Cùng lúc đó, Frantz và Penelope đã dửng lại trước cánh cổng dẫn vào Moonlight Castle, hướng sự chú ý về phía Rombentoz đằng xa.
“Dễ dàng để cho lão Rombentoz kia giải quyết hai tên kia như vậy thì thật không giống chú một chút nào.”
Đó cũng là lúc một giọng nói không biết từ đâu bỗng vang lên.
“Hmm… cứ xem như đây là nhiệm vụ đầu tiên dành cho người gác cổng tương lai của Moonlight Castle đi.”
Frantz gật gù đáp lại.
“Lòng tin sẽ trở nên vô cùng đắt, nhất là khi nó được đặt vào sai đối tượng, cậu chắc chắn về quyết định của mình chứ?”
Một giọng nói khác cũng vang lên ngay sau đó.
“Tin tưởng Rombentoz Jesumis là quyết định của Frantz Kruger này. Chứng minh quyết định đó là đúng hay sai hoàn toàn là do lựa chọn của lão ta…”
Nói đến đây, Frantz khẽ cười nhìn về một vị trí trống rỗng cách gã một khoảng rồi tiếp tục:
“…Không phải nó rất thú vị sao hội trưởng?”
…
…
…
“…Thật sai lầm khi lại đồng ý để tên “chúa liều” như cậu xử lý chuyện này mà.”
***
“Cũng đã tròn một năm kể từ lần cuối Salvodore cứu ngươi rồi nhỉ Timor, vì lời hứa khi xưa với hắn ta mà đi xa đến vậy… thực khiến ta có chút ghen tị đấy.”
Rombentoz cất giọng.
“…Kh–, khục… khụ… khụ… Salvodore đang ở đâu?”
Mặc dù Timor biết tình trạng của lão đang vô cùng tệ, nhưng vẫn cố gắng nói, Timor biết người đang nói chuyện với lão chính là kẻ đi cùng Salvodore khi hắn cứu lão một mạng – Rombentoz Jesumis, một kẻ có địa vị khá quan trọng dưới trướng con trai trưởng của công tước Alexander thuộc đế quốc Warden thông qua sự giới thiệu của Salvodore vài năm về trước.
“Việc đó ngươi không cần phải biết.”
Rombentoz không phải là người thích nói quanh co lòng vòng, thẳng thừng đáp lại.
“…Tuy ta lên đường cùng Timor đến nơi này hoàn toàn là do tình cờ, nhưng đã giúp thì phải giúp đến cùng, chỉ cần các ngươi có thể thả vị Salvodore kia ra thì hai người bọn ta sẽ lập tức rời khỏi nơi đây.”
Lần này người lên tiếng là Siran, hắn biết cơ thể Timor bây giờ đã đạt tới giới hạn chịu đựng, nếu để lão ta cố sức nói thêm câu nào nữa thì rất có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe vậy, vẻ mặt Rombentoz lập tức trở nên hung dữ, gằn giọng:
“Nếu không thì sao? Các ngươi sẽ nhảy vào cứu hắn chắc? Đây vốn là vấn để nội bộ của đế quốc Warden chúng ta! Người đến từ vùng Pegadilla như các ngươi thực sự có gan “CHỎ MŨI” vào sao?”
“…”
Một câu này lập tức khiến Siran không thể đáp trả lại bất cứ thứ gì.
Hắn biết rất rõ những lời mà lão chiến binh kia vừa nói không hề sai, khi trên đường đến đây hắn đã hỏi qua Timor về lai lịch của người tên Salvodore kia nên cũng đã nắm bắt được một chút.
Xét riêng về thế lực đằng sau lưng thì Siran hắn và Timor hoàn toàn bị ăn đứt. Trên hết, bản thân Siran cũng chẳng thích dây vào cái đế quốc Warden kia một tí nào, vì từ xưa đến nay, kết cục của những kẻ thuộc vùng Pegadilla khi dính dáng đến những thế lực lớn liên quan đến bất kì một đế quốc nào đều chẳng bao giờ tốt đẹp cả.
