Chương 23: Lăn qua lộn lại nhớ cậu
Không chỉ có nhà thơ, nhà văn cũng có thể viết ra một cuộc chia ly, một câu thơ u sầu. Mạc Tạp coi những đắng cay như thế như một trải nghiệm sống. Đó là một thứ gì đó mà không thể kiểm soát hoàn toàn, vào thời gian rãnh rỗi lại nghĩ đến mà bản thân không giải thích được tại sao, sau đó nữa chính là loại cảm giác ngứa ngáy muốn mà không có được.
Mạc Tạp bận rộn chào hỏi khách hàng trong quán ăn của mẹ cậu. Mặc dù bên ngoài trời là khí lạnh của mùa đông nhưng trong quán cũng rất ấm áp. Trong quán tiếng gọi, tiếng hối thúc của khách không ngừng vang lên, Mạc Tạp chạy tới tới lui lui, không kịp dừng để nghỉ mệt. Thời gian Thần Cách đi cũng đã trôi qua bốn, năm ngày, mấy ngày nữa chính là đêm giao thừa. Quán ăn bây giờ làm ăn càng ngày càng phát đạt, khách hàng không ăn các món Trung truyền thống mà thay vào đó là món lẫu.
Thần Cách bên kia không biết như thế nào, một mực không dám gọi điện thoại cho hắn. Nhớ tới ngày hôm đó, chuyện hắn hôn mình, Mạc Tạp tự cảm thấy mình thật kỳ quái. Vào thời điểm xảy ra thì cảm giác không có, đến lúc qua rồi thì cảm giác mới mãnh liệt.
“Còn đứng ngu ngơ làm gì vậy? Không thấy có khách sao?”
Mạc Tạp theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Hác Suất, Âm Nam và cả Trần Lão Ngũ, cậu cười đi tới: “Hôm nay mọi người sao lại rãnh rỗi tới đây vậy?”
“Tới chiếu cố cậu làm ăn a, tránh để cậu một mình quá cô độc.” Hác Suất nói trọng tình trọng nghĩa, vừa nhìn liền thấy có chút giả tạo.
“Phải không? Tớ sợ cậu ngay cả tiền bán cái mông cũng không đủ để ăn một nồi lẩu.”
“Cậu quá khinh thường cái mông của tớ rồi.”
“Hai người các cậu xong chưa, tớ còn muốn ăn cơm đây.” Âm Nam ngăn cản hai người nói chuyện.
Mạc Tạp loay hoay tìm một bàn trống cho ba người ngồi xuống, Hác Suất nhìn quanh bốn phía một cái: “Không tệ a, nhà cậu làm ăn thật là càng ngày càng phát đạt. Tính tình mẹ cậu giống như bị rơi xuống từ trên trời, vậy mà có thể quản lí một quán ăn như vậy.”
“Nói xấu mẹ tớ ít một chút, bà được gọi là rơi xuống từ trên trời? Đơn giản chỉ là không có thuốc chữa thôi, may nhờ trong quán còn có dì tớ giúp một tay.”
Âm Nam cũng đi theo phụ họa: “Cậu khoan hãy nói, nhà cậu gần đây đạp phân chó rất lợi hại a.”
“Không, sao lại đơn giản chỉ là đạp phân chó như vậy, hoàn toàn chính là đạp phân của đà điểu luôn.” Hác Suất nói.
“Ở chỗ ăn cơm các cậu có thể văn minh một chút hay không? Muốn ăn thứ đó thì đi ra đằng sau, đừng ảnh hưởng tớ làm ăn. Còn không thì hãy học hỏi Trần Lão Ngũ kìa. Quả nhiên là người làm ăn bên ngoài, đây mới gọi là điềm tĩnh.”
Lão Ngũ chẳng qua là cười cười, bình thường Lão Ngũ nói cũng không nhiều, cuộc sống của hắn cũng chỉ nói về chuyện Âm Nam.
“Này Lão Ngũ, cậu cũng đừng quá cưng chìu Âm Nam, người phụ nữ này không thể cưng chìu, càng cưng chìu càng kiêu ngạo.”
