guardian] tỉ mỉ đến mức phát bệnh!*
Đây vừa là một loại mắng lẫn khen mà Arthur dành riêng cho tên cuồng tiểu thuyết kia.
[Gate]
Arthur không nghĩ nhiều ngay lập tức mở ra cánh cổng dịch chuyển rồi bước vào.
“Đi thôi!”
“Vâng!”
Arthur và Penelope nhanh chóng biến mất trong cánh cổng.
—
+++Phía ngoài Moonlight Castle – Cách đó 200m+++
“Donox đã bị giết chết rồi.”
Một giọng nói khàn đặc vang lên từ một người đàn ông mặc trên mình một chiếc áo choàng học giả màu xám trùm kín mít toàn thân, ngoài ra trên khuôn mặt còn đeo một chiếc mặt nạ hình mặt cười làm bằng vàng ròng che đi khuôn mặt.
“Cái gì! Ta đã phải hiến tế trái tim của 150 trinh nữ mới có thể tạo ra nó, mặc dù không thể sánh ngang với “Kị Sĩ Hoàng Kim” của đế quốc Pica nhưng xét về sức tấn công thì nó hoàn toàn không hề thua kém, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở nơi đó vậy Salvodore?”
Lần này là giọng nói từ một người khác vang lên, mặc dù có chút lớn tiếng nhưng âm điệu vô cùng dễ nghe, người này là một người đàn ông khác mặc trên mình một loại trang phục tu sĩ được trang trí vô cùng rực rỡ và hoa mĩ, người này có mái tóc vàng đất cùng với khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không ai có thể nghĩ đây là người đã sát hại 150 trinh nữ chỉ để tạo ra một con quái vật cả.
“Ta cũng không rõ nữa, nhưng theo tầm nhìn của con Donox khi ta điều khiển nó tiến vào tòa lâu đài kia thì như thế này…”
Salvadore bắt đầu thuật lại cho người kia nghe những gì mình thấy.
Tòa lâu đài khổng lồ kia mặc dù bên ngoài trông có vẻ cũ kĩ nhưng khi hắn bước vào bên trong thì chỉ có thể choáng ngợp trước sự xa hoa và tráng lệ qua nội thất của tòa lâu đài này, cho dù đem toàn bộ cung điện hoàng gia của cả đế quốc Pica lẫn Warden hợp lại đem so sánh với nơi này thì cũng chỉ đáng xách dép mà thôi.
Khi Salvodore điều khiển Donox thăm dò bên trong thì hắn dường như không tìm được điểm kết của tòa lâu đài này, mặc dù nhìn bên ngoài thì nơi này có vẻ một tòa lâu đài khổng lồ nhưng có vẻ như dùng từ “khổng lồ” vẫn chưa đủ để hình dung toàn bộ nơi này.
Điều khiến Salvodore cảm thấy kì lạ ở đây chính là nơi này mặc dù vô cùng rộng lớn nhưng lại không hề thấy bóng dáng của một người nào, dường như đó là một tòa lâu đài bị bỏ hoang vậy, nhưng mọi đồ vật phía bên trong tòa lâu đài này đều còn rất mới, chứng tỏ chúng được bảo quản vô cùng tốt.Sau khi điều khiển Donox thăm dò được một lúc thì hắn đi tới một hành lang treo đầy những tấm ảnh kì lạ nhưng lại toát ra một sức hút khó nói nên lời.
Ngay lúc đó thì có hai thân ảnh nam nữ xuất hiện trước mặt hắn, đó là một nam trong trang phục quản gia và nữ trong trang phục hầu gái, con Donox do Salvodore điều khiển ngay lập tức bị hai kẻ vừa xuất hiện tấn công.
Sau khi giao chiến một lúc thì hắn xác định hai kẻ này vô cùng “yếu”, nếu là hắn ở đó thì có thể dễ dàng đồ sát cả hai mà không hề tốn một chút sức lực nào.