Nhưng lý do chính yếu nhất khiến Siran hắn không muốn dây vào việc này có lẽ là do kẻ khoác áo choàng kia… nếu phải thực sự đánh nhau với kẻ đó, hắn tuyệt đối không có cửa thắng, đó là còn chưa nói đến việc trong tòa lâu đài khổng lồ kia chắc chắn vẫn còn ẩn tàng những loại kẻ địch mạnh mẽ khác.
*Không nghĩ đến đế quốc Warden lại có liên hệ với một tồn tại kinh khủng như vậy… xem ra rừng Krimore này sắp có biến lớn rồi… chậc… Salvodore à… ngươi đành phải tự lực cánh sinh thôi.*
Với suy nghĩ đó trong đầu, Siran không thèm hỏi ý kiến Timor mà lập tức nhấc bổng lão lên vai, lập tức thi triển [Flying Sword] rút lui một cách nhanh nhất mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Đến khi thân ảnh của Siran lẫn Timor dần dần biến mất khỏi tầm mắt thì Rombentoz thở dài một hơi, lầm bầm.
“Người của vùng Pegadilla quả nhiên vẫn là người của vùng Pegadilla, chẳng bao giờ thay đổi cả…”
Cùng lúc đó, một giọng nói khác cũng vang lên bên sau lưng.
“Để chúng đi dễ dàng như vậy… ngươi không sợ việc ngươi hợp tác với chúng ta bị lộ sao?”
Tuy có chút giật mình, chẳng qua Rombentoz nghe ra đây là giọng của vị Garrett nọ nên ông rất nhanh bình tĩnh lại, quay mặt về hướng mà giọng nói phát ra, nghiêm giọng đáp.
“…Tôi không nghĩ họ sẽ làm vậy, người của vùng Pegadilla vốn rất cố kị việc dính dáng đến các đế quốc lớn như Warden chúng tôi, khả năng bọn họ rò rỉ thông tin đến tai Alexander khả năng là rất thấp, đặc biệt là quan hệ giữa Salvodore và người tên Timor kia đơn thuần chỉ là trả nợ lẫn nhau, đối với Salvodore thì việc Timor không “trả nợ” này có thể khiến hắn nổi điên… đó là nếu hắn vẫn còn sống, nhưng đối với một người đến từ vùng Pegadilla như Timor thì việc “trả nợ” có thành công hay không chẳng quan trọng lắm, quan trọng là “ta đã giữ lời hứa đến trả nợ” là được.”
…
…
…
“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không còn gì để nói, quay trở lại thôi.”
Nếu những lời giải thích vừa rồi của Rombentoz được nói ra sớm hơn thì Garrett chắc chắn sẽ không tin một chút nào, chẳng qua ngay từ đầu gã đã không tài nào yên lòng với phong cách xử lý vấn đề của con Vampire chết dẫm kia một chút nào nên đã ngầm tiến tới nghe lén cuộc đối thoại giữa Rombentoz và hai kẻ kia.
Và ngay khi thấy hành động rút lui không chút chần chừ của tên Siran nọ ngay khi hắn ta nghe lời đe dọa của Rombentoz thì Garrett có thể phần nào hình dung được vùng Pegadilla là một nơi khốc liệt đến nhường nào, vì vậy những lời giải thích của Rombentoz là hoàn toàn có cơ sở.
Ngay khi Garrett định xoay người quay vào trong Moonlight Castle thì Rombentoz bỗng lên tiếng.
“Ngài không nghi ngờ những gì mà tôi nói sao?”
Nghe vậy, phía sau chiếc mặt nạ của Garrett bỗng phát ra một tiếng cười.
“…”Tin tưởng Rombentoz Jesumis là quyết định của Frantz Kruger này. Chứng minh quyết định đó là đúng hay sai hoàn toàn là do lựa chọn của lão ta” – là những lời mà tên đó nói, và ta cũng phải thừa nhận rằng con mắt nhìn người của tên đó vẫn sắc sảo đến đáng sợ như ngày nào.”
