Warrning (Cảnh báo): Chương này có một số từ ngữ không phù hợp với lứa tuổi dưới 17+, yêu cầu những độc giả không đủ tuổi cân nhắc trước khi xem.
+++Moonlight Castle – Khu số 1 ~ Evil Labyrinth – Phòng số 1+++
“Gwuaaaaaaaaaaaaa!!!”
“Arghhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!”
“Ughaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
“Groooooooooooooooooooooooooeeeeeeeeeeerrrrrrr!!!!!”
“Kreeeeeeeeeeeeeeeeccccccccccccccccccccc!!!!!!”
…
Vô số tiếng gào thét thất thanh hòa lẫn tiếng gầm của quái vật vang lên.
Đây chính là tín hiệu của cuộc thảm sát.
Trong cuộc đời mình, Edmond đã từng nghĩ rằng những con quái vật hắn triệu hồi ra chính là những con quái vật khủng khiếp nhất, nhưng giờ đây cái suy nghĩ ấy đã hoàn toàn vỡ vụn.
Trước mắt hắn, con quái vật được gọi bằng Artem Demura đã ngoạm đứt đầu của Mad Victor trong nháy mắt, còn trên bốn cánh tay của nó là bốn cái xác không hồn đã bị chọc xuyên qua ngực, trong đó có một con Ape Zombie do hắn cử ra và ba tên hiệp sĩ nhận trách nhiệm điều khiển Mad Victor.
Nhưng thứ đáng sợ còn ở phía sau, ngoại trừ cái thân thể to lớn không đầu của Mad Victor đã đổ nhào xuống đất, những “cái xác” bị bốn cánh tay kia chọc thủng đang dần dần tan chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chúng dần dần biến thành một loại chất lỏng xám xịt quán nhập vào cơ thể của con quái vật kia.
Trong khoảnh khắc đó, Edmond có một loại cảm giác không mấy tốt đẹp rằng kích cỡ của con quái vật kia dường như đã trở nên to hơn, hắn cố gắng lắc lắc đầu tự nhủ bản thân rằng đó chỉ là do mình tưởng tượng ra, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không thể nào khiến cho cơ thể của hắn ngừng run rẩy được.
Vì quái vật không chỉ có một.
Con quái vật còn lại – Garrett Morgan, chỉ trong một cái chớp mắt, một mình hắn đã giết chết hơn ba mươi hiệp sĩ đang di chuyển xung quanh hắn, nhưng sự đáng sợ của kẻ này không nằm ở số lượng người bị hắn giết, mà là cách hắn giết họ. Tất cả những hiệp sĩ bị hắn giết đều có chung một đặc điểm – bị một vật bén nhọn cắt lìa đầu khỏi cổ, từ vết chém trên cổ họ có thể thấy rõ ràng là do kiếm gây nên, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt của những cái đầu đã rơi xuống đất kia còn hoàn toàn chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tiếp đó là âm thanh đổ rập xuống từ hơn ba mươi cái xác không đầu, mùi máu tươi tanh tưởi cũng bắt đầu tỏa ra từ đó.
Vì quá sợ hãi, Edmond cố gắng chuyển ánh mắt của mình sang Salvodore nhằm tìm kiếm đối sách, nhưng có vẻ như đó chỉ là việc làm thừa thải, tuy hắn không thể thấy biểu cảm của Salvodore vì chiếc chiếc mặt nạ vàng của hắn ta, nhưng hắn có thể thấy cánh tay nắm lấy quyền trượng của Salvodore đang run rẩy không ngừng biểu hiện cho sự sợ hãi.
Chỉ là lí do Salvodore sợ hãi không giống như Edmond, ngay khi cuộc chiến bắt đầu, hắn ta đã ngấm ngầm chuẩn bị sử dụng ma pháp để đánh lén Garrett lẫn con quái vật mà gã ta gọi ra, ngay cả người đứng cạnh hắn là Edmond cũng không hề hay biết hành động của hắn.
Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Salvodore cũng chỉ có thể ngây dại mà nhìn, khi hắn chuẩn bị triển khai ma pháp thì cũng là lúc hơn ba mươi hiệp sĩ định tạo thành một vòng tròn vây công Garrett đã chết. Con quái vật được Edmond hết sức tự hào lẫn sợ hãi là Mad Victor và ba tên hiệp sĩ điều khiển nó kèm với một con Ape Zombie được hắn ta phái ra để tiêu diệt con quái vật Artem Demura kia cũng bị nó giết trong nháy mắt.
Nếu giờ mà hắn dám tung ma pháp ra, chỉ sợ rằng chẳng một ai có thể bảo vệ nổi hắn đối với những gì sẽ xảy ra tiếp theo…
Không riêng gì hai người bọn hắn, những hiệp sĩ còn lại dù đã được cường hóa tinh thần bằng [Iron’s Heart] khi thấy cảnh tượng này cũng phải sợ mất mật, dù chúng là lực lượng chiến đấu mạnh nhất được đào tạo dưới tay công tước Alexander, chỉ với một thành viên cũng có thể dễ dàng đồ sát hàng tá chiến binh có cùng đẳng cấp với mình.
Đó chính là món quà mà ông tước Alexander ban cho chúng.
Nhưng khi đối mặt với hai con quái vật kia, chỉ nhẹ nhàng giơ tay nhấc chân cũng có thể dễ dàng tước đi vô số mạng sống, thì “món quà” mà bọn chúng “được ban tặng” kia chẳng khác nào rác rưởi khi đứng trước hai con quái vật đó cả.
Theo phản xạ tự nhiên, những hiệp sĩ lùi về phía sau vài bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, tiếng áo giáp va đập vào nhau tạo nên những âm thanh kim loại chói tai, vũ khí trong tay chúng liên tục run rẩy tưởng như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Nếu nhìn sơ qua thì đây giống như một cuộc chiến nắm chắc phần thắng, nhưng thực tế đã chứng minh, bọn chúng chẳng qua là những con mồi đang nằm trên thớt chờ xử lí, đến cả sức phản kháng cũng không có.
Mặc dù biết khó sống, nhưng bọn chúng không hề cố gắng chạy trốn, nói một cách đơn giản là có chạy cũng không được ích lợi gì cả, bởi vì vị trí bọn chúng đang đứng chỉ là một bãi đất khổng lồ bằng phẳng trải dài vô tận, vốn chẳng có chỗ nào để lẩn trốn cả.
Liều mạng! Đó là những gì mà chúng có thể làm lúc này, chỉ cần có thể mở một đường máu chạy vào cánh cổng ánh sáng kia, dù không biết thứ gì đang đợi phía sau cánh cổng đó, nhưng có lẽ cánh cổng kia chính là tia hi vọng cuối cùng của chúng.
Artem Demura sau khi hấp thụ bốn cái xác kia bắt đầu vỗ hai đôi cánh sau lưng của nó, cái miệng của nó mở ra phát ra một loại âm thanh rất hỗn tạp, có phần chói tai, nhưng nếu để ý thì đó chính là biểu hiện của sự vui sướng. Cho dù những kẻ không dám nhìn thẳng vào nó cũng có thể nhận ra sự vui sướng bắt nguồn từ ham muốn săn giết rồi đánh chén chiến lợi phẩm của nó mãnh liệt đến mức nào.
Không chút chần chừ, Artem Demura ngay lập tức bổ nhào tới vị trí của những hiệp sĩ khác tìm kiếm con mồi tiếp theo.
“AaaaaaaaaaHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!”
Tiếng hét của một hiệp sĩ vang lên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất khi đầu của hắn đã bị ngoạm mất, còn tứ chi thì bị bốn cánh tay xé đứt.
“DINOZ!!!! KHÔNG!!!!!!!!!!!!!! MẸ KIẾPPPPPPPP MÀYYYYY!!!!! CHẾT ĐI QUÁI VẬTTTTTTTTTTT!!!!!”
Một hiệp sĩ khác giận dữ gầm lên dùng toàn lực điên cuồng vung chiếc rìu chiến đã yểm ma pháp bổ hàng chục phát vào đầu Artem Demura khi thấy người đồng bạn vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm đã bị giết ngay trước mắt mình.