Mặc dù Donox có sức tấn công vật lý vô cùng mạnh nhưng hai kẻ này lại có sức chiến đấu và khả năng hồi phục vô cùng quái dị, điều này khiến Salvodore xác định hai kẻ này hoàn toàn không phải con người.
Sau khi giao chiến một lúc thì dường như con Donox hắn điều khiển phản ứng với một thứ gì đó từ một căn phòng có cảnh cửa gỗ màu đỏ được trang trí những hoa văn màu vàng, hắn liền bỏ qua hai con “kiến” kia tiến vào nơi đó.
Khi tiến vào căn phòng thì hắn lại vô cùng kinh ngạc khi tại đây treo những tấm ảnh khác hoàn toàn với những bức ảnh ở hành lang, “quái dị” là những gì hắn có thể dùng để miêu tả những bức ảnh tại căn phòng này, những bức ảnh đó hầu hết toàn là những sinh vật mà hắn chưa bao giờ thấy qua khiến trí tò mò củahắn nổi lên. Nhưng hai kẻ kia vẫn bám theo dai như đỉa nên hắn quyết định cùng Donox “chơi đùa” với chúng trong khi sử dụng ma pháp dò tìm thứ kia.
Một lúc sau thì hắn cũng xác định được vị trí của thứ mà con Donox phản ứng, hắn liền sử dụng ma thuật nhân bản thông qua Donox để cầm chân hai kẻ kia trong khi điều khiển Donox lấy thứ kia.
“Thứ kia rốt cuộc là gì?”
Người tóc vàng nghe đến đây cũng không kiềm chế được sự hiếu kì của hắn mà buột miệng hỏi.
“Một thanh kiếm, nếu ta không nhầm thì nó còn mạnh hơn cả thanh kiếm của ngài công tước Alexander sở hữu!”
Salvodore trả lời với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
“Cái gì? Mạnh hơn? Ngươi không nói đùa chứ?”
Người tóc vàng nói với một giọng mang đầy nghi hoặc lẫn khó tin.
“Heh…Ngươi nghi ngờ con mắt nhìn báu vật của ta sao?”
Salvodore cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại người tóc vàng.
“Hehehe, không hề không hề… nếu ngươi đã nói đó là báu vật vậy thì đó chắc chắn là báu vật rồi.”
Nói đến đây thì người tóc vàng liếm môi rồi nhếch miệng cười nhẹ một tiếng, dường như hắn đang có một ý định không tốt đẹp gì mấy trong đầu của mình.
“Tên quản gia kia là một chiến binh sử dụng thương thuật, còn con hầu kia là một pháp sư, nhưng theo ta thấy thì ma pháp nó sử dụng hoàn toàn không đáng để vào mắt, cả hai con kiến kia không có gì đặc biệt cả. Nhưng… “
Salvodore tiếp tục nói.
“Nhưng?”
Người tóc vàng thấy Salvodore không nói tiếp bèn hỏi.”Dường như còn có một kẻ thứ ba”
Nói đến đây thì âm điệu Salvodore có vẻ giận dữ vô cùng.
“Hắn tiếp cận sát bên Donox mà đến cả ta cũng không hề phát hiện, sau đó thì ta mất liên hệ với Donox, có lẽ kẻ này là một sát thủ còn mạnh hơn hai kẻ kia!”
“Khốn kiếp! ta đã phải tốn bao công sức để tạo ra thứ kia, và bây giờ ngươi nói với ta nó bị đánh lén chết sao?”
“Hà hà, vậy ngươi có lời giải thích nào hợp lý hơn chăng? Cánh tay phải của công tước Alexander, đấu sĩ triệu hồi hắc ám – Edmond Eric?”
Salvodore cười khẩy châm chọc Edmond.
“Hừ!”
Edmond chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, hắn vốn rất tự hào về thuật triệu hồi hắc ám của mình, kẻ có thể đối mặt với hắn và những sinh vật hắn triệu hồi mà còn sống là không nhiều, Donox chính là tác phẩm hắn ưng ý nhất gần đây bởi sức mạnh biến thái của nó.