Dứt lời, Garrett cũng không nán lại nữa, lập tức rời đi, bỏ lại Rombentoz trong trạng thái ngơ ngác không nói nên lời.
…
…
…
Đến khi Rombentoz hoàn hồn lại thì ông chợt nhận ra xung quanh chẳng còn ai khác ngoài ông.
Lúc này ông mới có cơ hội nhìn thật kĩ tòa lâu đài gọi là Moonlight Castle kia…
Đó cũng là lúc ý nghĩ *Liệu đây có phải là số phận dành cho ngươi, sau chừng ấy năm cuộc đời…* chợt lóe lên trong đầu Rombentoz.
“Nếu thực sự là vậy… thì có lẽ nó cũng không thực sự quá tệ nhỉ?”
Rombentoz lầm bầm với chính mình trong khi tiến đến cánh cổng dẫn vào Moonlight Castle.
Khi Rombentoz bước vào bên trong cánh cổng, thân ảnh Walter lập tức xuất hiện bên cạnh ông.
“Vị Rombentoz Jesusmis đây không phiền nếu tôi dẫn ông đi tham quan nơi này một vòng chứ?”
Rombentoz đối với kiểu xuất hiện không cần báo trước định giống hệt vị Garrett nọ đã bắt đầu có lực miễn dịch nhất định, vì vậy ông cũng không ngạc nhiên lắm mà chỉ gật đầu, đáp.
“Phiền vị quản gia đây rồi… mà tôi nên xưng hô với anh bạn… như thế nào đây?”
Xét về tuổi tác thì Rombentoz biết Walter nhiều tuổi hơn ông rất nhiều, nhưng xét riêng về vẻ ngoài thì có lẽ xưng hô “anh bạn” với vị quản gia này là hợp lý nhất rồi.
“…Ah, tôi thật là thất lễ! Đại quản gia của Moonlight Castle – Walter ~ Walter C. Dollneaz là tên tôi, hân hạnh được phục vụ.”
Dứt lời, Walter lập tức sử dụng lễ tiết trang trọng nhất đối với một vị khách chào Rombentoz như một cách tạ lỗi.
“H–, hân hạnh, mong anh giúp đỡ lão già lẩm cẩm như tôi Walter.”
Nghe vậy, Walter khẽ gật đầu, tiếp lời.
“Đó là điều hiển nhiên! Xin mời theo tôi.”
—
+++Rừng Krimore – Tại một nơi nào đó ~ Trên một cành cây khá lớn+++
Vút… vút… vù…
Âm thanh của một thứ gì đó rất nhanh bay sượt qua những hàng cây.
Thứ tạo ra âm thanh đó chính là kĩ năng [Flying Sword] của Siran.
“Kréccc!!!”
“Kruuu!!!”
“Gào!!! Úrrr!!!!”
…
Vô số những con quái vật dạng chim với hình dạng khác nhau lập tức từ trên cây rơi xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Tạm thời khu vực này sẽ không có con quái vật nào làm phiền chúng ta…”
Người vừa lên tiếng dĩ nhiên là Siran, hiện tại hắn đang tập trung tinh thần điều khiển [Flying Sword] tiêu diệt những con quái vật ẩn nấp xung quanh hắn, đồng thời sử dụng kĩ năng [Regeneration] (Hồi phục) kết hợp với những loại thuốc hồi phục đắt tiền khác lên người Timor.
…
…
…
Sau khoảng một giờ, hai cánh tay của Timor đã có dấu hiệu hồi phục, tuy chỉ là rất nhỏ, về phần cơ thể thì đã ít nhiều có thể cử động, có thể nói rằng tình trạng nguy hiểm đã qua.
“Timor này, ông không tức giận khi ta tự ý lôi ông rút lui sao?”
