Chương 38: Những thứ dễ thương
Sáng sớm bị bắt đi mua sắm, Thần Cách dùng sắc mặt không tốt nhìn Mạc Tạp.
“Cậu biểu cảm như vậy là có ý gì? Cậu cho rằng tôi muốn đi mua sắm lắm sao? Hôm nay không phải là ngày quốc tế phụ nữ sao? Tôi muốn mua chút đồ tặng mẹ.”
“Không có hứng thú!”
“Cậu nói lời điên cuồng gì vậy? Con rể thì phải lấy lòng cha mẹ vợ chứ. Với cái thái độ này của cậu, sau này đừng nghĩ đến chuyện vào cửa nhà của tôi.”
Thần Cách châm chọc: “Cậu lo xa như vậy sao?”
Mạc Tạp xấu hổ: “Ai, ai lo xa chứ? Tôi nhất thời nói sai thôi. Đúng rồi, cậu nghĩ xem nên mua cái gì bây giờ?” Dời đến đề tài khác.
“Tôi làm sao biết.”
“Tôi sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy. Người như cậu căn bản không nhờ vả được, tự tôi nghĩ!”
Mạc Tạp vừa đi vừa nhìn những món đồ được bày bán bên đường. Vắt hết óc, cậu cố gắng nhớ lại mẹ mình rốt cuộc thích gì, trừ thích chơi mạt chược ra thật đúng là không nghĩ ra những vật khác. Lúc này Thần Cách đã không có ở đây bên cạnh Mạc Tạp. Cậu quay đầu lại, thấy Thần Cách đứng trong một cửa tiệm. Mắt Mạc Tạp sáng lên, chẳng lẽ hắn tìm được vật gì tốt.
Thần Cách miễn cưỡng lựa chọn: “Tôi giúp mẹ cậu chọn mua được một số cái quần lót đẹp lắm.”
Mặt của Mạc Tạp mặt của từ xanh đến xanh biếc, phát điên lôi kéo Thần Cách rời đi. Người này vẫn còn nhớ tới chuyện quần lót của mẹ mình lúc trước, rõ ràng chính là đang cười nhạo mình và gia đình mình mà: “Cậu có thể đứng đắn một chút hay không?”
“Cậu thật đúng là phiền toái.”
“Có ai tặng quần lót cho mẹ mình không? Tôi cũng không phải là tên biến thái!!” Đang lúc nói như vậy, Mạc Tạp liếc tới một cửa tiệm bán thú cưng. Cậu buông Thần Cách ra hào hứng chạy vào trong tiệm. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt một con chó nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt có ứ nước thật đáng thương. Mạc Tạp đưa ngón tay ra, con chó nhỏ liền vẫy đuôi, đưa đầu lưỡi ấm áp ra liếm ngón tay của cậu. “Tốt nhất không nên đưa con chó này cho mẹ tôi nuôi. Mẹ tôi là một người không chu đáo, nếu bà ấy có thể nuôi sống một con chó, tôi cũng sẽ không gầy như vậy.” Mạc Tạp lầm bầm lầu bầu nửa ngày mới phát hiện Thần Cách căn bản không có theo cậu vào trong tiệm, chẳng qua chỉ là đứng ngoài cửa tiệm.
Mạc Tạp ôm con chó nhỏ lên, chuẩn bị đi tới trước mặt Thần Cách. Nhưng mới vừa đi lại gần, Thần Cách liền lui một bước, dáng vẻ tựa như không muốn tiếp cận.
Người này, chẳng lẽ sợ chó sao? Mạc Tạp cảm thấy buồn cười. Tìm cơ hội trêu chọc tên Thần Cách lạnh lùng kia mới được. Cậu thừa dịp hắn không chú ý, nhảy đến trước mặt Thần Cách, hai tay giơ con chó nhỏ lên gần sát Thần Cách.
“Ách xì!~~” Thần Cách đẩy con chó nhỏ ra, hắt hơi một cái.
“Cậu không phải sợ chó? Chẳng lẽ? Cậu chờ một chút…” Mạc Tạp lại vọt vào trong tiệm, ôm lấy một con mèo nhỏ đáng yêu ra. Vừa tiếp xúc với gần Thần Cách, Thần Cách lại hắt hơi một cái. Mạc Tạp lần nữa hướng về tiệm, ôm con thỏ nhỏ mập ú ra, đến gần Thần Cách, Thần Cách liên tiếp nhảy mũi. Mạc Tạp lại chuẩn bị hướng về tiệm, bị Thần Cách kéo cổ áo: “Cậu muốn chọc tôi tức giận phải không?”
“Cậu bị dị ứng với những thứ dễ thương!!” Mạc Tạp không thể tin.
“Những con vật đầy lông lá dơ bẩn kia cũng gọi là dễ thương?”
“Xem ra cậu không chỉ có tinh thần tà ác, ngay cả thân thể cũng tà ác cho nên khi tiếp xúc với những thứ dễ thương này, tựa như yêu quái đứng trước Phật bồ tát.” Đây là ẩn dụ kỳ quái gì đây.
Thần Cách níu lấy mặt của Mạc Tạp: “Còn có cái tà ác hơn cậu không thấy. Có muốn thử một chút hay không?”
“Tôi sợ cậu sao? Cao tăng hãy giúp ta một tay, hàng phục cái con ác ma này!” Mạc Tạp lần nữa giơ con mèo trong ngực lên, bị Thần Cách tránh xa.