Lão Ngũ chưa kịp nói Âm Nam đã cướp lời: “Lão Ngũ, đừng nghe lời của Mạc Tạp, chính cậu ấy không cưng chìu được người phụ nữ nào, bây giờ lại bị đàn ông cưng chìu rồi.”
Mạc Tạp tâm tình giống như mới vừa từ trong nồi lẩu lăn lộn đứng lên: “Các người có còn muốn ăn lẩu nữa hay không? Quán của tớ không cho phép nói tên Thần Cách, cái người không có tim không có phổi này. Thần Cách? Hứ! Lão tử không lạ gì, cứ cho là tớ thích hắn thật đi, nhưng mà cũng có một chút xíu mà.” Mạc Tạp đưa ngón tay út lên mô tả cái chút xíu mình vừa nói.
“Mạc Tạp, cậu kích động? Hắn không có tim không có phổi sao?”
“Hác Suất, cậu sống thật uổng phí. Cứ cho Mạc Tạp là thích Thần Cách đi. Cậu ta nhớ hắn đến tẩu hỏa nhập ma, nên cái tội danh gì cũng đổ lên đầu của Thần Cách. Nói trắng ra là lại đang oán hận mình không có nhiều hy vọng, cũng ở đây oán hận Thần Cách đến giờ vẫn chưa trở lại.”
Mạc Tạp sợ hết hồn, mình lại bị Âm Nam nói trúng như vậy, đem chiếc đũa đặt ở trong nồi vớt cá, lại ủ rũ cúi đầu để đũa xuống: “Thích một người tại sao là cảm giác này, thật là phiền toái.”
“Vậy thì gọi điện thoại cho hắn đi!”
“Tớ còn chưa có yêu đến loại trình độ đó. Tớ là đàn ông, mặc dù thích hắn cũng phải giữ vững khí chất đàn ông.”
“Đàn ông có gì căng thẳng, không có xem manga BL à? Ai “cắm” vào cũng được, miễn có cảm giác là được rồi.”
“Thế giới loạn luân như vậy, nếu như theo cậu đọc thể loại đó, tớ đoán chừng mình sẽ ngồi tù. Cậu bắt đầu đọc manga BL từ lúc nào vậy?”
“Gần đây ở nhà nhàm chán, muốn đổi đổi khẩu vị. Nói không chừng trong đó sẽ chỉ cho cậu một số tư thế phổ biến.” Âm Nam nói thờ ơ.
Hác Suất cùng Mạc Tạp cùng lúc nhìn Lão Ngũ: “Một lão bà lại đòi như vậy, xem ra làm đàn ông cũng không dễ dàng a.”
“Rất dễ dàng.” Âm Nam vỗ vỗ tay của Mạc Tạp: “Chỉ cần phía sau vô hạn khuếch trương, tiền đồ liền bừng sáng.”
“Cậu bán một cái mông.” Mạc Tạp tức giận nhéo Âm Nam một cái.
Bạn bè hoặc nhiều hoặc ít có thể hóa giải tâm tình của Mạc Tạp đối với Thần Cách, nhưng chờ bọn họ sau khi đi, Mạc Tạp lại cô đơn, xung quanh lại yên tĩnh. Mạc Tạp cầm điện thoại di động không biết như thế nào cho phải, rất muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng không biết muốn nói gì. Mạc Tạp cảm giác mình quá ngớ ngẩn, tại sao lại muốn gọi điện cho Thần Cách?
Dọn dẹp quán xong, Mạc Tạp mệt mỏi vặn hông một cái. Về đến nhà, mẹ cậu mới vừa ăn cơm xong liền trò chuyện với bạn bè trên QQ. Mạc Tạp lên tiếng chào bà rồi đi ngay vào phòng tắm. Điện thoại di động đặt trên bồn rửa mặt, thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn một cái.
Không thể để cho Thần Cách nghĩ là mình đang nhớ hắn, ngàn vạn không thể gọi cuộc điện thoại này, gọi chính là nhận thua, cấp cho hắn cái cảm giác không rõ ràng, như vậy mới có thể câu khởi khẩu vị của hắn.