Thấy tình trạng của Timor có vẻ đã ổn định lại, Siran mở lời bắt chuyện.
“Hah… sao ta lại phải tức giận chứ? Ta chỉ muốn hỏi một chuyện thôi… ngài rút lui có phải bởi vì sự xuất hiện của kẻ khoác áo choàng kia?”
Ngay từ khi Timor thấy sự xuất hiện của hai kẻ vừa đến bên cạnh ả hầu kia, đặc biệt là kẻ khoác áo choàng, lão có thể thấy vẻ mặt của Siran trở nên vô cùng bàng hoàng khi nhìn vào kẻ đó.
Trong suốt những năm Timor quen biết Siran, số lượng người khiến cho Siran làm ra vẻ mặt đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi…
Và câu trả lời của Siran quả nhiên không ngoài mong đợi của Timor.
“Không sai, tên đó là một Vampire thuộc dòng dõi cổ xưa nhất – Old Blood… và Level của hắn ta là ????”
“Vampire dòng Old Blood? Mà khoan đã! Level ????… K–, khục… khụ… khụ… tên và danh hiệu độc nhất của hắn là gì?”
Tuy chẳng rõ dòng Old Blood là gì, nhưng khi biết kẻ khoác áo choàng kia lại có Level của những tồn tại đỉnh cấp thì Timor không tài nào nhịn được việc hỏi danh hiệu lẫn tên của kẻ đó.
“…Vampire dòng Old Blood là những tồn tại vốn đã biến mất cách đây 10,000 năm trước, đó vốn chỉ là một truyền thuyết của tộc Vampire ta tình cờ biết được, ta cũng không nghĩ đó là thật cho đến khi [Opponent Analysis] chứng minh rằng ta đã sai… ngoài danh hiệu độc nhất “Beyond The Supreme” ra thì tên của kẻ đó… ngay cả [Opponent Analysis] của ta cũng không thể nhìn ra được.”
“Cái gì? Không thể nhìn ra…”
Timor vừa nghe hết câu đã muốn đứng bật dậy do quá bất ngờ, nhưng kết quả cho hành động đó là một tràng tiếng ho *KHỤ… KHỤ… KHỤ…* rồi ngã xuống, đồng thời hành động đó khiến quá trình hồi phục của Siran bị gián đoạn, dẫn đến tiếng quát của hắn ta:
“Chậc! Lão quỷ già này! Bộ lão tưởng tình trạng của mình đang khỏe lắm sao? Tốt nhất là lão nên yên lặng để ta điều trị cho tới khi hai chúng ta quay trở về Pegadilla, đến lúc đó muốn nói gì thì nói!”
Tuy bị Siran càu nhàu, nhưng Timor hoàn toàn hiểu rõ tình trạng hiện tại của lão, nên cũng chỉ đành im lặng tiếp tục để Siran tiếp tục sử dụng điều trị.
“…Khụ… rừng Krimore này có lẽ sẽ sắp có những biến chuyển cực lớn đây… chúng ta phải…”
“Ta đã bảo là lão “YÊN LẶNG” dùm cơ mà?”
“…”
—
+++Moonlight Castle – Phòng nghị sự+++
Hiện tại nơi này chỉ có duy nhất ba người là Arthur, Frantz và Garrett.
“Hai cậu nghĩ thế nào về thế giới này?”
Người vừa lên tiếng chính là Arthur.
“Rất giống với Legend Of Conquests chăng?”
Không mất quá nhiều thời gian để Garrett lẫn Frantz đồng thanh trả lời.
“Rất giống không có nghĩa là hoàn toàn giống đúng chứ?”
Arthur tiếp tục hỏi đè.
“Hmm… đúng là như vậy, không thể xem đây là một Legend Of Conquests thứ hai được. Hội trưởng này, cậu nghĩ sao về thuyết thế giới song song?”
Tuy Frantz trầm tư một chút, nhưng cũng nhanh chóng trả lời câu hỏi kia, đồng thời đưa ra một giả thuyết khác.