Nhưng nó lại bị giết chết bởi một tên đánh lén, đó chẳng khác nào tát vào mặt hắn một cái rồi nói rằng vật triệu hồi kia của ngươi chẳng khác nào một đống rác thải cả.
“Edmond ngươi nghĩ như thế nào về nơi kia? Ta chắc chắn rằng nơi đó không chỉ có một loại bảo vật thôi đâu.”
Mặc dù Salvodore biết tên Edmond này đang muốn giết kẻ vừa hạ vật triệu hồi của hắn, nhưng vẫn phải cân nhắc những việc chính yếu trước.
“Đó là một kho tàng, ta dám chắc là đại công tước Alexander sẽ vô cùng hài lòng khi hai chúng ta tự mình thân chinh đến “dọn dẹp” nơi đó một chút trước khi hiến tặng nó cho ngài ấy hehehe…”
Dù Edmond đang cười nhưng khuôn mặt của hắn biến thành một khuôn mặt của kẻ sẵn sàng giết bất cứ ai chỉ để đạt được mục đích.
“Theo ta thấy thì có vẻ như chủ nhân của nơi đó không hề đơn giản, tên sát thủ kia cũng vậy, còn hai kẻ mà con Donox gặp thì chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi.”
Salvodore vẫn khá cân nhắc về việc có nên tiến vào nơi đó hay không.
“Cánh tay trái hắc ám của công tước Alexander – Ngài ma pháp sư hắc ám Salvodore vĩ đại, kẻ có thể giết hàng trăm chiến binh lẫn pháp sư chỉ bằng một vài câu chú ngữ đơn giản đang sợ hãi sao? Hahaha, công việc của chúng ta rất đơn giản, vào đó giết hết những kẻ chúng ta gặp, nếu chủ nhân nơi đó xuất hiện thì xử luôn, còn gì dễ dàng hơn nữa sao?”
Đối với Edmond thì hắn và Salvodore là những cá th sở hữu sức mạnh vô cùng khủng khiếp, mặc dù chỉ hoạt động trong bóng đêm nhưng hầu như bất kì phi vụ nào cả hai cũng có thể hoàn thành nếu không đụng phải những kẻ có sức mạnh ngang hàng.
Lần này cả hai mang nhiệm vụ thăm dò sâu vào <Krimore Forest> (Rừng Krimore), nơi tranh chấp giữa hai đế quốc Pica và Warden vì diện tích khổng lồ kèm với những tài nguyên vô tận lẫn những kho báu chưa từng được phát hiện từ những hầm ngục, phế tích… cổ xưa.
Nhà vua có lệnh, mọi thứ ở <Krimore Forest> đều thuộc quyền sở hữu của đế quốc Warden, nếu các ngươi gặp được những bộ tộc cổ thì phải bắt chúng quy phục đế quốc, nếu có bất cứ kẻ nào chống đối thì giết không tha, đặc biệt là những kẻ thuộc đế quốc Pica! Nếu gặp thì các ngươi hãy xuất ra toàn lực để giết chúng. Ngoài ra… những thứ có giá trị lớn thì chỉ cần các ngươi báo cho ta là đủ, hiểu rồi chứ!Đó là những gì mà công tước Alexander truyền đạt lại cho Edmond và Salvodore.
Hôm nay coi như cả hai đã tìm được một kho tàng khổng lồ ở nơi này, có vẻ tòa lâu đài này thuộc về một quý tộc có địa vị vô cùng cao, và có vẻ là vị quý tộc kia cất giữ những loại kho báu cổ xưa vô cùng mạnh mẽ.
Vì vậy Edmond mới muốn giết toàn bộ những người bên trong tòa lâu đài kia để độc chiếm nơi này. Mọi kho báu sẽ về tay ngài công tước Alexander, còn lại cái vỏ thì sẽ dùng để ngài ấy lập công với đế quốc Warden tạo tiền đề để thăng tiến đến chức vụ đại công tước.