Mạc Tạp cho là như vậy, vì cần phải khống chế lại ham muốn của mình, Mạc Tạp đem điện thoại tiện tay ném vào ngăn tủ trong phòng của mẹ, để tránh mình làm chuyện ngu ngốc. Nằm ở trên giường, rõ ràng rất mệt mỏi, chính là không ngủ được, lăn qua lộn lại, Mạc Tạp một hồi mở máy vi tính ra chơi CF. Sau đó Mạc Tạp lấy điện thoại tắt, bắt đầu hít đất, hít không được mấy cái đã nằm dưới sàn không ngồi dậy nổi. Trong chốc lát cậu lại chạy lại tủ lạnh lấy chút thức ăn ra, ăn xong thì đánh răng.
Mạc Tạp nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, cậu co bàn tay lại thành một quả đấm. Cậu đi ra ngoài, lão tử chính là để cho hắn không chịu đựng được, lão tử chính là thua, lão tử không kìm chế được lòng mình, lão tử không câu khẩu vị của hắn. Mạc Tạp hủy bỏ niềm tin vào sự kiên định của mình khi nãy, lén lén lút lút chạy vào phòng của mẹ, dùng đèn pin rọi tìm kiếm lục lọi khắp nơi. Đèn đầu giường đột nhiên mở ra, ánh mắt mông lông của mẹ cậu nhìn Mạc Tạp, bà hoảng hốt: “Con ở đây lục lọi tủ đồ lót của mẹ làm gì?”
Mạc Tạp giải thích: “Con, con chẳng qua là không cẩn thận để điện thoại ở chỗ này.”
Mẹ cậu căn bản là không có nghe Mạc Tạp nói gì, tắt đèn đầu giường, trở mình: “Thật không ngờ tới con mình là một tên biến thái.” Sau đó liền đi ngủ.
Mạc Tạp muốn giải thích, nhưng mẹ cậu đã ngủ thiếp đi, lại nói cậu đã tìm được điện thoại liền thụt lui ra khỏi căn phòng. Cậu chạy về phòng liền đóng cửa lại, đi qua đi lại mấy lần, liền bấm một dãy số điện thoại.
“Ừ!”
Để mình xem, có ai nghe điện thoại nói thẳng “ừ” như thế không? Điều này làm cho Mạc Tạp không biết nên đưa ra câu gì để trả lời, suy nghĩ thật lâu, đem điện thoại cúp máy, sau đó ném tới trên giường, lần nữa đi qua đi lại.
Đã lâu không nghe được giọng nói của Thần Cách, mặc dù chỉ có một chữ đủ để Mạc Tạp tiêu hóa, quá ngốc, đơn giản là một tên ngốc, Mạc Tạp nhào lên trên giường nhấn nút gọi lại.
“Ừ!”
Chuyện này Thần Cách nghe điện thoại có thể đổi câu mở màn hay không?
“Cái này, cậu là ai a?” Mạc Tạp mở màn như vậy cũng không hơn gì Thần Cách, không giải thích được tại sao cậu lại như vậy, cậu gọi cho người ta còn hỏi là ai nữa.
“Này, Mạc Tạp, tôi nói cậu…” Lời của Thần Cách vẫn chưa nói hết Mạc Tạp lại đem điện thoại cúp. Xong rồi, hắn đã đoán ra mình là người nào rồi. Mình nhớ lúc ấy chẳng phải mình chỉ lấy số điện thoại của hắn thôi sao? Mình đâu có cho hắn số điện thoại của mình, sao lại biết ai gọi? Nhưng mà, cũng không biết Mạc Tạp đang kinh hoảng cái gì, gọi điện thoại cho người khác không phải là để cho người ta biết là ai sao?
Đang lúc Mạc Tạp không biết như thế nào cho phải, điện thoại di động chấn động dọa Mạc Tạp giật mình, màn hình hiển thị tên người gọi là “đừng gọi điện thoại cho hắn”. Do dự thật lâu cậu mới nhận điện thoại : “Người nào vậy? Hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không?”
“Cậu thử cúp máy một lần nữa đi.” Đầu kia giọng nói lạnh như băng.