“!?… ý cậu là…”
“Ừm, như cậu biết đấy, những nhà khoa học ở thế giới thực của chúng ta luôn có những giả thuyết rằng ngoài thế giới chúng ta đang sống luôn luôn tồn tại một hoặc nhiều thế giới khác song song dưới dạng những phiên bản khác nhau… và nói một cách nôm na thì cái thế giới giống với Legend Of Conquests này chính là một trong số đó.”
“…Nghe cũng có lý đấy, nhưng chú giải thích như thế nào về việc “người” đến thế giới quái quỷ này là Avatar nhân vật của chúng ta mà lại không phải “cơ thể” thực của chính mình?”
Khi nghe câu hỏi của Garrett, Frantz cũng chỉ có thể nhíu mày rơi vào trầm tư.
…
…
…
…
…
“Hội trưởng, cậu nghĩ sao về linh hồn?”
Sau một hồi lâu, Frantz cuối cùng cũng lên tiếng.
“Linh hồn sao…”
Arthur bỗng dưng nhớ tới giấc mơ mà cậu kể cho Frantz nghe, lông mày khẽ cau lại, hỏi.
“Ý cậu là nó có liên quan đến giấc mơ kì lạ của tớ?”
Frantz khẽ gật đầu, tiếp tục.
“Khi kết nối Over Dive, ý thức của chúng ta sẽ liên kết với Avatar nhân vật đúng chứ. Hai cậu chắc cũng biết ở thế giới thực mà chúng ta sống có một số học thuyết tin rằng “linh hồn chính là một dạng thông tin”. Tuy đây chỉ là giả thuyết mang tính trù tượng nhưng tớ nghĩ rằng Avatar nhân vật của chúng ta giống như là một cái vỏ rỗng vô tri vậy, và trong quá trình dịch chuyển đến thế giới mới này thì cái “vỏ rỗng” đó cần phải có một thứ gì đó như là “cốt lõi phù hợp” để đạt đủ điều kiện dịch chuyển, có thể nói rằng cốt lõi đó chính là “thông tin linh hồn” của chúng ta.”
“Khoan đã! Ý chú là cơ thế thực của chúng ta rất có thể vẫn sống và hoạt động bình thường ở thế giới thực, còn “chúng ta” ở đây chỉ là một phiên bản sao chép từ những “thông tin” đó?”
“Ừ… rất có thể là như vậy.”
Tuy khá sốc với những gì Frantz phỏng đoán, nhưng Garrett vẫn tiếp tục hỏi Frantz.
“Vậy chú giải thích như thế nào về những [Guardian]? Họ vốn không hề có “linh hồn” thực sự.”
“Sai rồi, họ có đấy! Linh hồn của một [Guardian] chính là những thiết lập chương trình AI mà chúng ta cài vào khi tạo ra họ, những thiết lập đó cũng có thể được xem như một loại thông tin, và khi họ bị dịch chuyển đến thế giới này, những thông tin đó vô tình cấu tạo nên linh hồn của họ… hay nói chuẩn xác hơn là những linh hồn nhân tạo hoàn hảo hệt như linh hồn của chúng ta! Từ đó có thể suy ra những dữ liệu về Moonlight Castle này cũng được áp dụng theo công thức đó… mahhh… dù có suy diễn nhiều như vậy thì đó cũng chỉ là giả thuyết không có tí giá trị nào mà thôi hahaha…”
“…”
…
…
…
Sau tiếng cười của Frantz, Phòng nghị sự lại rơi vào không khí trầm mặc một lần nữa.
Arthur vốn không ưa gì loại không khí trầm mặc kia, nên cậu lập tức đổi chủ đề.
“Tạm gác lại vấn về đề thế giới này đi, qua những gì chúng ta thu thập được từ những [Guardian] về tình hình của Moonlight Castle suốt 200 năm qua thì có vẻ như chúng ta đang rơi vào tình trạng khủng hoảng lương thực trầm trọng… và đây là vấn đề phải giải quyết càng nhanh càng tốt.”