“Ngươi không cần phải khích ta, chúng ta đã luẩn quẩn ở khu rừng này đã được 1 tháng trời nhưng thu hoạch cũng không có gì nhiều, nhưng nơi này thì chắc chắn không thể bỏ qua. Một tòa lâu đài sở hữu những kho báu vô giá nhưng lại thuộc quyền sở hữu bởi những con kiến hôi thì thật uổng phí. Nơi này chỉ xứng đáng với giá trị của nó chỉ khi nó thuộc về ngài công tước Alexander mà thôi!”
Salvodore xem tòa lâu đài này như là thứ đã nằm chắc ở trong tầm tay nên vô cùng tự tin thốt ra những lời kia.
“Khặc khặc… ngươi nói đúng lắm! với ma thuật của ngươi, khả năng chiến đấu của ta cùng những vật triệu hồi hỗ trợ, việc dọn dẹp những kẻ rác rưởi kia còn là chuyện khó khăn sao? Còn chờ gì nữa? Đi thôi hahahaha…”
Edmond cười sằng sặc rồi cùng Salvodore nghênh ngang cùng tiến về hướng cổng vào [Moonlight Castle].
—
Vù….
Cánh cổng dịch chuyển đưa Arthur và Penelope xuất hiện tại một nơi tối đen như mực.
Phù…
Ngay khi họ vừa xuất hiện thì những ngọn đuốc xung quanh nơi này ngay lập tức được kích hoạt cháy lên ngọn lửa màu xanh dương nhạt hiện ra một căn phòng lớn, xung quanh không có bất kì cửa ra vào hay đồ vật nào ngoài những chiếc đuốc được đính lên tường, giữa căn phòng này được đặt một chiếc hòm màu đen có kích cỡ vô cùng to, trên nắp hòm có một chiếc khung có hình một thanh kiếm giống hệt như thanh [Remosre] tại phòng triển lãm.
“Thưa ngài Arthur, thứ này là…”
Mặc dù là đại hầu gái của nơi này nhưng có vẻ như Penelope chưa từng thấy thứ này bao giờ.
“Nơi nghỉ ngơi của tên Fra… Khụ… chúa tể của ngươi – Frantz Kruger. Thứ này này gọi là Coffin Of Ethernal (Chiếc hòm của sự vĩnh hằng) nằm ngay phía dưới phòng của Frantz.”
Arthur khá ngạc nhiên khi Penelope là [Guardian] do Frantz tạo ra mà lại không biết nơi này, nhưng việc đó cũng không phải là ảnh hưởng to tát gì.
“Thì ra đây lại là nơi yên nghỉ của chúa tể… cũng đã 200 năm từ khi ngài ấy mất rồi…”
Penelope lẩm bẩm chỉ đủ để cho bản thân mình nghe.
“Cái gì? Frantz chết rồi sao?”
Mặc dù nói rất nhỏ nhưng những lời kia không thể thoát được thính giác của tộc Dragon mà Arthur sở hữu, khi nghe những lời này từ Penelope thì Arthur cũng khá bất ngờ.”Vào 200 năm trước khi ngài, chúa tể và ba vị chủ nhân hạ gục Devine Watchters do sử dụng quá nhiều sức mạnh dẫn đến việc ngài Arthur, Tinas, Minet, Garrett phải bước vào giấc ngủ dài, còn ngài Frantz thì… tiêu tốn nhiều sức mạnh nhất dẫn đến việc đi vào giấc ngủ vĩnh hằng không phải sao thưa ngài Arthur?”
Khi nói về vấn đề này thì sắc mặt Penelope ảm đạm hẳn đi.
Khi <Legend Of Conquests> sắp đóng cửa thì Arthur và bốn người kia đều ở lại đến những giây phút cuối cùng rồi bật chức năng <Sleep>, đó là những gì mà Arthur và họ đã thống nhất ngay từ khi <Event: The Last Conquest> bắt đầu.