“Là Thần Cách sao? Tôi tắt cúp điện thoại khi nào? Tôi xem một chút, ai nha, tôi mới vừa gọi điện thoại cho Hác Suất, tại sao lại gọi nhầm đến cậu? Cậu ở bên kia như thế nào rồi?” Mạc Tạp nói vô cùng dễ dàng.
Thần Cách cũng lười đi vạch trần cái lí do đó: “Tôi bên này như thế nào, cậu biết có ích lợi gì?”
“Tôi cũng chính là thuận tiện hỏi, cậu cho rằng tôi là quan tâm cậu sao? Đúng rồi, cậu có nhớ hôm cuối cùng trong trường có dán thông báo nói về cái gì không? Lúc đi tôi không có nhìn, sợ có chuyện quan trọng mà tôi không biết.” Mạc Tạp vì kéo dài thời gian nói chuyện, tìm chút đề tài tới trò chuyện. Xem ra Mạc Tạp không tìm được bạn gái cũng không phải không có nguyên nhân, là do tài nghệ này của hắn, ngay cả một bà già cũng không cua được.
“Đây là những điều cậu muốn nói?”
“Cậu cho rằng tớ muốn nói gì? Đúng rồi, còn nữa, mật khẩu đăng nhập vào trang web của trường là gì vậy, tôi quên mất.” Mạc Tạp nói xong, đáp lại lời cậu một âm thanh vô tình của sóng vô tuyến điện thoại.
Lại treo điện thoại của lão tử, Mạc Tạp nói: “Cậu có biết tùy tiện treo điện thoại người khác rất đau đớn, tự ái hay không?”
“Phải không?”
“Chính là như vậy.”
Kế tiếp chính là sự im lặng thật dài, lúng túng hơn cả khi không biết nói gì. Tay cầm điện thoại có chút như nhũn ra, Mạc Tạp đổi một cái tay: “Ở bên này buổi sáng có một cơn mưa, buổi chiều mặt trời mới chịu ló ra. Trong quán làm ăn rất bận rộn, tôi cũng mệt mỏi, bây giờ làm ăn cũng thật không dễ dàng.” Mạc Tạp nói đại
“Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về.” Thần Cách đột nhiên nói một câu, giống như là đoán trúng Mạc Tạp đang nghĩ gì, khiến Mạc Tạp xao động, vuốt lên xuống bên ngoài lồng ngực.
“Mấy ngày nữa là mấy ngày?”
“Đầu tháng ba sẽ trở về.”
“Này, cậu thích ăn lẩu sao?”
“Làm gì?”
“Không làm sao, hỏi chơi.”
“Tôi muốn cúp điện thoại, dài dòng.”
“Ừ!” Mạc Tạp dừng một chút: “Chuyện này, Thần Cách, trở về sớm một chút.”
“Về sớm một chút để làm gì?”
“Cậu trừ làm gì làm gì thì không thể nói từ khác hay sao? Về sớm một chút, không có gì hết, tôi, tôi chính là có nhớ cậu một chút.”
“Một chút là bao nhiêu?”
“Một chút là một chút, dù sao tuyệt đối không nhiều lắm.”
“Mùng bốn về.”
“Cậu bán mấy thứ linh tinh. Làm gì đột nhiên trở về sớm như vậy?”
“Mùng năm về.”
“Cậu quyết định dứt khoác một chút, lão tử nguyền rủa cậu chết ở bên đó luôn.”
“Mùng sáu về.”
“Cậu lại thay đổi dự định.”
“Mùng bảy về.”
“Cái gì? Cậu nói cái gì? Tôi ở chỗ này tín hiệu không tốt, cậu nói gì đều không nghe rõ. Cậu nói đầu tháng ba trở lại a, tốt, đến lúc đó gặp lại, cứ như vậy, tôi ngủ trước.” Sau đó cúp điện thoại.
Nỗi nhớ đã vơi đi phần nào, bây giờ lại phải chờ đợi. Thời gian à, trôi mau hơn một chút nữa đi, thật thật là nhớ, thật là muốn thấy Thần Cách!