Legend Of Conquests vốn là một game giống với thế giới thực đến 99%, dĩ nhiên người chơi cũng sở hữu chế độ ăn uống, ngủ, nghỉ như thế giới thực, tùy từng chủng tộc mà những chế độ kia sẽ có những sự khác nhau nhất định.
Cho dù có là “siêu nhân một cân một ngàn” đi nữa thì cũng vẫn phải ăn uống đầy đủ mới có thể tung ra 100% sức mạnh, đó là “luật bất thành văn” (điều hiển nhiên/luật ngầm) trong Legend Of Conquests.
Có thể hiểu rằng lương thực là một thứ mang tính cộng đồng, và luôn luôn đóng một vai trò rất quan trọng trong việc hồi phục lẫn tăng cường thể lực của một người chơi lẫn [Guardian] của họ, một bữa ăn thường là một lý do tuyệt vời để họ có thể tương tác với nhau qua những nhiệm vụ vận chuyển, bảo vệ hay đơn giản là những chuyến du ngoạn ngắm cảnh đến những cuộc săn Boss dài hơi…
Đối với một Guild thì lương thực càng quan trọng hơn, lấy ví dụ như căn cứ của họ bị vây hãm trong một cuộc công thành chiến chẳng hạn.
Lúc này lương thực đầy đủ sẽ giúp Guild bị vây hãm trụ được một thời gian cực kì lâu trong khi chờ đợi tiếp viện từ những Guild khác, và ngược lại, thiếu thốn lương thực sẽ dẫn đến suy giảm sức phòng thủ trầm trọng, dẫn đến thất thủ, cuối cùng là thua cuộc.
[Elite Entities] cũng không ngoại lệ, vì chỉ có vỏn vẹn 10 người và hầu như không có Guild nào tấn công nên họ cũng chẳng bận tâm đến vấn đề lương thực cho lắm, theo những gì mà ba người Arthur thu thập từ những [Guardian] thì lương thực dự trữ của Moonlight Castle đã hết cách đây 195 năm trước.
Sở dĩ những [Guardian] có thể chống trụ đến tận bây giờ là nhờ vào một loại trái cây vô cùng hiếm tên là Rudrile được Minet trồng ở khu số 2 với số lượng khá nhiều.
Loại trái cây Rudrile kia tương tự như một loại lương khô vậy, chỉ cần cắn một miếng nhỏ duy nhất là cũng có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng hoạt động trong vòng một tuần mà không cần ăn gì thêm.
Và công dụng đó được áp dụng với bất kì loại chủng tộc nào!
Trên hết là chu kì thu hoạch một quả Rudrile chỉ mất vỏn vẹn một năm.
Có thể nói đó là một loại trái cây mà bất cứ Guild lớn nào cũng muốn bỏ tiền ra để mua về với số lượng lớn.
Điểm trừ duy nhất của Rudrile có lẽ là vị của nó… cực kì dở, và là loại trái cây mà bất cứ ai cũng ghét ăn trừ phi rơi vào một cuộc dã chiến (đánh nhau liên tục mà không có chiến tuyến cố định) hoặc lâm vào những trận công thành chiến mà phe mình bị vây công.
“Eo ơi! Chỉ nghĩ đến cảnh phải ăn cái thứ quỷ như Rudrile đó trong suốt 195 năm… quả thực là còn kinh khủng hơn cả địa ngục mà!”
Frantz nghe đến vấn đề lương thực thì lập tức liên tưởng đến cảnh Penelope phải ăn cái quả Rudrile dở tệ kia suốt những năm gã không có mặt ở đây thì không nhịn được mà nhăn mặt thương cảm.
“Xem ra cũng đã đến lúc chúng ta đi “kiếm ăn” rồi nhỉ hội trưởng?”