Về những dặn dò do đồng đội Arthur nói với [Guardian] của họ thì cậu hoàn toàn mù tịt. Nhưng có vẻ như những [Guardian] đã hiểu lầm việc họ đi vào giấc ngủ là do tiêu tốn quá nhiều sức mạnh.
“À ừ… đúng là vậy…”
Nếu đã hiểu lầm thì có khi đó lại là chuyện tốt, nếu bây giờ Arthur giải thích sự thật thì mọi chuyện lại biến thành thành một mớ rắc rối khác, đó là việc mà cậu muốn tránh nhất.
“Còn về việc Frantz chết thì cũng không hẳn, thực ra hắn chỉ tự phong ấn mình lại mà thôi… mục đích chúng ta đến nơi này là phá giải phong ấn kia đánh thức chúa tể của ngươi từ giấc ngủ vĩnh hằng.”
“Ý của ngài là… chúa tể vẫn còn sống?”
“À thì… đại khái là như vậy!”
“Nhưng… đó là chuyện không thể xảy ra, chính mắt tôi thấy ngài ấy tan biến mà không thể làm gì cả!”
Khuôn mặt Penelope lúc này trông vô cùng đáng thương khiến người khác muốn ôm cô vào lòng.
“Tan biến sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Đối với Arthur thì hai từ “tan biến” ở đây sặc mùi nghi vấn khiến cậu không nhịn được mà chất vấn Penelope.
“Lúc đó…”
Penelope kiềm chế lại cảm xúc của mình rồi bắt đầu thuật lại những gì đã xảy ra trước khi Frantz “tan biến” vào 200 năm trước.
Nghe này cô bé đáng yêu của ta, ta và bốn người đồng đội đã phải chiến đấu với những kẻ địch vô cùng mạnh mẽ gọi là Divine Watchers, mặc dù chiến thắng nhưng nó cũng đã tiêu tốn gần như toàn bộ sức mạnh của chúng ta và di chứng mà cuộc chiến đó để lại cho ta và họ là vô cùng khủng khiếp, bốn người kia có lẽ sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài để hồi sức, ta cũng không biết sẽ mất bao lâu họ mới tỉnh lại.
Còn di chứng của ta có lẽ là nặng nhất, đây có thể là lần cuối ta gặp ngươi trước khi đi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Khi một Vampire khi đi vào giấc ngủ vĩnh hằng thì đó đồng nghĩa với cái chết, nhưng đừng buồn cô bé đáng yêu của ta, chỉ cần em chăm sóc nơi này thật tốt biết đâu một ngày nào đó ta sẽ sống lại thì sao ha ha ha…
Ta đã thiết lập một kết giới cực mạnh gọi là [Bermuda Triangle] (Tam giác quỷ Bermuda), thứ này sẽ bảo vệ nơi này khỏi sự tấn công từ kẻ địch khi 5 người chúng ta không có mặt ở nơi này, nhưng đồng thời kết giới này cũng sẽ cách ly nơi này khỏi thế giới bên ngoài, ta cũng không biết nó sẽ tồn tại bao lâu… 10, 100, 1000 năm hoặc có lẽ là vĩnh viễn, và chỉ khi có kẻ mạnh ngang hàng hay thậm chí vượt qua ta mới có thể phá hủy nó mà thôi.Nếu thực sự có ngày lá chắn bị phá hủy mà bốn người kia không có ở nơi này, thì hãy trốn khỏi nơi này càng xa càng tốt hiểu không? Ta không muốn [Guardian] mà ta yêu quý xảy ra chuyện không hay đâu đấy hahaha…
“Sau đó thì ngài ấy dần dần tan biến thành những hạt bụi ngay trước mắt tôi…”
Penelope nói đến đây thì bỗng cúi thấp đầu mình xuống, hai tay cô bấu chặt vào chiếc tạp đề của mình như một cách kìm nén cảm xúc đau xót trong lòng.
Lúc này cô không phải là một đại hầu gái nghiêm túc và đầy tính kỷ luật, mà là một [Guardian] mang đầy lòng kính trọng và yêu mến chúa tể của mình mà thôi.