“Cậu, người này, muốn chết sao?” Thần Cách khẽ cắn răng.
Mạc Tạp mừng rỡ có chút điên cuồng, giơ con mèo lên cao, chủ tiệm đi ra ngăn cản: “Cái cậu này, cậu rốt cuộc có mua hay không? Con mèo này cũng không phải là để cho cậu cầm lên chơi.” Vừa bị nói như thế, Mạc Tạp có chút xin lỗi đem mèo trả lại cho chủ quán. Cậu ôm con mèo một cái mới chịu rời đi. Mạc Tạp đã cảm thấy phía sau mình có một đại sức mạnh đi theo hộ tống. Cậu quay đầu lại, thấy Thần Cách. Thần Cách biểu cảm nhàn nhạt, nói: “Cậu muốn chết kiểu nào?”
Mạc Tạp nhanh chân muốn chạy trở về tiệm bán thú cưng, lại bị Thần Cách nhanh tay hơn bắt lại, kéo Mạc Tạp đi về phía trước: “Xem ra là do cậu muốn tôi chọn cho cậu kiểu chết này!”
“Vậy tôi chọn chết an vui!”
“Phải không?” Thần Cách cười lạnh.
“Chú ý hình tượng, nếu như bị người cùng trường nhìn thấy, hình tượng hoàng tử của cậu sẽ bị tan vỡ. Vì tôi là một tên vô danh tiểu tốt, không đáng giá để cậu làm việc mạo hiểm như vậy! Làm việc phải thận trọng.”
Hai người ở ngoài đường ồn ào một lúc, nhưng mà đại đa số thời gian đều là Mạc Tạp ồn ào, kiếm chuyện cũng là Mạc Tạp. Cậu cũng nhanh chóng đem mục đích ra ngoài quên mất. Từ khi cùng Thần Cách sống chung một chỗ, cậu dễ dàng quên mất rất nhiều chuyện. Cuối cùng cậu không có chọn được một món quá gì tốt cả, chỉ có thể chọn mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
“Cậu nói hai chúng ta là đàn ông đi mua mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ có rất kỳ quái hay không?”
“Không phải hai người, chỉ có một mình cậu!”
“Gì? Cậu không đi với tôi?”
Thần Cách nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Mạc Tạp tá hỏa: “Này, có phải bạn trai tôi không vậy? Chút chuyện nhỏ này cũng không chịu làm. Cậu có biết Trương Tam, bạn trai của Lý Tứ không, cô ấy nhờ cái gì Trương Tam cũng đều tươi cười vui vẻ làm.” Phép khích tướng của Mạc Tạp dùng trên người Thần Cách rõ ràng không có hiệu quả: “Đừng lãng phí nước miếng, chiêu này đối với tôi vô dụng.”
“Xem như cậu cố chấp!~”
Mạc Tạp nhìn lướt qua trung tâm mua sắm, thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da cậu không có nghiên cứu nhiều lắm. Cậu chỉ có thể chọn đến quầy bán của một cô gái thoạt nhìn tướng mạo bình thường.
Thần Cách đứng ở cách đó không xa, nhìn vẻ mặt lúng túng của Mạc Tạp nói gì gì đó với nữ nhân viên bán hàng, còn mang theo gấp gáp, biểu cảm của cậu bị che khuất nên Thần Cách không thấy. Thỉnh thoảng Mạc Tạp quay đầu nhìn Thần Cách với ánh mắt cầu cứu.
Mạc Tạp người này, tựa hồ giống như một người phụ nữ lo sợ trước khi sinh con vậy.
Ánh sáng mặt trời không hề chói mắt như vậy nữa. Màu sắc của hoàng hôn rất trầm lắng và hài hòa, đem cả con đường biến thành màu cam vàng. Túi mỹ phẩm dưỡng da trên tay Mạc Tạp đung đưa tới lui.
“Bò vò viên!” Mạc Tạp nói với cô bán hàng bên đường.
Mạc Tạp nhận lấy hộp bò vò viên, Thần Cách đứng ở bên cạnh trả tiền. Mạc Tạp cầm cây que nhọn bằng trúc ghim dính một viên bỏ vào trong miệng: “Cái này ngon hơn nhiều so với ở ngoài trường học của chúng mình bán. Cậu có muốn nếm thử một chút hay không?”
Mạc Tạp ngốn nhiều viên bò chiên trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhô ra, nói chuyện cũng rất khó nghe.
“Đồ ngốc, mau nuốt xuống đi rồi hãy nói chuyện.”
“Vô duyên vô cớ mắng tôi vậy sao? Tôi là có lòng tốt bảo cậu nếm thử một chút thôi mà.”
“Ách xì!~” Thần Cách hắt hơi một cái.
“Cậu làm sao vậy, có phải là bị cảm hay không?”
“Không phải!”
…
“Sao vậy, sao không nói lời nào hết vậy?”
“Ồn ào chết đi được!~” Thần Cách xem mặt của Mạc Tạp một chút, sau đó xoay đầu đi chỗ khác: “Tôi bị dị ứng với những thứ quá dễ thương!”
Mạc Tạp cứng ngắc một cái, câu nói vừa rồi, là đang khen mình sao? Không phải đâu, không thể nào đâu. Mạc Tạp bắt lại lồng ngực của mình, kìm chế quả tim ở bên trong đang phanh phanh nhảy loạn. Cậu thấp giọng mắng: “Cậu này thật là, làm người ta khó xử như vậy!~”