Garrett ở một bên lên tiếng, nếu nghe kĩ thì giọng của gã cũng có chút không được tự nhiên, chứng tỏ rằng gã cũng cực kì ngán cái quả Rudrile kia.
“Ừm… tớ đang dự định rằng vài ngày tới sẽ lên đường đến đế đế quốc Warden một chuyến, còn trong vài ngày trước khi đi thì tớ sẽ dành thời gian trao đổi với Rombentoz về đế quốc Warden kia. Về phần hai cậu thì tính từ thời điểm này cho đến khi tớ quay trở lại thì cả hai cũng với những [Guardian] tập trung tìm hiểu mọi ngóc ngách của khu rừng Krimore, đồng thời giải quyết vấn đề lương thực luôn một thể, hai cậu thấy thế nào?”
“Uầy… cậu tính một mình đi đến cái đế quốc đó để cứu cháu gái lão Rombentoz kia sao?”
Frantz lập tức chất vấn Arthur khi nghe cái “dự định” không mấy xuôi tai kia.
“Ừm… tớ buộc phải làm vậy, nếu chỉ ngồi một chỗ ra lệnh thì chắc chắn sẽ dẫn tới sai lầm không đáng có, tớ cần phải tự thân ra ngoài trải nghiệm nó….. tuy tớ cũng có một vài phương án khác nhưng nghĩ lại thì nó khiến tớ không tài nào yên lòng được khi chúng khiến tớ băn khoăn quá nhiều về những điều bí ẩn mà thế giới này sắp mang lại.”
Nghe vậy, Frantz khẽ nhíu mày rơi vào trầm tư, nhưng gã rất nhanh làm khuôn mặt cười tươi rói nhìn Arthur.
“…Nếu cậu đã nói vậy thì tớ cũng không còn lý do nào để cản cậu lại nữa, đi mạnh giỏi nhé hội trưởng! À còn về những việc sau đó cứ để đó cho bọn này.”
*Thằng cha này lại đang âm mưu gì đây…*
Đó là suy nghĩ không chỉ của riêng Arhur mà cả Garrett ngay khi thấy nụ cười đầy “tiềm năng” xuất hiện trên mặt của Frantz.
“…Nếu hai cậu đã thống nhất rồi thì tớ cũng không có ý kiến, cứ thuận theo như vậy mà làm thôi, còn bây giờ thì tớ xin phép trở về khu vực của mình nghỉ ngơi trước.”
Garrett lập tức mở [Gate] ra rồi đi thẳng vào, hoàn toàn không cho Arthur lẫn Frantz có cơ hội nói năng một câu nào cả.
“Aìz… cái tên Garrett kia quả là biết cách phá đám, nếu có cơ hội chắc chúng ta phải trao giải cho tên đó mới được.”
Frantz lắc đầu cười nói.
“Cậu đang dự định làm gì trong khoảng thời gian tớ vắng mặt vậy?”
Arthur biết với tính cách của Frantz thì không có chuyện gã ta chịu làm theo kế hoạch đã định mà chắc chắn sẽ biến tấu nó theo một chiều hướng không thể đoán trước được.
“Hội trưởng à, cậu lo xa quá rồi, tất cả mọi thứ đều sẽ “theo ý” cậu mà.”
Frantz cười cười rồi đứng lên mở [Gate] hướng về khu vực của mình, trước khi gã hoàn toàn bước vào trong cánh cổng thì còn nói thêm một câu “Tin tớ đi” với Arthur, sau đó mới biến mất cùng cánh cổng dịch chuyển.
“Tin được mới là lạ…”
…
…
…
…
Phòng nghị sự giờ đây chỉ còn lại mỗi Arthur.
“Mặc dù mình nên nghỉ ngơi nhưng bây giờ thì chưa được…”
Arthur tự lầm bầm rồi đứng dậy bước đến trước cánh cửa của Phòng nghị sự.
“Đến lúc phải đi gặp vị Rombentoz kia rồi.”
+++Hết chương 8+++