*Tên cuồng tiểu thuyết chết dẫm!*
Arthur không nhịn được mà lông mày giật giật cùng với gân xanh nổi trên trán, cậu thầm mắng mỏ tên Frantz chết tiệt kia.
Với một [Guardian] tuyệt đối trung thành như Penelope thì tên kia có thể lừa mà không mất một chút công phu nào.
Nhưng toàn bộ những lời “trăn trối” kia đều được moi từ một cuốn tiểu thuyết vớ vẩn nào đó mà Arthur đã từng đọc qua, mặc dù lời thoại đã được “ai đó” chỉnh sửa khác đi một chút nhưng đối với cậu thì cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Còn việc “tan biến” kia hoàn toàn là do một loại vật phẩm do Minet chế tạo ra tặng cho hắn vào năm ngoái gọi là [Ashes Dissapear Effect] (Hiệu ứng biến mất tro tàn).
Vật phẩm này cho phép người sử dụng bước vào trạng thái tàng hình trong 30 giây trong khi người khác sẽ thấy họ tan biến thành tro tàn. Không ngờ hắn lại đem thứ đó ra để diễn trò chơi xỏ [Guardian] của mình rồi lẻn xuống nơi này.
“Có lẽ… lúc đó vết thương do <Divine Watchers> gây ra đã phát tác, vết thương đó là một dạng lời nguyền có thể làm cho linh hồn kẻ bị nguyền rủa tan biến trong chớp mắt, chúa tể của ngươi lúc đó chắc chắn đã sử dụng một loại thủ thuật đặc biệt để di chuyển đến nơi này phá giải lời nguyền mà thôi, ta lập lại những gì vừa nói lúc nãy – Frantz chỉ tự phong ấn mình lại mà thôi”
Lúc này Arthur chỉ có thể “chém gió” để lừa Penelope mà thôi, nếu nói vị “chúa tể” kia đi ngủ khóa cửa lại rồi tự vứt chìa khóa dùng để mở cửa đi để rồi bị kẹt cứng trong chiếc hòm của mình thì thực sự quá mất mặt rồi.
“Vậy ý ngài là chúa tể không hề chết sao?”
Giọng nói của Penelope mang theo sự kích động khó mà giấu được.
“Ngươi có thấy ta giống như đang gạt ngươi không? Nếu Frantz đã chết thì ta sẽ không bao giờ mang ngươi đến nơi này mà sẽ nói dối với ngươi rằng hắn đang ngủ ở một nơi quái quỷ nào đó để hồi phục rồi, ngươi hiểu chứ?”
Đúng là Arthur có gạt Penelope thật nhưng sự thực thì việc Frantz còn sống là thực, chỉ là cách nhìn nhận vấn đề đã bị bóp méo đi “một chút” mà thôi.
Còn về việc đưa Penelope đến đây là việc bắt buộc, chiếc hòm của Frantz được thiết kế vô cùng đặc biệt, nó chỉ mở ra khi [Guardian] do chính gã tạo ra đặt thanh kiếm [Remorse] vào chiếc khung trên nắp hòm.Nếu Arthur mang thanh kiếm kia đến nơi này mà không dẫn theo Penelope thì việc cậu làm chỉ là một việc vô nghĩa mà thôi.
“Vô… cùng cám ơn ngài, thưa ngài Arthur… không… thực sự đội ơn ngài thưa đại chủ nhân Arthur!”
Arthur chỉ thấy Penelope cúi đầu với cậu thật sâu, mặc dù không thấy khuôn mặt của cô lúc này nhưng cậu có thể thấy rõ từng giọt lệ rơi xuống thể hiện cho sự mừng rỡ của cô.
Với góc nhìn của một [Guardian] thì việc người tạo ra họ chết đi đồng nghĩa với việc họ mất đi ánh sáng của cuộc đời mình vậy, tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng.
Loại cảm giác đó có lẽ Arthur sẽ không bao giờ hiểu được.
“Ặc… ngẩng đầu lên, ta đã nói với ngươi gọi ta là ngài Arthur rồi cơ mà! Hiện tại chúng ta còn phải giải phong ấn cho Frantz nữa!”
Phàn ứng của Penelope làm cho Arthur vô cùng bối rối không biết nên cư xử như thế nào, vì vậy cậu liền hướng sang mục đích mà cậu đến nơi này.
“Vâng!”
Nghe đến việc giải phong ấn cho chúa tể của mình thì Penelope liền lau đi những giọt nước mắt kia, từ hình ảnh một cô gái yếu đuối khóc lóc quay trở lại hình ảnh một đại hầu gái nghiêm túc sẵn sàng nhận lệnh.
“Ngươi chỉ cần đặt thanh kiếm kia vào chiếc khung trên nắp hòm là được.”
Penelope không chần chờ mà rất nhanh tiến lại gần chiếc hòm kia rồi đặt thanh [Remorse] vào chiếc khung trên nắp hòm.
Cạch………………..
Một âm thanh như một thứ gì đó vừa được mở ra vang lên, còn thanh [Remorse] thì dần dần chìm vào bên trong chiếc hòm kia đến khi hoàn toàn biến mất.
Xì….xì…….xì…..
Vô số làn khói trắng tỏa ra từ chiếc hòm khổng lồ kia.
Ầm….
Nắp của chiếc hòm ngay lập tức bị đẩy văng đi để lộ ra lớp khói trắng nồng nặc bên trong.
Sau một lúc thì hình ảnh một chiếc giường lớn có kích cỡ đủ để 8 người nằm hiện ra trong tầm mắt Arthur và Penelope, giữa chiếc giường kia có một thân ảnh một người đàn ông từ từ ngồi dậy, người này vươn người một cách vô cùng thoải mái rồi hét lên.
“Yeah! Cuối cùng cũng thoát ra được!”
Mặc dù âm điệu giọng nói đã có sự thay đổi lớn so với ngoài đời thực nhưng qua hành động và Avatar nhân vật của người này thì Arthur chắc chắn người đó là Frantz.
“Chào mừng người đã tỉnh lại sau 200 năm thưa chúa tể Frantz!”
Penelope vui mừng hành lễ với Frantz bằng một loại lễ tiết thể hiện sự kính trọng như lúc <Legend Of Conquests> sắp kết thúc.
“Ừ…”
…
…
………..
……………………..
“Hả? Cái gì? Nói lại ta nghe xem? Cái gì mà 200… mà… mà… sao ngươi có thể nói những câu không có trong thiết lậ…..”
Phản ứng của Frantz không năm ngoài dự đoán của Arthur, cậu rất nhanh phóng tới kế bên Frantz rồi bịt miệng hắn lại.
[Gate]
“Penelope, ngươi hãy sử dụng cổng dịch chuyển này trở lại <Phòng nghị sự> chờ lệnh, ta và vị chúa tể này có một số việc vô cùng quan trọng cần bàn, hiểu chứ?”
Arthur ngay lập tức ném một ánh mắt sát phạt về phía Penelope khiến cả người cô cứng lại.
“Vâng…”
Mặc dù vô cùng khó hiểu nhưng Penelope cũng không hỏi nhiều mà nhanh chóng bước vào cánh cổng dịch chuyện.
Vù….
Cánh cổng dịch chuyển ngay lập tức biến mất.
Sau khi Penelope đi khỏi thì Arthur cũng không bịt miệng Frantz nữa.
“Rốt cuốc là đã có chuyện gì đã xảy ra vậy Arthur?”
Lúc này Frantz không dùng biệt danh “Arthus” mà gọi thẳng tên của cậu là Arthur. Có thể nói Frantz phần nào cũng hiểu được độ nghiêm trọng của chuyện này.
“Nói ra thì dài dòng lắm… chuyện là…”
Arthur bắt đầu thuật lại mọi chuyện, bắt đầu từ giấc mơ của mình cho tới lúc cậu mở phong ấn giúp Frantz.